Dương Tố chết đi không phải bắt đầu cũng vĩnh viễn không phải kết thúc.
Ngẫm nghĩ kĩ lại thì trên mảnh đất này không biết còn có bao nhiêu Dương Tố đang ngủ đông. Một thể chế chính trị hoàn thiện mới có thể hạn chế việc lạm dụng quyền lực nhưng hiển nhiên đến nay vẫn còn khiếm khuyết.
Cái từ "con ông cháu cha" này, đó là kết quả sau cả một quá trình duy trì quyền lực.
Cuộc đời Dương Tố là một bi kịch, cuối cùng bi kịch cũng kết thúc.
Mối thù lớn đã báo xong nhưng Trần Quý vẫn như cũ, không có chút cảm giác nào. Trần Qúy vẫn cứ si ngốc điên cuồng.
Ngày thứ hai sau khi Dương Tố chết, một mình Lưu Tử Thành đi tới khu nghĩa trang ở ngoại ô, đặt lên phần mộ của Tiểu Khiết một bó hoa tươi, sau đó ôm chặt tấm bia của Tiểu Khiết mà khóc suốt một ngày, khi trở lại đã say bất tỉnh.
Từ đó về sau, nụ cười của Lưu Tử Thành đều tràn đầy ánh mặt trời, không còn nhìn thấy một tia u ám nào nữa. Khúc mắc nhiều năm cuối cùng cũng theo cái chết của Dương Tố mà tan thành mây khói. Trên đời có một loại hận thù mà không chết không thôi, chỉ khi kẻ thù chết đi thì bản thân mình mới có thể tái sinh.
Vì sao Dương Tố lại đột nhiên phát điên? Y phát điên là thật hay giả? Tại sao nửa đêm y đột nhiên nhảy từ lầu bảy xuống? Đây là một câu hỏi vĩnh viễn không có câu trả lời.
Diệp Hoan có hỏi qua Lưu Tử Thành nhưng Lưu Tử Thành cắn răng không nói một câu.
Được rồi, cứ xem là như thế đi. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, trời không báo thì người cũng sẽ báo, Diệp Hoan xem như cái chết của Dương Tố là một cái chết bình thường.
Còn Diệp Hoan thì sao?
Hắn còn đang tự mình tìm cách để kiếm sống. Hắn vẫn cố chấp dùng thân phận của thái tử sống trong tầng lớp bình dân.
Hắn như một thân cây cố chấp cắm rễ nơi đường phố, chỉ có ở đây hắn mới cảm nhận được bình yên tự tại, mới không cảm thấy mình lạc lối. Thành thật mà nói, trải qua chuyện Dương Tố lần này, hắn càng thêm bài xích xã hội thượng lưu quyền quý.
Một thế giới chỉ có giết chóc và tranh cướp, không có chân tình cùng tình người ấm áp thì nơi đó tuyệt đối không phải là nơi hắn cần. Xã hội thượng lưu dù có bào ngư vi cá cũng không sánh được bánh quẩy thơm ngon của ông Lý ở đầu hẻm.
Hầu Tử, Trương Tam đều cười nhạo Diệp Hoan là trời sinh mệnh bần hàn, có giàu sang sung sướng lại không biết hưởng, Diệp Hoan rất tán thành điều này.
Nhân sinh có rất nhiều chuyện cần sự bạo gan nhưng Diệp Hoan là kiểu người cổ hủ, hắn chỉ muốn bình an yên ổn mà sống như hiện tại, như một ông lão tang thương cố chấp với quan điểm lá rụng về cội, chẳng muốn tốn sức lực để đi đâu cả.
Dương Tố chết rồi, nhà và công ty của y đều bị niêm phong theo pháp luật, hạng mục sân Golf ngoại ô phía tây thành phố cũng bị hủy theo. Chu Mị liên hệ với chính quyền địa phương để mua lại hơn hai mươi mẫu đất xung quanh viện phúc lợi, bắt tay vào xây dựng.
Xung quanh viện phúc lợi đã trồng sẵn bãi cỏ cao cấp cho sân Golf, sau khi Diệp Hoan xem qua liền dặn dò đội thi công không nên phá hủy bãi cỏ này, vẫn cứ duy trì nguyên dạng và mời nhân viên chuyên môn đến chăm sóc.
Hắn hi vọng tương lai các em trai em gái có thể tự do vui đùa trên bãi cỏ để đón lấy nhiều ánh mặt trời hơn.
Hắn cảm thấy một người luôn được tắm mình dưới ánh mặt trời thì dù sau này có tồi tệ như thế nào đi nữa vẫn có thể giữ được chút ánh sáng lương thiện.
Đội thi công điều khiển các loại máy móc hạng nặng ra trận, công trình cải tạo viện phúc lợi chính thức được bắt đầu. Dựa theo kế hoạch cải tạo của Diệp Hoan, phía bắc của tòa nhà cũ sẽ xây mới ba tòa nhà hiện đại làm ký túc xá. Mỗi gian phòng rộng ba mét vuông dành cho hai người ở, kèm theo phòng tắm cùng phòng vệ sinh, bên trong có các thiết bị như điều hòa, TV, máy vi tính nhưng điều lệ bên trong là trẻ từ mười tuổi trở lên phải tự mình tắm rửa, giặt quần áo. Diệp Hoan yêu thương bọn trẻ nhưng cũng không thể quá nuông chiều làm hư chúng, chỉ có trẻ dưới mười tuổi hoặc thân thể tàn tật mới được bảo mẫu lo việc sinh hoạt cá nhân.
Phía tây tòa nhà cũ sẽ xây dựng một nhà ăn lớn có thể chứa được 800 người, căng tin do đội ngũ giáo viên cùng phụ trách quản lý, sẽ không giao cho một cá nhân đơn lẻ nào. Phía đông sẽ là các lớp học, thư viện và các loại máy móc dụng cụ phục vụ giảng dạy. Phía nam là bệnh viện và phòng phục hồi chức năng chuyên dành cho những đứa trẻ tàn tật và bị bệnh
Nội thất bên trong tòa nhà cũ cũng được đổi mới hoàn toàn, sau khi ký túc xá xây xong thì nơi này sẽ trở thành nơi cư trú của các bác sĩ, giáo viên và bảo mẫu của viện
Tất cả tiến hành được đều đâu vào đấy, mỗi ngày nụ cười xán lạn như ánh mặt trời luôn nở rộ trên môi bọn trẻ. Chúng mở to đôi mắt trong trẻo tinh khiết nhìn ngó khắp nơi. Chúng nhìn xe thi công sân bãi bên cạnh, rồi cắn ngón tay tò mò quan sát những chiếc xe to lớn đang đào bới đất, mỗi khi đào lên một hố đất hay khi chôn xuống một cái móng đều khiến bọn nhỏ cười vui sướng trước sự thay đổi này.
Tiếng cười lan tỏa vào lòng công nhân đội thi công, được một đám trẻ ngây ngô ký thác hết tất cả hi vọng khiến họ càng thêm chăm chỉ dù có vất vả thêm một chút, đổ mồ hôi nhiều một chút cũng không hề gì. Mỗi lúc nghỉ ngơi, những đứa bé hiểu chuyện liền tranh nhau chen lấn đem trà nước đến cho các công nhân hoặc dùng bàn tay non nớt trúc trắc vò vai đấm lưng cho họ. Nhóm bé gái dù e lệ nhưng rất hào phóng hát tặng họ mấy bài hát thiếu nhi vui tươi hoặc múa những điệu múa vụng về
Đội thi công vào nam ra bắc, xây dựng vô số công trình nhưng tại mảnh đất phía tây Ninh Hải này, bọn họ đã nhận được sự tiếp đãi và tôn trọng chưa bao giờ có. Từ đáy lòng bọn họ lần đầu tiên cảm thấy thứ gọi là "Tôn kính" hóa ra lại quý giá đến thế, thật làm họ cảm động.
Vì thế các công nhân ngày đêm ra sức làm việc, tiêu chuẩn chất lượng cũng càng thêm nghiêm khắc. Lần này, bọn họ không cảm thấy là mình đang xây dựng nhà cửa mà đang dùng từng viên ngói từng viên gạch xây nên lương tâm của mình.
Tình cảm giữa người và người đôi khi được tạo dựng chỉ đơn giản như vậy. Những người thuộc về tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội cũng hiểu rất rõ một điều rằng chỉ có chân tâm mới đổi được chân tâm.
Đạo lý đơn giản như vậy đến những người bình thường còn hiểu được thì tại sao những người có địa vị cao sang quyền quý lại không hiểu được. Có lẽ là bọn họ không muốn hiểu.
…
Diệp Hoan ngậm điếu thuốc lá Cát Trắng, ngồi trên băng ghế nghỉ phía dưới cầu thang cuốn, ánh mắt gian tà thỉnh thoảng liếc nhìn lên trên, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn rồi cụp mắt xuống. Lại có một bóng dáng thanh lệ mặc váy ngắn đi tới thang cuốn, Diệp Hoan nhanh chóng giương mắt lên nhìn, mãi cho đến thân ảnh biến mất không thấy nữa Diệp Hoan mới tiếp tục cúi người.
"Lông thật dài, lộ hết ra ngoài..." Diệp Hoan thấp giọng lẩm bẩm.
Hành vi xấu xa ấy cứ lặp đi lặp mà Diệp Hoan cũng không cảm thấy chán, hắn thích xem phong cảnh khác biệt, đặc biệt là phong cảnh dưới váy.
Chỉ là hôm nay hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt. Công trình xây dựng viện phúc lợi đã bắt đầu, Hầu Tử cùng Trương Tam đều đi tới công trường để giám sát chất lượng công trình, Kiều Mộc xử lý chuyện ngân sách, mọi người đang rất bận rộn hơn nữa là vì hắn nên mới bận rộn như thế nhưng hắn lại bỏ bê công việc, vỗ mông một cái liền không quan tâm mà chơi bời lêu lỏng ở đây.
Lại một bóng dáng mỹ lệ thướt tha đang mặc váy ngắn đi lên thang cuốn, Diệp Hoan giương mắt nhìn liền cả kinh, sức sống cũng bắt đầu trỗi dậy.
Hắn đứng dậy đi lên thang cuốn, bước vài bậc liền đứng ngay phía sau cô gái, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên cặp mông tròn đầy săn chắc trước mặt, chính khí lẫm liệt mà nói: "Này cô bé, kinh nguyệt của em đến rồi, qυầи ɭót đều bị thấm đỏ, băng vệ sinh bán ở lầu một của siêu thị, để tôi dẫn em đi..."
Cô gái hoảng sợ kêu thét lên: "Lưu manh !!!!"
Diệp Hoan phát hiện mình nhiệt tình hơi quá, không thể làm gì khác hơn là lập tức chạy trối chết, vẫn không quên quay đầu lại giải thích một câu.
"Không phải lưu manh, là Lôi Phong!"
(
Tên một anh hùng hiệp nghĩa, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha ^ ^ )
Tiếng nói nhỏ dần, người đã chạy xa, bảo vệ cửa hàng đuổi theo nửa con phố nhưng cuối cùng vẫn không bắt kịp.
Diệp Hoan dừng lại ven đường thở hổn hển, sau đó cười ha ha, trong nụ cười lộ ra sự vui sướng thoải mái.
Hắn yêu thích cuộc sống như thế, dung tục mà lại bình thản, thi thoảng bốc đồng một chút rồi lại trở về bình thản
Hắn cảm thấy chỉ ở trong cuộc sống tự do tự tại như thế thì hắn mới có thể tiếp tục sống.
Diệp Hoan chỉ là một tên lưu manh đường phố khoác lên người lớp long bào sang trọng, chẳng thể nào trở thành thái tử cao quý
Tiếng cười vừa dứt thì tiếng điện thoại di động vang lên. Tiếng di động thật chói tai khiến người qua đường đều quay lại nhìn hắn.
"Gia gia, có thằng cháu trai gọi tới, gia gia, có thằng cháu trai gọi tới..."
Trên màn hình xuất hiện dãy số rất xa lạ, Diệp Hoan ung dung bắt điện thoại.
"Alo, Diệp Hoan phải không? Ta là cha anh." Đầu bên kia điện thoại phát ra giọng nam trầm thấp.
Diệp Hoan ngẩn ngơ, tiếp theo giận tím mặt: "Tao mới là cha mày! Tao là ông nội mày luôn!Con bà nó! Ở đâu mọc ra một thằng cháu trai thế này, có gan thì đến gặp mặt tao, tao đánh chết mày…”
Diệp Hoan hùng hổ chửi một tràng, đầu bên kia điện thoại chìm trong im lặng thật lâu...
Thật là... đầu bên kia điện thoại thở mộ hơi thật dài: "Diệp Hoan, ta là Thẩm Đốc Lễ"
Diệp Hoan ngẩn người, một lát mới lẩm bẩm mắng một câu: "Mẹ kiếp, hóa ra là cha mình thật..."
Thẩm Đốc Lễ: "..."
Hiện tại ông rất muốn đem đứa con trai này nhét lại trong bụng Chu Dung, sau đó sinh ra một đứa khác.
"Cái gì vậy chứ... Ông tự nhiên gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Diệp Hoan cười mỉa, hai tiếng "Ba ba" này hắn chưa từng gọi ra miệng, Thẩm Đốc Lễ không cho hắn chút ấn tượng nào tốt cả.
"Ta đến Ninh Hải rồi. Anh thật là có bản lĩnh, náo loạn cả tỉnh Giang Nam đến mức này. Giờ anh đang ở đâu?"
Tim Diệp Hoan căng thẳng, Dương Tố chết đi đã dẫn đến rất nhiều phản ứng dây chuyền, toàn bộ tỉnh Giang Nam đều bị hắn và Lưu Tử Thành quấy đến long trời lở đất. Khi Dương Thanh Phong từ chức có rất nhiều thế lực bắt đầu tranh đoạt quyền lực kịch liệt, Giang Nam không ngừng bốc lên khói thuốc súng, chốn quan trường phong vân biến sắc, những điều này hắn đều đã nghe Chu Mị nói qua.
Rất hiển nhiên, Thẩm Đốc Lễ lúc này chạy đến Ninh Hải là muốn tìm hắn tính sổ sao.
Lai giả bất thiện… (
một câu cửa miệng của người Trung: người đến không có ý tốt)
"Tôi... Tôi không có ở Ninh Hải đâu, lão viện trưởng tìm được một bà vợ Campuchia, người vừa xinh đẹp lại chịu khó, mặc dù tuổi hơi lớn một chút nhưng thật sự là chuyện đáng mừng, chúng ta dự định đi Campuchia giúp ông ấy đón dâu..."
Diệp Hoan mặt không biến sắc, mở miệng ra nói dối.
Thẩm Đốc Lễ giận dữ cười: "Đồ hỗn trướng, nói dối cũng không biết tìm chuyện nào đáng tin một chút. Ta đang ở khách sạn Hilton, mẹ anh cũng đã đến, mau mau lăn tới đây cho ta!"
Diệp Hoan đợi đến khi nghe tiếng tít tít trong điện mới dám thở dài, vẻ mặt mất tinh thần tựa như đứa trẻ mới vừa gây họa không dám về nhà.
Không đi thì lão già sẽ càng tức giận, phải đi thôi..lại bị con trai chửi thành thằng cháu trai…
Từ lần nhận chức cách đây khoảng hai tháng, Thẩm Đốc Lễ lại tới tỉnh Giang Nam một lần nữa, lần này vẫn là âm thầm đến đây, không có thông báo cho chính quyền địa phương và truyền thông cho phóng viên
Hắn không thể không đến.
Chính quyền Giang Nam đã bị Diệp Hoan náo đến gà bay chó chạy, bí thư tỉnh ủy đột nhiên từ chức, một số lượng lớn các quan chức từng cấu kết với Dương Tố đều đồng loạt từ chức, tỉnh ủy Giang Nam đã làm lòng người bàng hoàng, bất an, mà tất cả những điều này đều do Diệp Hoan gây ra.
Diệp Hoan không có chức vụ gì nên thích quậy là quậy, dựa vào tấm biển vàng Thẩm gia thì cũng không ai dám động đến hắn.
Thẩm Đốc Lễ quả thật tức giận đầy một bụng, bất quá ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười.
Con trai ông hệt như một con mèo con nghịch ngợm, vờn rối tung cuộn len rồi đá sang một bên mặc kệ, khiến cái thân già này phải ngàn dặm xa xôi đến đây giải quyết hậu quả cho hắn
Tại ủy ban nhân dân thành phố Giang Châu, Thẩm Đốc Lễ triệu tập các cán bộ tỉnh ủy mở ra cuộc hội nghị dài hai ngày. Đầu tiên để mọi người cùng thảo luận đánh giá lại việc Dương Thanh Phong từ chức, mọi người nhất trí cho rằng khi Dương Thanh Phong giữ chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam đã có nhiều cống hiến lớn nhưng cũng đồng thời tồn tại nhiều mặt thiếu sót chẳng hạn như ở phương diện giáo dục con cái. Vì ông ta quản giáo không nghiêm dẫn đến con trai Dương Tố ở bên ngoài hoành hành không coi pháp luật ra gì, cấu kết làm loạn, hy vọng các thường ủy viên lấy đó làm gương, không được dung túng con em mình.
Hội nghị kéo dài hai ngày, dưới sự trấn an của Thẩm Đốc Lễ, lòng người cũng dần bình ổn
Mọi việc ở tỉnh ủy Giang Nam tạm thời được giải quyết, Thẩm Đốc Lễ lại không ngừng không nghỉ mà chạy tới Ninh Hải. Ông đã nghĩ thật kĩ rồi, nhất định phải dạy dỗ lại đứa con hỗn trướng này.
Sảnh tiệc khách sạn Hilton đã được Chu Dung bao hết, bên ngoài có cảnh vệ canh giữ đến gió cũng thổi không lọt.
Căn phòng lớn chỉ có Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung ngồi đối diện nhau.
Lúc Diệp Hoan rụt rè xuất hiện ở cửa ra vào, hắn nhìn thấy cái mặt mo thối hơn phân của Thẩm Đốc Lễ
Chu Dung thấy Diệp Hoan đi vào, vội vàng đứng dậy dắt tay hắn, cười tủm tỉm sờ sờ đầu của hắn. Con trai của bà đúng là càng nhìn càng yêu, ngay cả khi gặp rắc rối cũng biểu hiện ra sự lanh lợi như vậy
Thẩm Đốc Lễ nghiêm mặt, hầm hừ một tiếng.
Diệp Hoan ngẫm lại, thấy mình không cần để ý đến ông ta, làm cũng đã làm rồi, ông ta muốn sao cũng chiều
Dẹp mớ suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu, Diệp Hoan nghênh ngang ngồi đối diện với Thẩm Đốc Lễ, cũng không xem sắc mặt Thẩm Đốc Lễ thay đổi thế nào, thèm thuồng nhìn bàn cua đồng trước mặt
Chu Dung cười nói: "Đây là cua đồng chính cống bắt ở hồ, con đến ăn thử xem..."
Diệp Hoan chảy nước miếng cười nói: "Đâu cần phải thử, nhìn đã thấy ngon... Phục vụ, làm thêm cho tôi mấy chục con cua đồng, đóng gói mang về!"
Thẩm Đốc Lễ mặt lạnh, trầm giọng nói: "Anh còn có mặt mũi để ăn à! Anh nhìn xem mình đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Thật là có bản lĩnh a, vừa ra tay liền náo đến long trời lở đất."
Diệp Hoan ngẩn người, sắc mặt cũng không dễ nhìn chút nào.
Lão tử dựa vào trí tuệ của mình để đấu với Dương Tố, trận chiến này không cậy vào tiền của của mẹ cũng không cần đến quyền lực của ông, tất cả đều là tự tôi giải quyết, ông dựa vào cái gì nói đạo lí này kia.
Diệp Hoan phủi tay, liếc mắt nhìn Thẩm Đốc Lễ, hừ một tiếng: "Đúng vậy, chuyện là do tôi làm đấy. Thế nào? Lợi hại không? Muốn xin chữ ký sao?"
Thẩm Đốc Lễ giận dữ, mạnh mẽ vỗ bàn một cái, nhìn Chu Dung quát: "Em xem đi, xem em đã sinh ra một đứa con trai ngoan thế nào!"
Chu Dung theo Thẩm Đốc Lễ nửa đời, mặc dù có nhiều oán hận với ông nhưng cũng không muốn thấy cha con bất hoà, bà không thể làm gì khác hơn là đứng ra hòa giải xoa dịu hai bên.
"Đốc Lễ, anh tức giận với con mình làm gì chứ? Cái tên Dương Tố kia xác thực không phải người tốt, gây ra nhiều chuyện xấu như thế chết là đáng, con trai đã làm gì sai chứ!"
Thẩm Đốc Lễ mạnh mẽ trừng Diệp Hoan một chút rồi khẽ hừ.
Chu Dung quay đầu nhìn Diệp Hoan, thấy mặt hắn đã dịu đi. Bà suy nghĩ một chút, cảm thấy nên làm dịu quan hệ cha con của hai người họ, muốn để con trai sùng kính cha mình một chút. Muốn có sự sùng bái thì cần phải kể ra một ít chiến tích của Đốc Lễ thời trẻ rồi.
Thế là Chu Dung có chút khoa trương cười nói: "Diệp Hoan, con có biết cha con là người thế nào không? Có biết không..."
Chu Dung còn chưa dứt lời, Diệp Hoan đã ngắt lời, hớn hở chỉ vào Thẩm Đốc Lễ rạo rực nói: "Làm sao? Ông ấy không phải cha đẻ của con đúng không?"