Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 125-2: Rút củi dưới đáy nồi (2)

Khách sạn Hilton, thành phố Ninh Hải.


Chiếc Lincoln dừng lại trước cửa xoay của khách sạn, đám vệ sĩ xuống mở cửa xe cho Diệp Hoan. Trong ánh mắt kính sợ của người qua đường và nhân viên phục vụ, Diệp Hoan thong thả bước xuống, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh. Chu Mị mặc một bộ váy dài màu đen, nở nụ cười thản nhiên rồi vô cùng tự nhiên khoác tay Diệp Hoan, hai người chậm rãi đi vào khách sạn giữa sự bảo vệ nghiêm ngặt của hai hàng vệ sĩ.


Chu Mị nghiêng đầu nhìn gương mặt trầm tĩnh của Diệp Hoan, trong lòng cảm thấy rung động.
Thật sự là rất có khí thế!
Hắn đã biểu hiện được khí thế của con cháu Thẩm gia, hắn đang ngày càng trưởng thành
Có lẽ sự thay đổi này hắn còn chưa nhận ra.


Như vậy rất tốt, “nhuận vật vô thanh, ám hợp thiên đạo
” (vạn vật lặng lẽ phát triển vô thanh vô tức mới hợp với ý trời)
Khóe miệng Chu Mị vểnh lên tạo thành một nụ cười tươi.


Trên lầu bốn của khách sạn, Chu Mị đã đặt sẵn một phòng họp. Lúc này bốn vị tổng giám đốc ở Hoài Tây đang chờ đợi họ.


Ngay khi Diệp Hoan cùng Chu Mị đi vào phòng, vệ sĩ sau lưng lập tức nhìn khắp căn phòng để xác định không có bất kỳ nguy hiểm nào đối với Diệp Hoan rồi mới lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng rồi đứng gác bên ngoài
Bốn vị tổng giám đốc không ai bảo ai đều đứng lên chào.


Có thể là do uy danh của thái tử Thẩm gia cũng có thể là do sự biểu hiện của Diệp Hoan đã khiến mấy vị tổng giám đốc đã độ tuổi trung niên vô thức đứng lên chào một người thanh niên còn không bằng phân nửa tuổi của họ.


Diệp Hoan nghiễm nhiên ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa của phòng họp, sau đó ra dấu nói: "Bốn vị tổng giám đốc, mời ngồi."
Bốn người răm rắp ngồi xuống như binh lính nghe được hiệu lệnh của tướng quân, sau đó nhìn nhau cười khổ.


Khí thế của con cháu Thẩm gia quả nhiên không tầm thường, vừa gặp mặt đã khiến họ bị lúng túng, biểu hiện đêm nay của họ quả thực có chút mất mặt.


"Vị này chắc hẳn Diệp tiên sinh, thiếu gia của Tập đoàn Đằng Long ? Thật sự là tuổi trẻ tài cao, chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Lý Hạo Nhiên, chủ tịch tập đoàn truyền thông Hoài Tây, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi."


Ba người khác cũng lần lượt đưa danh thϊế͙p͙ ra, trong phòng họp nhất thời tràn ngập những lời khen ngợi Diệp Hoan.
Diệp Hoan ngoài cười trong không cười lần lượt nhận danh thϊế͙p͙ của bọn họ. Hắn rất phản cảm mấy thứ lễ nghi khách sáo này nên khi mở miệng liền nói thẳng vào chủ đề chính.


"Tôi thật sự rất biết ơn việc bốn vị tổng giám đốc đã thu xếp công việc, dành chút thời gian đến gặp mặt tôi. Tôi biết thời gian của mọi người rất quý giá nên tôi sẽ không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề. . ." Diệp Hoan dần thu lại dáng vẻ tươi cười mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.


"Thật ra tôi hi vọng mọi người có thể rút vốn đầu tư khỏi công trình sân golf ở ngoại ô Ninh Hải."
Lời vừa nói ra, bốn người cùng ồ lên rồi quay mặt nhìn nhau đầy nghi hoặc, phát hiện trong mắt đối phương cũng là sự bất ngờ và khó hiểu.


"Diệp thiếu gia. . . Anh có biết mảnh đất này là của ai không?" Lý tổng cẩn thận hỏi.
"Đương nhiên biết rõ, là Dương Tố, người quen cũ của tôi." Diệp Hoan cười nhẹ trả lời.


Bốn người không nói gì cả, theo như sắc mặt của Diệp Hoan và cả yêu cầu mà hắn vừa nói tới thì bốn người họ lập tức đoán được rằng . . .Diệp thiếu gia và Dương thiếu gia rất không ưa nhau.


Nếu theo dự đoán thì hai người bọn họ khẳng định đã chính thức trở mặt với nhau, nếu không Diệp Hoan cũng sẽ không thẳng thừng yêu cầu họ rút vốn. Chuyện chặn đứng đường làm ăn của người khác là cấm kỵ trên thương trường, nếu như không phải đã trực tiếp đối đầu thì người ta sẽ không đẩy mọi chuyện đến tình thế này


Nhưng mà. . . đám con cháu quan chức đánh nhau thì thôi đi, tại sao còn vô duyên vô cớ khiến bốn người họ gặp nạn a.
Cả hai bên đều không thể đắc tội, bọn họ biết phải làm sao?
Bốn người cúi thấp đầu, ngồi trên ghế im lặng không nói, hiển nhiên, họ không muốn từ bỏ công trình sân Golf.


Cho dù mặt mũi của Diệp thiếu gia này lớn tới cỡ nào đi nữa thì cũng không thể thay thế cho số tiền mấy trăm triệu mà họ đã đầu tư. Dù sao thì thời đại này là thời đại mà tiền tài là thứ quan trọng nhất, cho dù anh có quyền có thế tới cỡ nào thì cũng không thể chỉ nói một câu là có khả năng khiến người khác phải chịu tổn thất hơn mấy trăm triệu. Trong mắt người làm kinh doanh chỉ có lợi nhuận, nếu như làm họ mất đi lợi nhuận thì cho dù đó là lời của ông trời họ cũng không nghe.


Họ cũng chỉ vì lo ngại thế lực sau lưng Diệp Hoan cho nên mới không trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý của hắn.


Diệp Hoan đương nhiên biết được suy nghĩ của họ, họ đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư, bây giờ chỉ nói một câu mà muốn họ rút vốn thì đương nhiên là không có khả năng, họ cũng không phải là con hắn mà. Thật lòng mà nói thì nếu như hắn là bọn họ thì đã sớm lật bàn cmn rồi.


Từ điều này có thể thấy khả năng chịu đựng của họ cao hơn hắn nhiều.
Diệp Hoan nhìn thấy sắc mặt âm trầm của họ thì nụ cười mỗi lúc một đậm


"Tôi biết thật ra mọi người đã bỏ ra rất nhiều tiền, Lý tổng, ngài đã đầu tư vào đây hơn 90 triệu đúng không ? Còn Thái tổng, phần của ngài là 40 triệu, Lưu tổng là 30 triệu, còn Hồ tổng cũng không ít hơn 20 triệu đâu . . ."


Khi bốn người nhìn thấy Diệp Hoan nói ra rõ ràng số tiền mà họ đã đầu tư thì đều cảm thấy lo sợ, sự khinh thường vì thấy Diệp Hoan còn trẻ tuổi cũng không còn.
Người thanh niên này thật sự đã chuẩn bị rất đầy đủ, chứng tỏ có mục đích không tốt.


Không khí trong phòng họp yên lặng như tờ. . .
Diệp Hoan cười lớn, nói: "Tôi mở miệng muốn các vị rời khỏi hạng mục này thì chắc chắn sẽ không để các vị phải chịu thiệt thòi. Các vị nghĩ rằng lần đầu tư này có thể giúp các vị kiếm tiền chăng?"
Bốn người do dự một chút rồi gật đầu.


Diệp Hoan nghiêm mặt: "Theo như tôi được biết, hợp đồng mà mọi người đã ký với Dương Tố có nói rõ hạng mục phải khởi công vào tháng mười một năm ngoái, nhưng bây giờ đã tới tháng 2 năm nay mà y mới mời đội thi công đến, hơn nữa vấn đề di dời mặt bằng vẫn chưa được giải quyết xong. Vị trí trung tâm sân Golf là một viện phúc lợi chiếm hơn 10 mẫu đất, họ đang dự định trùng tu các tòa nhà trong viện. Chỉ cần viện phúc lợi này không chuyển đi thì sân Golf của các vị vĩnh viễn chỉ là một bãi cỏ xanh mà thôi. Chưa nói tới lợi nhuận, cho đến khi sân bóng được xây dựng xong thì chi phí bảo dưỡng sân cỏ cũng đã tốn gần hết số tiền đầu tư của các vị rồi”


Lý tổng chần chừ một chút rồi nói: "Vấn đề của viện phúc lợi không lớn, chỉ cần đưa họ chút tiền để họ rời đi là được. ."


Diệp Hoan lắc đầu, cười nói: "Không, viện phúc lợi sẽ không chuyển đi, cho dù các vị có đưa bao nhiêu tiền cũng vậy, họ không thiếu tiền, đừng phí hơi tranh luận việc này”
"Diệp thiếu gia vì sao lại chắc chắn như vậy?"


Diệp Hoan cười ngạo nghễ, dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình:" Bởi vì viện phúc lợi đó là của tôi, tôi nói không chuyển thì sẽ không chuyển."
Bốn người: ". . ."
Bây giờ họ đã hiểu được nguyên nhân mâu thuẫn giữa Diệp thiếu gia và Dương thiếu gia .


Đây là một bế tắc không có cách nào hóa giải, trừ khi có một bên rút lui.


Khó trách họ nhiều lần thúc giục Dương Tố nhưng sân golf mãi vẫn chưa thấykhởi công, thì ra ở ngoại ô Ninh Hải còn có một đại thần Diệp Hoan này, dù là gia thế hay năng lực thì cũng không thua Dương Tố thì sao Dương Tố có thể động đến hắn cơ chứ?


Nếu như vị Diệp thiếu gia này không nhượng bộ thì hạng mục này thật sự phải hủy bỏ, số tiền kia của họ cũng trôi theo nước đi mất. . .
Bốn vị tổng giám đốc nghĩ tới đó đều cảm thấy trong lòng như đang treo một tảng đá lớn.


Diệp Hoan thấy không khí nặng nề nên cười nói với mọi người:"Vũng nước đục Ninh Hải này rất sâu, tôi có lòng tốt khuyên mọi người tốt nhất là đừng dính vào nó. Không phải thương nhân luôn quan tâm tới lợi nhuận sao? Đầu tư kinh doanh luôn phải có lợi nhuận nhưng chuyện gì cũng có rủi ro. Các vị cẩn thận ngẫm lại xem có đáng đánh cược với lần mạo hiểm này không? Kiếm ra đồng tiền không dễ, thay vì ném tiền vào cái hố sâu không đáy đó, sao lại không nhanh chóng rời khỏi, xu cát tị hung mới là cách làm của người thông minh, đúng không?"


"Diệp thiếu gia phân tích rất đúng, nhưng . . chúng tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu như còn chưa có được một đồng lợi nhuận mà đã rời đi thì không thể được, ngài nói xem phải làm sao bây giờ?" Hai mắt Lý tổng lóe sáng.


Tuy rằng Diệp Hoan vẫn luôn nở nụ cười nhưng trong lòng đã thầm mắng vài câu thô tục.
Bọn người này quả nhiên đều là lão hồ ly, không thấy được lợi ích sẽ không đồng ý.


Diệp Hoan quay sang gật đầu với Chu Mị một cái. Chu Mị cười nhẹ rồi lấy ra bốn phần tư liệu lần lượt đưa cho bốn người kia.


Diệp Hoan cười nói: "Tôi đương nhiên không thể khiến các vị chịu tổn thất được, nếu làm vậy thì thật không có đạo đức. Đây là những hạng mục đầu tư trọng điểm của Tập Đoàn Đằng Long trong năm nay, công ty của các vị thuộc các ngành công nghiệp hóa chất, vận tải và chế tác, hơn nữa qua cuộc điều tra của chúng tôi thì chế độ quản lý cũng như phương thức điều hành của quý công ty đều rất tốt. Vừa hay trụ sở Tập Đoàn Đằng Long đang di chuyển tới Ninh Hải, những hạng mục trước đây đều sẽ sắp xếp lại. Nếu như các vị không ngại thì tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác, hai bên cùng có lợi, đền bù những tổn thất khi rút khỏi vụ này. Lợi nhuận của lần hợp tác này hơn xa so với tiếp tục đầu tư vào sân Golf. Các vị đều là những người dày dạn kinh nghiệm, hẳn sẽ có được những lựa chọn sáng suốt”


Bốn cặp mắt lập tức sáng lên.


Có thể cùng Tập đoàn Đằng Long hợp tác là cơ hội tốt trăm năm mới gặp được. Họ cũng có thể đoán được lần hợp tác này sẽ giúp cho công ty của họ có những bước tiến lớn về tài nguyên, nhân mạch, thậm chí cả mối quan hệ với chính quyền cũng sẽ phát triển vượt bậc.


So sánh với những điều đso thì một sân Golf không còn ý nghĩa gì cả, lần này họ kiếm lớn rồi.
Lý tổng khép tư liệu, gương mặt không còn vẻ lo lắng như lúc nãy mà thay vào đó là nụ cười đầy vui sướng.


Ba vị tổng giám đốc khác cũng gật đầu với Diệp Hoan, dù họ không nói rõ nhưng từ nét mặt đều biết được là họ đã đồng ý với những điều kiện Diệp Hoan đưa ra.
Diệp Hoan cũng khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng vui sướng.
Kế hoạch rút củi đáy nồi đã thành công tốt đẹp!


"Diệp thiếu gia, việc rút khỏi hạng mục sân Golf không phải là chuyện nhỏ, dù sao cha của Dương Tố cũng là Bí thư Tỉnh ủy, bọn tôi thật sự..." Lý tổng mập mờ nói ra những lo lắng của mình.


Diệp Hoan cười nói: "Dương Tố cũng chẳng giãy giụa được bao lâu đâu, chuyện thất đức hắn làm cũng không ít. Vụ án giết hại cả nhà mấy năm trước nghe đâu là có liên quan tới hắn, tôi thấy chắc là báo ứng của hắn sắp tới rồi, mọi người không cần phải lo lắng."


Bốn người lại lộ ra vẻ sợ hãi..
Diệp thiếu gia đột nhiên nói ra những lời này là có ý gì? Họ đã đến mức độ không chết không thôi rồi sao? Án giết cả nhà là chuyện gì?


Dù trong lòng họ vẫn có nhiều nghi vấn nhưng không hỏi ra miệng, vũng nước này rất sâu, nếu như Diệp Hoan đã không nói rõ thì họ cũng không tiện hỏi lại.