Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 119: Khống chế

Lưu Tử Thành nói chuyện tào lao cả buổi trong điện thoại mới biết được Diệp Hoan hiện giờ đang ở trong đồn cảnh sát. Hắn ngây ra một lúc nói: "Anh cứ ở đó tôi sẽ đến giúp anh. "


Diệp Hoan nói: "Không cần, anh không cần phải làm cái gì cả tôi tin chắc Dương Tố sẽ không để tôi ngồi trong đồn cảnh sát lâu đâu. . ."
Những lời này vừa nói ra chẳng những Lưu Tử Thành ở đầu bên kia điện thoại ngây ra mà Cao Thắng Nam ngồi trong phòng thẩm vấn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Tại sao? "


Diệp Hoan cười nhạt một tiếng, nói: "Những phán đoán này của tôi rất đáng tin cậy. Khi còn bé tôi hay gây chuyện, lão viện trưởng không quan tâm là đúng hay sai đều lôi tôi ra đánh cho một trận. Vì bị đánh nhiều nên tôi rút ra được một kinh nghiệm sống, đó chính là che đậy. Bất luận tôi có để ý hay không tên Dương Tố này cũng mong chuyện không có bị lộ ra, tối nay tôi phá hủy nhà của Dương Tố chuyện gây ra động tĩnh quá lớn Dương Tố không giấu được, vì điều gì mà y phải vội vàng đến văn phòng Tỉnh ủy? Bởi vì y muốn ém mọi chuyện đến mức thấp nhất, chứng tỏ trong lòng y chột dạ! Trong chuyện này y đuối lý nên y muốn nhân lúc Dương bí thư chưa biết chuyện mà kể tội kẻ địch trước mặt cha y để bưng bít sự thật. Con trai bí thư tỉnh ủy Giang Nam thì giỏi lắm sao? Tính là cái thá gì!”


Lưu Tử Thành mặt mũi xám xịt nhẫn nhịn cả buổi mới nói ra được hai chữ: "Lão đại. "


Diệp Hoan vui vẻ: "Lão đại? Không thành vấn đề. Tôi gây ra chuyện lớn như vậy mặc dù không biết Dương bí thư muốn xử lý như thế nào, coi như là vì bao che cho con mà hồ đồ nhưng mà trong Tỉnh ủy có biết bao con mắt nhìn chằm chằm vào, anh cảm thấy ông ta vẫn dám ngang nhiên bao che cho con trai hay sao? Chuyện này có liên quan tới Dương Tố, đặc biệt thân phận của tôi không giống với dân thường . Anh cảm thấy ông ta sẽ làm như thế nào? "


Lưu Tử Thành cười hắc hắc, hắn cũng thuộc diện con ông cháu cha, biết rõ các quy tắc trong giới quan trường nên nghe qua liền hiểu


Diệp Hoan nhìn Cao Thắng Nam chớp chớp mắt cười quái dị nói: "Cho dù tôi có muốn ngồi tù nhưng chỉ sợ cũng không ngồi được. Chuyện này hẳn là sẽ chấm dứt bằng phương pháp hòa giải dân sự. "
Cao Thắng Nam tức giận nói: "Anh khẳng định là người ta sẽ không tới làm phiền anh sao? "


Diệp Hoan nháy mắt mấy cái cười nói: "Cho dù người lớn hay trẻ nhỏ thì người gây chuyện đều có chút chột dạ. Dương Tố lúc này cũng giống như tôi lúc còn nhỏ, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại cho tên tiểu tử Dương Tố kia, y sẽ lập tức chịu thua. "
"Gọi cho Dương Tố? "
"Đúng. "


Diệp Hoan cúp điện thoại của Lưu Tử Thành rồi bấm số gọi Dương Tố.
Dương Tố mặt mũi xám xịt từ văn phòng Tỉnh ủy đi ra.


Diệp Hoan đoán không sai, Dương Thanh Phong không muốn chuyện bé xé ra to, ngoại trừ muốn bảo vệ thanh danh của mình, quan trọng hơn là Dương Thanh Phong không muốn vì chuyện này mà xảy ra va chạm không đáng có với Thẩm gia ở Bắc Kinh. Thẩm Đốc Lễ lần trước tới Ninh Hải cũng từng nói xa nói gần tỏ ý thân cận, con cáo già thành tinh như Dương Thanh Phong làm sao có thể không hiểu ý tứ của Thẩm Đốc Lễ.


Thẩm Đốc Lễ mời chào đúng thời điểm Dương Thanh Phong đang đắn đo, vì chỗ dựa lớn nhất của ông tại Bắc Kinh là Lý phó chủ tịch sắp hết nhiệm kỳ, như bầu trời đã ngả về chiều, hẳn là không thể tiếp tục đắc cử trong nhiệm kỳ kế tiếp. Nếu như Dương Thanh Phong còn muốn con đường làm quan tiến lên thêm được một bước nữa thì bắt buộc phải tìm kiếm một chỗ dựa mạnh mẽ hơn. Thẩm gia cây lớn rễ sâu, không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt nhất, chẳng qua là chỗ dựa cũ vẫn còn ngồi ở đó, hơn nữa nghe nói Thẩm gia đang nội chiến kịch liệt. Dương Thanh Phong đương nhiên sẽ không tiếp nhận nhành ô-liu* của Thẩm Đốc Lễ vào thời điểm này


(* Việc sử dụng các nhánh ô liu như một biểu tượng của hòa bình trong nền văn minh phương Tây đã có ít nhất từ thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên. Cây ôliu được đại diện rất nhiều, nhưng người Hy Lạp cổ đại tin rằng nó cũng xua đuổi được những linh hồn ma quỷ. Các nhánh ô liu là một trong những vật tượng trưng của Eirene, nữ thần của hòa bình (mà người La Mã gọi là Pax), trên đồng tiền xu thời đế chế La Mã. Ví dụ mặt trái của đồng tiền xu của đại đế La Mã Vespasian từ Alexandria cổ Hy Lạp 70-71 AD, cho thấy Eirene đứng thẳng, bàn tay phải cầm một nhánh ô liu. )


Bây giờ không nhận không có nghĩa là sau này cũng không, Dương Thanh Phong đang chờ đợi thời cơ. Ấy vậy mà con trai ông lại xung đột với con của Thẩm Đốc Lễ, đây là điều mà ông không muốn thấy nhất. Cho dù tương lai ông không chọn Thẩm Đốc Lễ thì ông cũng không muốn xảy ra va chạm với Thẩm gia. Mấy chuyện này trong mắt Dương Thanh Phong chỉ như hạt vừng, không nên vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà làm náo loạn, người sống trong quan trường tính toán được mất cũng giống như thương nhân trên thương trường. Nếu như ông tiếp tục truy cứu chắc chắn sẽ bị thua lỗ, lựa chọn tốt nhất là dừng ở đây. Dương Tố chỉ có tổn thất một căn nhà nhưng sau chuyện này thế bị động lại hóa thành chủ động. Thẩm gia sẽ nhớ kỹ sự nhân nhượng này của Dương Thanh Phong, tương lai chọn chủ để phò tá cho dù là không chọn Thẩm gia thì cũng không đến nỗi trở mặt thành thù, về sau gặp nhau cũng sẽ không có khúc mắc.


Một chuyện vốn dĩ là bất lợi nhưng nếu sẵn sàng lùi một bước thì bất lợi sẽ biến thành có lợi .


Dương Thanh Phong có được ngày hôm nay cũng chính nhờ vào bản lĩnh xoay chuyển tình thế, biến khó khăn thành cơ hội, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Thẩm Đốc Lễ muốn Dương Thanh Phong về dưới trướng của mình.


Vì vậy Dương Tố nhanh chóng bị cha y đuổi ra ngoài, đương nhiên y không biết được những toan tính của Dương Thanh Phong. Trong mắt của Dương Tố, Dương Thanh Phong là người cha luôn làm cho người khác nhìn không thấu, người khác vĩnh viễn cũng không biết ông đang nghĩ cái gì.


Dương Tố hiện giờ cảm thấy may mắn vì sự tình không bị truy cứu, y thành công bưng bít mọi chuyện. Với sự khôn khéo của cha y, nếu ông thực sự để mắt đến thì những chuyện xấu của y đều có thể bị ông nhìn ra, dù không đoán được toàn bộ thì cũng trúng đến bảy, tám phần.


Trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên làm Dương Tố không khỏi ngẩn người, suy nghĩ một chút sau đó nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói sung sướng của Diệp Hoan vang lên: "Dương thiếu gia không bị cha mắng chửi chứ? "


"Diệp Hoan, coi như hôm nay mi thắng, Dương Tố ta sẽ khắc ghi trong lòng suốt đời không quên. Diệp Hoan, thế giới này nhỏ bé lắm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi! " hai mắt Dương Tố trợn ngược lên.


"Ai zà, gặp nhau không bằng hoài niệm, tao có muốn thì cũng không thể gặp được mày vì tao còn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát. Còn không mau đánh tiếng để người ta thả tao ra đi "


Dương Tố nở nụ cười: "Muốn tao tìm người giúp mày sao? Diệp Hoan mày bị ngu hả? Mày không cảm thấy nói những lời đó rất vớ vẩn sao? "
"Tuyệt đối không vớ vẩn! "


Diệp Hoan cười hì hì nói: "Tao đang rất muốn được tự do đây. Ra ngoài rồi tao sẽ đi tới văn phòng Tỉnh ủy để gặp bác Dương. Tao mến mộ đại danh bác Dương đã lâu, phận làm con cháu có thật nhiều chuyện muốn tâm sự với ông ấy. Tao tin là bác Dương cũng sẽ hận đã gặp tao quá muộn, không thể sớm kết thành tri kỷ, không chừng còn cùng tao dập đầu kết bái huynh đệ cũng nên. Lúc đó nhớ gọi tao một tiếng “chú” đó "


"Mày. . ." mặt Dương Tố thoáng đỏ lên rồi tái đi.
Nếu như Diệp Hoan đến gặp cha của y thì không biết hắn sẽ phun ra những lời nói nhảm nhí thế nào nữa? Dương Tố chỉ cần đoán thôi cũng biết được.
Đầu Dương Tố sắp sửa bị nổ tung rồi.


Nếu thực sự để cho cha mình gặp hắn, không nói những chuyện lộn xộn trước kia chỉ cần nói chuyện vì miếng đất kia mà dẫn tới tranh chấp, đuổi hết tất cả đám cô nhi ra ngoài để xây dựng sân golf, kèm theo cái miệng thêm mắm thêm muối của Diệp Hoan… Dương Tố nhịn không được rùng mình một cái.


"Diệp Hoan mày đừng có xằng bậy, nhà của tao không chào đón mày! " Dương Tố trầm giọng quát, xen lẫn vài phần hoảng loạn.
Diệp Hoan lẩm bẩm nói: "Không phải người Trung Hoa đều rất hiếu khách sao? Chỉ tới nhà thôi mà cũng keo kiệt như vậy, con mẹ nó chứ cái gì mà đệ nhất công tử Giang Nam. Phì! "


Dương Tố chán nản.


Không thể không nói, vận khí của Dương Tố thật không tốt , từ nhỏ đến giờ hắn chỉ giao tiếp với các quan lớn và thương nhân, chưa từng tiếp xúc với loại nhân vật đường phố như thế này. Đối phương ra tay đều không theo quy củ trước giờ khiến Dương Tố bị loại đấu pháp vô lại này làm cho rối tung.


Hai người đều im lặng,dù không nói lời nào nhưng tay vẫn cầm điện thoại như đang phân cao thấp với nhau.
Cuối cùng Dương Tố không chịu nổi nữa.
"Tôi sẽ nói người thả anh ra, hy vọng anh hiểu chuyện một chút, đừng bôi nhọ tôi trước mặt Thẩm gia các người. "


Diệp Hoan thỏa mái cười to: "Đa tạ Dương thiếu gia nói giúp, lòng dạ Dương thiếu gia thật là rộng lượng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Quả nhiên là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Tôi thật muốn học tập theo Dương thiếu gia. "


Những lời này giống như những cái bạt tai hung hăng đánh vào mặt Dương Tố khiến hắn cảm giác hai má bỏng rát mà chỉ có thể cắn răng không lên tiếng.
Diệp Hoan cúp điện thoại, lập tức giọng nói hiếu kỳ của Cao Thắng Nam vang lên: "Vừa rồi vì sao anh không đề cập đến chuyện miếng đất kia? "


Diệp Hoan lắc đầu cười nói: "Cô biết Dương Tố đã đổ biết bao nhiêu tiền vào miếng đất kia không? Hơn một trăm triệu! Đây không phải là số tiền nhỏ, đêm nay tôi đã tát y một cái khá mạnh rồi. Nếu như còn mở miệng đòi miếng đất kia cũng đồng nghĩa với việc cướp tiền của Dương Tố,bất luận là ai cũng sẽ liều mạng chống trả lại đó. Làm người không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy, nếu không sẽ không có phúc về sau đâu. "


"Vậy anh không muốn tranh giành mảnh đất kia nữa à? "
"Đương nhiên là vẫn phải giành lấy chứ, tôi đây là muốn đợi cho mặt của y hết sưng rồi mới tát cho y thêm một phát nữa. "
Cao Thắng Nam căng thẳng liếc mắt nhìn ra bên ngoài.


Giây phút này cô cũng không nhịn được mà thương hại Dương Tố. Y ăn ở như thế nào mà lại xui xẻo như vậy, chọc ai không chọc lại chọc trúng một tên ác bá số một như thế.


Diệp Hoan rút điếu thuốc châm lửa rồi nhả khói : "Cảnh sát Cao không phải ngồi đây thẩm vấn tôi sao? Tiếp theo nên tra khảo đi chứ? Sao lại cùng tôi nói chuyện tào lao thế kia! "


Cao Thắng Nam hung dữ liếc hắn một cái: "Tra khảo cái rắm, nói chuyện từ nãy giờ chắc chắn phía trên đã có chỉ thị xuống rồi, tên ác bá nhà anh lập tức sẽ được thả ra, còn cần thiết phải tra khảo sao? "


Quả nhiên như vậy, Cao Thắng Nam vừa dứt lời cục trưởng Trương Quốc Minh đầu đầy mồ hôi đi vào phòng thẩm vấn.
Trương Quốc Minh thái độ rất nhiệt tình giống như người một nhà vừa bước vào liền niềm nở.
"Oh, Diệp tiên sinh mấy hôm nay không có tới chỗ chúng tôi rồi, dạo này vẫn khỏe chứ? "


Trương Quốc Minh có thể lên làm cục trưởng cục cảnh sát tự nhiên là có vài phần nhãn lực. Từ lần trước chứng kiến Chu Mị kính cẩn với Diệp Hoan, Trương Quốc Minh liền ghi tạc hình dáng của Diệp Hoan ở trong lòng. Thêm nữa chuyện đêm nay gây ra động tĩnh lớn như thế nhưng vừa rồi mới nhận được điện thoại muốn ông lập tức thả người. Tự nhiên Diệp Hoan trong lòng ông lại nặng lên vài lần.


Hủy đi căn biệt thự mấy trăm vạn của người ta, lại còn là biệt thự của con trai Dương tỉnh ủy mà vẫn không có việc gì. Cái này chứng tỏ địa vị của Diệp Hoan tất nhiên không nhỏ.


Trương Quốc Minh thu lại nụ cười rồi nhìn Cao Thắng Nam nói: "Căn cứ theo chỉ thị của văn phòng thị chính thành phố, chuyện khu biệt thự phát sinh đêm nay có lẽ xuất phát từ hiểu lầm, cô mau đi làm thủ tục bảo lãnh cho Diệp tiên sinh đi. "
Sau khi nở nụ cười lấy lòng với Diệp Hoan, Trương Quốc Minh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.


Cao Thắng Nam khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Hoan nhíu mày, vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’
Chưa được năm phút đồng hồ, Trương Quốc Minh lại hối hả chạy vào.
"Thắng Nam không cần phải làm thủ tục bảo lãnh nữa, văn phòng thị chính lại gọi điện thoại tới bảo chúng ta phải lập tức thả người. "


Trương Quốc Minh còn chưa nói hết câu, điện thoại lại vang lên.
Ông vâng dạ vài câu, nhìn về phía Diệp Hoan ánh mắt tràn đầy vẻ cổ quái cùng kính sợ,
"Cục trưởng Cao vừa mới gọi điện chỉ thị chúng ta thả người. "


Sắc mặt Cao Thắng Nam cũng trở nên cổ quái, cục trưởng Cao chính là ba của cô nhưng sao lại cũng dung túng cho tên tiểu ác bá này? Tình huống gì thế này?
Hai người còn chưa lấy lại tinh thần thì điện thoại Trương Quốc Minh lại vang lên lần nữa.


Trương Quốc Minh vẻ mặt khốn khổ nhìn Diệp Hoan nói: "Tiểu tổ tông à, cậu đi mau đi, điện thoại của tôi sắp nổ rồi! "
Diệp Hoan dù bận vẫn ung dung chỉ Cao Thắng Nam: "Tôi còn muốn cùng cảnh sát Cao ôn lại một vài chuyện cũ. "


Trương Quốc Minh bất chấp tất cả lôi Diệp Hoan ra ngoài cửa: "Cũ với mới gì nữa, nếu cậu không đi mau thì một chút nữa mấy lãnh đạo kia sẽ đích thân tới, đi mau! đi mau! Thắng Nam mau tiễn Diệp tiên sinh ra ngoài. Hai người muốn nói chuyện tình yêu thì chọn đại chỗ nào cũng được nhưng đừng có ở trong đồn cảnh sát là được rồi. Đây không phải là nơi ôn chuyện cũ! "


Trương Quốc Minh miệng nói tay đẩy tiễn Diệp Hoan ra ngoài đồn cảnh sát như tiễn một "Ôn thần " vậy.