Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 107: Va chạm

Cửa xe mở ra, Diệp Hoan đi xuống xe, trên môi là nụ cười ôn hòa.
Vô số phóng viên tài chính và kinh tế giải trí đang chụp ảnh, đây là lần đầu tiên Diệp Hoan xuất hiện trước mắt công chúng.
"Diệp Hoan, anh chuẩn bị xong chưa?"
Câu nói của Chu Mị vẫn còn vang bên tai.


Dưới ánh đèn flash và vô số ánh mắt ngờ vực, Diệp Hoan đứng trước thảm đỏ, sợ hãi không biết làm sao.


Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị thật tốt để tiến vào một thế giới hoàn toàn khác? Nơi đó vô cùng xa xỉ, tiêu tiền như nước, tràn ngập quyền thế, tiền tài, người đẹp, cũng che giấu thật nhiều ti tiện, ác độc, còn có lòng người gian trá...
Chuẩn bị xong chưa?
Diệp Hoan trong lòng tự hỏi chính mình.


Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cái khoảnh khắc mình đặt chân lên thảm đỏ sẽ không bao giờ có thể trở lại là hắn khi xưa, sợ hãi hắn sẽ không thể chống lại sự hấp dẫn mà chìm đắm trong xa hoa sung sướng. Hắn càng sợ mất đi những thứ hắn đang có, bạn bè, người yêu, còn có lòng tin mà có lẽ trong mắt người có tiền thì nó vô cùng ngây thơ và buồn cười.


Ngơ ngác đứng trước thảm đỏ, các phóng viên vẫn không ngừng chụp ảnh, Diệp Hoan bắt đầu run rẩy.
Một cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng qua tay hắn.
Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan rồi nở nụ cười thật tươi: "Diệp Hoan, em sẽ ở bên anh, mãi mãi như vậy. . ."
"Mãi mãi bên anh?" Diệp Hoan thấp giọng nói.


Kiều Mộc gật đầu: "Mãi mãi bên anh."
Giờ khắc này, mọi sợ hãi trong lòng Diệp Hoan đều tan biến, nỗi băn khoăn trở thành sự phóng khoáng ngất trời. Dưới ánh đèn máy ảnh, Diệp Hoan cười lớn, trong ánh nhìn của nhiều người thản nhiên nắm tay Nam Kiều Mộc bước lên thảm đỏ.
Trầm ổn mà kiên định.


Chẳng phải chỉ là bắt đầu có liên quan tới quan chức và kẻ có tiền hay sao? Bọn họ cũng đâu phải có hai thằng nhị đệ, ông đây sao phải sợ?
Chu Dung cùng Chu Mị đi phía sau Diệp Hoan thấy hắn từ e ngại biến thành tự tin thì nhìn nhau mỉm cười.


Trùng cắn nát kén, phá kén mà ra, biến thành bươm bướm xinh đẹp bay lượn dưới ánh mặt trời. Con đường tương lai rất gian khổ lại dài đằng đẵng, con bươm bướm này có thể bay qua biển cả mênh mông hay không ?


Chu Dung vui vẻ bước nhanh hai bước, dưới mắt của tất cả phóng viên cùng quan khách, khoác cánh tay còn lại của Diệp Hoan.
Trong giây lát tất cả mọi người đều ngây ngốc, liền sau đó, ánh đèn huỳnh quang liên tục nhấp nháy, hình ảnh này trong nháy mắt được vô số phóng viên chụp lại.


Người trẻ tuổi này là ai? Vì sao Chu tổng tài của tập đoàn Đằng Long lại thân mật khoác tay hắn? Vì sao trước kia trong giới tài chính và kinh tế người này lại chưa từng xuất hiện? Hắn có địa vị như thế nào?


Vô số nghi vấn xuất hiện trong tâm trí của mọi người, khung cảnh nhất thời yên tĩnh, sau đó là tiếng bàn tán, rồi âm thanh gọi điện thoại vang lên, khắp nơi trở nên ồn ào náo động.
Một cái khoác tay của Chu Dung đã tự tay đưa Diệp Hoan lên đỉnh cao quyền lực.
. . .


Bước những bước trầm ổn, Diệp Hoan cùng Chu Dung và Nam Kiều Mộc đi lên thảm đỏ rồi đi vào cửa xoay của khách sạn Hilton, bỏ mặc tất cả tiếng nghị luận của phóng viên ở bên ngoài.


Thang máy đi thẳng lên tầng năm, nơi tổ chức buổi tiệc. Cửa thang máy mở ra, bốn người Diệp Hoan chậm rãi đi vào đại sảnh được trải thảm , các tân khách đang trò chuyện bỗng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người chằm chằm vào Chu Dung cùng với người trẻ tuổi mà bà đang khoác tay.


Khách mời đêm nay đều là những nhân vật kiệt xuất của giới chính trị và kinh doanh, đối với người thường xuyên xuất hiện trên báo chí và các bảng tin tức như Chu Dung thì tất nhiên không xa lạ gì, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi trong khoảng thời gian ngắn đã đưa Tập đoàn Đằng Long vào top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới, rất nhiều người trong giới đã coi nàng là thần tượng của mình.


Mà người trẻ tuổi Chu Dung đang khoác tay. . .
Trong sự yên tĩnh, mọi người hai mắt nhìn nhau, thắc mắc về thân phận của Diệp Hoan.
Nhìn theo thái độ của Chu Dung đối với hắn, thì nhất định là một nhân vật quan trọng, thế nhưng dù là giới kinh doanh hay là giới chính trị, không ai nhận ra thân phận của Diệp Hoan.
Hắn là ai?


Trong sự nghi hoặc của mọi người, Chu Dung kéo tay Diệp Hoan, đi lên hai bước. Bà nhìn đại sảnh đang chìm trong im lặng, mắt phượng hàm uy, vô cùng sắc bén nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã.


Sau một hồi im lặng, Chu Dung nhìn Diệp Hoan, dùng giọng điệu thương yêu của một người mẹ hiền, nói với tất cả những kẻ quyền quý trong đại sảnh.
"Hắn là Diệp Hoan, con trai của tôi."
Cả đại sảnh xôn xao!


Tuy rằng mọi người ở đây đều nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu, có tố chất cao, nhưng khi nghe được câu giới thiệu đơn giản của Chu Dung đều không thể kìm lòng mà thể hiện ra sự ngạc nhiên.
Chu Dung có con? Tại sao trước kia không hề có tin tức? Diệp Hoan này xuất hiện từ lúc nào?


Phú hào và tinh anh trong giới kinh doanh híp mắt, tuy không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng lại nhanh chóng xuất hiện nhiều suy tính.


Tất cả cổ phần của Tập đoàn Đằng Long đều do Chu Dung sở hữu, nếu như Diệp Hoan là con của Chu Dung thì đêm nay bà công bố thân phận của Diệp Hoan, có phải chăng muốn nói hắn là người mà bà sẽ bồi dưỡng để thừa kế tập đoàn? Tập đoàn Đằng Long ở giới kinh doanh trong nước có địa vị quá lớn, có hàng ngàn mối lợi ích gắn liền với những phú hào ở đây, nếu như sau này hắn tiếp nhận vị trí của Chu Dung, ai có thể biết được hắn có thể thay đổi tình hình kinh doanh trong nước hay không?


Những người đến từ Bắc Kinh hoặc lãnh đạo Tỉnh ủy thì tâm tình càng không ổn định.
Họ đều biết, Tập đoàn Đằng Long có Thẩm gia chống lưng, hơn nữa Chu Dung lại là vợ của Thẩm Đốc Lễ, nếu như Diệp Hoan là con của Chu Dung, chẳng phải là nói hắn cũng là con của Thẩm tổng lý?


Đây mới thực sự là Hoa Hạ đệ nhất thái tử ah.
Chu Dung đưa nhi tử lên sân khấu, có phải là tín hiệu mà Thẩm gia phát ra cho người ngoài? Tương lai, Thẩm gia có lẽ sẽ đem tất cả nhân mạch cùng tài nguyên để giúp cho vị thái tử này, cố gắng giúp hắn trở thành gia chủ đời tiếp theo?


Mà những cô gái chưa lập gia đình ở đây đều dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn Diệp Hoan.
Diện mạo tuấn lãng, thân hình cao dong dỏng , nụ cười mê người, quan trọng hơn, hắn chính là thiếu gia của tập đoàn Đằng Long. . .
Đây quả thực là bạch mã vương tử trong mơ!


Còn Nam Kiều Mộc và Chu Mị đang đứng bên người Diệp Hoan nghiễm nhiên trở thành kẻ thù chung của các cô gái, hưởng thụ vô số ánh mắt ghen ghét.
Nhưng mà sau khi so sánh bản thân mình với hai người họ thì hầu hết mọi người đều cúi đầu tự ti.


Bạch mã vương tử đương nhiên phải đứng cùng công chúa cao quý, rất hiển nhiên, bạch mã vương tử đã tìm được công chúa của hắn, hơn nữa còn tìm được những hai người, so với hai vị công chúa sắc nước hương trời này, các nàng giống như bác gái lao công trong hoàng cung . . .


Trong đại sảnh tràn ngập tiếng bàn tán, mọi người đều đang cố gắng tiếp thu tin tức này, dùng góc độ cá nhân mà suy đoán ý nghĩa của tín hiệu mà Đằng Long và Thẩm gia đưa ra, còn có suy nghĩ xem việc này có ảnh hưởng tới lợi ích của mình không, có người mỉm cười, có người ủ rũ, có người bình thản.


Diệp Hoan mỉm cười, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Chu Mị: "Đây là xã hội thượng lưu?"
Chu Mị cười gật đầu.
Diệp Hoan bĩu môi: "Sao tôi cứ cảm giác thấy tiếng gảy bàn tính nhỉ? Tích tích cạch cạch, họ đang tính xem tôi nặng bao nhiêu sao?"


"Bọn họ nếu như không luôn mang theo bàn tính thì sao có thể dấn thân vào xã hội thượng lưu" Chu Mị cười đầy thâm ý.
Diệp Hoan nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Tôi không thích nơi này."
Chu Mị cười nói: "Em cũng không thích, nhưng chúng ta đã đứng ở đây rồi."


Diệp Hoan thở dài, xem ra chính mình thật sự bùn nhão không thể trát tường, người khác thì mong muốn được sống trong xã hội thượng lưu, mà mình lại không chút thích thú, chỉ muốn chạy đi.
Kế tiếp, Chu Dung đưa hắn đi khắp nơi chào hỏi các vị chính khách, các tổng giám đốc.


Mọi người đối với Diệp Hoan rất nhiệt tình. Bắc Kinh Thẩm gia,Tập đoàn Đằng Long, hai danh hiệu vô cùng chói mắt treo trên đầu Diệp Hoan, hắn hoàn toàn có tư cách hưởng thụ cảm giác như trăng sáng được những vì sao vây quanh.


Diệp Hoan đành phải máy móc tươi cười bắt tay với bí thư a, bộ trưởng b, thị trưởng c, thư ký d,. . .


Chu Dung như một con gà mẹ đang bảo vệ con, đứng bên người Diệp Hoan, giới thiệu mọi người cho hắn biết, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt hắn, bà rất sợ con trai không vui, bà biết rõ Diệp Hoan cho tới bây giờ cũng không có xem mình như người của xã hội thượng lưu, cho dù hắn có xuất thân cao quý cỡ nào , bên trong hắn luôn cố chấp xem mình như người đầu đường xó chợ.


Muốn thay đổi quan niệm này không phải chuyện của ngày một, ngày hai.
Lúc này, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt Diệp Hoan, chủ động bắt tay Diệp Hoan, cười nói: "Diệp thiếu gia, ngài khỏe chứ? Tôi là Dương Tố."
Diệp Hoan ngẩn người, híp mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt.


Dương Tố bắt tay sau đó liền nhanh chóng buông ra, nâng ly rượu lên thật nhẹ, Diệp Hoan cũng cười rồi cùng hắn khẽ cụng ly.


Uống cạn một ly Champagne, Dương Tố nở nụ cười ôn hòa, nói: "Không thể tưởng tượng được thành phố nhỏ như Ninh Hải lại ngọa hổ tàng long, Thẩm gia công tử thế mà lại đích thân tới đây, nếu hôm nay tôi không tới đây, thì đã bỏ mất dịp may rồi."


Diệp Hoan cười đầy giả tạo: "Ngài Dương khách khí rồi, kỳ thật trước đây, tôi và ngài đã nhiều lần bỏ lỡ nhau rồi."
Dương Tố nhíu mày: "Ah? Phiền ngài chỉ giáo?"


"Tôi đã tới công ty Ngôi Sao của ngài rất nhiều lần, nhưng đều không gặp được ngài. Ngài nói xem có phải là đã bỏ lỡ nhiều lần hay không?"
Dương Tố kinh ngạc: "Diệp thiếu gia đến công ty Ngôi Sao tìm tôi ư? Tôi đây thật sự không biết, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"


Diệp Hoan nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: "Tôi đến công ty Ngôi Sao tìm ngài là muốn xin ngài tha cho tôi một mạng..."
Dương Tố giật mình nói: "Anh nặng lời rồi, Diệp thiếu gia vì sao nói vậy?"


"Công ty Ngôi sao của anh đã mua một mảnh đất ở ngoại ô phía Tây, mảnh đất đó vốn là của viện phúc lợi, không biết anh Dương đây có thể nể mặt tôi, bán lại mảnh đất đó cho tôi không? Tôi có thể ra giá cao hơn, dù gấp 5 lần cũng không thành vấn đề."


Gương mặt của Dương Tố không đổi, lắc đầu cười khổ nói: "Nói ra thì Diệp thiếu gia có lẽ không tin, nhưng công ty Ngôi Sao cũng không phải là của tôi. Người khác nói tôi ỷ vào gia thế mở công ty để vơ vét tiền của, những điều này đều là tin đồn sai sự thật. Cha tôi quản con cái rất nghiêm, tuyệt đối không để tôi làm bậy. Công ty Ngôi sao là của bạn tôi, tôi chẳng qua chỉ là một cố vấn nho nhỏ mà thôi."


Nụ cười của Diệp Hoan ngày càng lạnh.
Kẻ có tiền nói dối quả nhiên rất giỏi, ít nhất thì biểu cảm rất phù hợp, như Đông Phương Bất Bại nói mình không phải là đàn ông, thật sự rất thành khẩn.


"Ngài Dương có thể thương lượng lại không? Thật ra các anh xây sân golf, xung quanh có hơn 2000 mẫu đất, các anh muốn làm gì cũng được, tôi chỉ cần 10 mẫu để xây dựng viện phúc lợi thôi, anh có thể giơ cao đánh khẽ hay không?"


Dương Tố đương nhiên không biết xuất thân của Diệp Hoan, vì vậy buồn bực nói: "Hơn mười mẫu đất. . . Diệp thiếu gia định dùng nó làm gì?"
Diệp Hoan cười khổ: "Cứ coi như là tôi buôn bán, anh Dương có thể nể mặt được không?"


Dương Tố lấy làm áy náy, nói: "Thật sự có lỗi, Diệp thiếu gia, công ty không phải là của tôi, tôi không có quyền quyết định. Hơn nữa hạng mục xây sân golf là do tổng giám đốc cùng một số công ty ở Hoài Tây liên hợp đầu tư, đã đầu tư mấy trăm triệu. Diệp thiếu gia là cậu ấm của Đằng Long, vài trăm triệu trong mắt anh không là gì nhưng đối với công ty Ngôi Sao thì lại là một con số lớn, tôi sợ bọn họ sẽ không đồng ý. . . Diệp thiếu gia, tôi rất khó hiểu, anh cần 10 mẫu đất ấy để làm gì? Có thể cho tôi biết không?"


"Không phải buôn bán. . . Là tôi mong viện phúc lợi có thể tiếp tục hoạt động thôi."
"Tôi thật không nghĩ ra, viện phúc lợi chuyển tới đâu chẳng được, sao nhất định phải ở đó?"


Nụ cười của Diệp Hoan trở nên cứng ngắc: "Bởi vì bọn nhỏ trong viện phúc lợi không phải chó, không thể để cho người khác tùy tiện đuổi đi nơi khác. Tụi nó có hơi tham lam, ngoại trừ muốn cơm no áo ấm, bọn nhỏ còn muốn có nhân cách và tôn nghiêm."


Dương Tố ngẩn người, nụ cười của hắn cũng trở nên cứng ngắc.
Nói đến nước này, việc thương lượng đã không thành, hai người vì vậy mà cười lớn rồi cụng ly, sau đó lướt qua nhau.
Chu Dung vẫn đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn biểu hiện của Diệp Hoan, lúc này bà mới thở dài một hơi.


Chu Dung vỗ nhẹ vai Diệp Hoan, cười nói: "Đúng vậy, tuy biểu cảm chưa thuần thục nhưng con đã làm rất tốt. Trong giới này chính là như vậy, cho dù giao tiếp với ai thì cũng phải cười cười nói nói, dù cho người đứng đối diện là kẻ thù không đội trời chung của con thì con vẫn phải xem hắn thân thiết như là anh em ruột thịt. Diệp Hoan, mẹ luôn lo lắng con sẽ đi qua tát hắn một cái, không nghĩ tới con nhịn được "


Diệp Hoan cười lớn nói: "Con lúc nãy cũng muốn dùng mặt hắn để lau đế giày, nhưng trong tay đang cầm ly, xoay người không tiện. . ."
Chu Dung khẽ cười nói: "Chuyện của viện phúc lợi từ từ tính sau, mẹ sẽ nói với ba con, để ông ấy ra mặt giải quyết. . ."


Diệp Hoan quả quyết lắc đầu, nói: "Việc nhỏ như vậy đừng nói với cha, chỉ là 10 mẫu đất. Ông ấy đường đường là người đứng đầu nội các lại ra mặt xử lý chuyện này, nói ra cũng không vẻ vang, mẹ, chuyện này con sẽ tự mình giải quyết."


Chu Dung vui mừng cười nói: "Tốt, để mẹ xem năng lực của con trai mẹ thế nào. Mọi chuyện cũng đừng quá vội vàng, đến đúng thời điểm thì chuyện tự nhiên cũng thành công, con hiểu chứ? Có khó khăn thì nói với mẹ."
. . .


Thật vất vả mới thoát khỏi những người cố ý đến làm quen, Diệp Hoan một mình rời khỏi đại sảnh, đi xuống tầng một định hút điếu thuốc, hít thở không khí.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, bốn phía đã nổi lên vị giả tạo, Diệp Hoan ở nơi đó cảm thấy thật không quen.


Nếu để hắn cả đời sống như thế này, Diệp Hoan cảm thấy mình khẳng định chết sớm, dù sống thì cũng không vui.
Hắn không thuộc về giới này, cho dù hiện tại hay tương lai.
Diệp Hoan đi đến bãi đỗ xe, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, trong đầu suy nghĩ rối rắm.


Dương Tố. . .Tên khốn này chết sống không chịu đồng ý. Hơn 10 mẫu đất của viện phúc lợi chẳng những không mua được, ngay cả nhà cũ cũng phải dời đi nơi khác. Lúc trước hắn không có năng lực, cũng không có thân phận, bị người khác đuổi đi cũng không sao, nhưng bây giờ chính mình đã là đại thiếu gia, vì sao còn bị người khác đuổi tới đuổi lui? Ông đây là trời sinh bị người khác đuổi đi hay sao?


Diệp Hoan càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng buồn bực.
Hít mạnh một hơi, càng nghĩ càng giận, bây giờ hắn muốn xì lốp xe người khác.
Chuyện của viện phúc lợi có thể từ từ giải quyết, ông đây muốn trút giận một chút chắc cũng được đi?


Diệp Hoan gọi một bảo vệ lại, hỏi: "Xe của Dương Tố đỗ ở đâu? Tôi là thư ký của hắn, muốn lấy chút đồ."
Bảo an nghi hoặc nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Hoan khẽ vươn tay, đưa hắn mấy tờ tiền.


Tên bảo an không chút do dự vươn tay, chỉ vào chiếc xe ở xa nói: "Xe Dương thiếu gia ở hàng thứ ba, Mercesdes-Benz màu đen."
Diệp Hoan theo hướng bảo an chỉ, tìm được hàng thứ ba, sau đó trợn tròn mắt.


Hàng thứ ba tuy có Mercedes, bất quá là hai chiếc, song song để cùng một chỗ, đều là màu đen, căn bản không biết chiếc nào mới là của Dương Tố .
Đang lúc hắn bắt đầu buồn bực, đột nhiên nghe được tiếng nước róc rách.


Diệp Hoan nghiêng đầu nhìn liền thấy một thanh niên trẻ tuổi đang "giải quyết nỗi buồn" lên chiếc Mercedes bên trái, ngúng nguẩy trái phái, có vẻ thỏa mãn thích ý, vô cùng vui sướng.


Diệp Hoan ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười, không biết chủ xe kia tại sao đắc tội hắn mà bị trả thù thế này, tính ra tên này cũng là nhân tài, cũng có chút giống mình.


Người trẻ tuổi nghe thấy có người đang cười, kinh ngạc quay đầu nhìn chung quanh, thấy Diệp Hoan cười không ngừng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó ra dấu im lặng.
Diệp Hoan hiểu ý gật đầu, hai chiếc Mercedes, người tuổi trẻ kia đã xử lý một cái, còn một cái vẫn chưa bị gì.


Nguyên tắc làm người của Diệp Hoan là thà giết nhầm chứ không bỏ sót.
Nếu như cái bên phải này là của Dương Tố thì sao?
Vì vậy Diệp Hoan gật đầu với người trẻ tuổi, sau đó kéo khóa quần, nhắm ngay xe bên phải, bắt đầu nhả đạn.


Đối phương thấy hành động của Diệp Hoan, sắc mặt thay đổi, vừa muốn lên tiếng, Diệp Hoan đã xử lý rồi.
Người trẻ tuổi đen mặt, muốn nói gì đó, rốt cục thở dài, ảm đạm không nói.


Hai người đồng thời "giải quyết nỗi buồn" với 2 chiếc giống nhau, tuy không nói gì, nhưng rất hòa hợp, rất hữu hảo, chỉ thiếu mỗi phát biểu cảm nghĩ thôi.
Cũng không lâu lắm, hai người đồng thời run lên hai cái, lộ ra thần sắc thoải mái, nhét Thần Khí vào trong quần. Hai bàn tay vừa đỡ Nhị đệ nắm chặt tay nhau:


"Đồng chí ah! Cuối cùng tôi đã gặp được anh rồi!"Người trẻ tuổi ngữ khí kích động.
Diệp Hoan cũng kích động không thôi: "Một mình chiến đấu hăng hái nhiều năm, rốt cuộc đã tìm được tổ chức, anh cũng là kẻ thù của Dương Tố?"
Người trẻ tuổi càng kích động: "Đúng!"


"Nhả đạn thoải mái như vậy, anh bị Dương Tố cướp vợ sao?"
". . . Không có."
"Tôi họ Diệp, Diệp Hoan, anh tên gì?"


Người trẻ tuổi ha ha cười cười: "Tôi biết rồi. Lúc nãy trong sảnh tiệc đã nhìn thấy anh, thiếu gia của Tập Đoàn Đằng Long. Tự giới thiệu cái, tôi họ Lưu, Lưu Tử Thành. Cha Dương Tố là Bí thư Tỉnh ủy, cha tôi là tỉnh trưởng Lưu Diệc Liên, bọn họ là chiến hữu, tôi cùng Dương Tố là kẻ thù không đội trời chung."


Diệp Hoan giật mình: "Phức tạp quá, như vậy có nghĩa là chiếc xe mà anh giải quyết mới là của Dương Tố phải không?"
Lưu Tử Thành gật đầu.
Diệp Hoan ha ha cười nói: "Vậy là tôi nhầm rồi, không biết chiếc xe này là của tên ngốc nào nữa..."


Gương mặt của Lưu Tử Thành thoáng run rẩy, sau đó chỉ vào mặt mình nói: "Chiếc xe đó là của tên ngốc tôi đây."
". . ."