Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, Diệp Hoan nhiều lần đi tới công ty Ngôi sao, nhưng lần nào cũng bị người khác ngăn cản.
Dương Tố căn bản không muốn gặp hắn.
Dương Tố thân là đệ nhất nha nội của tỉnh Giang Nam, đương nhiên không phải ai muốn gặp thì đều có thể gặp. Lúc Diệp Hoan báo tên, lại không nói ra thân phận của mình, hai chữ "Diệp Hoan" rõ ràng không đủ để được lọt vào mắt của Dương công tử, chuyện Dương Tố khinh thường Diệp Hoan là quá bình thường.
Sau nhiều lần đi tìm Dương Tố nhưng bị từ chối, cơn giận của Diệp Hoan càng ngày càng lớn.
Thời điểm tâm nguyện nhiều năm sắp thành hiện thực lại phát sinh ra vấn đề lớn, muốn giải quyết nhưng lại không thể tìm thấy đối phương, Diệp Hoan sớm đã buồn bực trong lòng, hắn như là một kho thuốc nổ, chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ bị nổ tan xác.
"Ngày mai tìm cho tôi một ít thuốc nổ, ông đây nổ nát cái công ty đó, xem hắn ta còn không muốn gặp tôi không."
Bên trong văn phòng thuộc Quỹ Hoan Nhạc của Chu Mị, Diệp Hoan đập bàn thét lên.
Chu Mị khoanh tay, lạnh nhạt nhìn hắn:" Thuốc nổ là hàng cấm, bất quá nếu anh muốn có, thì em có biện pháp tìm cho anh. Anh xác định là anh cần thuốc nổ?"
Diệp Hoan hụt hơi, thở dài: "Tôi cũng chỉ thuận miệng mà nói ra thôi, cô làm sao xem nó là thật."
Gương mặt Chu Mị vẫn như cũ, nói: "Phu nhân đã nói cho em, trên nguyên tắc, tất cả yêu cầu của anh em phải tìm cách để hoàn thành, cho dù là hợp lý hay không."
"Được rồi, yêu cầu của tôi lúc nãy chỉ là nhất thời tức giận rồi nói ra thôi, cũng không thể làm theo vậy được, cô nói xem bây giờ thì chúng ta phải làm thế nào mới có thể gặp mặt Dương Tố?"
"Thì sử dụng bộ phận PR của tập đoàn Đằng Long đó, làm thế nào để giải quyết việc này và những vấn đề bỗng nhiên phát sinh thì bộ phận PR có biện pháp riêng của họ. Còn thân phận của anh thì tạm thời không nên tiết lộ, để tránh khiến chuyện này ngày càng trở nên rắc rối. Nếu như không thể dùng tới thủ đoạn trong buôn bán để giải quyết thì chuyện này sẽ trở thành tranh đấu trong quan trường.
Diệp Hoan gật đầu, chán nản nói: "Cô nói xem thằng nhóc Dương Tố kia dựa vào cái gì mà cả thái tử của Thẩm gia như tôi lại ngay cả cửa cũng không thể đi vào, hai người đều là nha nội mà, đúng không? Nếu nói về gia thế thì có lẽ là gia thế tôi tốt hơn hắn một chút mà? Sao tôi cảm thấy tôi khổ hơn hắn nhiều?"
Chu Mị khẽ cười nói: "Bởi vì so với hắn thì anh sống sạch sẽ hơn."
"Bộ hắn không thích tắm rửa hả?"
"..."
"Cô không phải vừa nói là cho dù tôi có yêu cầu thế nào thì cô đều đáp ứng, có phải không?"
"Hừ"
Diệp Hoan háo sắc cười, nói: "Vậy có thể kéo váy cao thêm một chút để tôi nhìn đùi của cô không?"
"Được thôi, lúc em từ trên sân thượng nhảy xuống, anh có thể thoải mái xem thi thể của em."
...
Việc xây dựng thêm phúc lợi viện vì việc tranh chấp đất mà phải trì hoãn.
Chu Mị phái bộ phận PR xử lí việc này đồng thời cũng đem lực chú ý đặt ở công tác chuẩn bị buổi tiệc từ thiện.
Diệp Hoan trở về những ngày tháng nhàn rỗi, ngày ngày đứng trong căn nhà cũ, người không có chí lớn thì chỉ muốn ăn không ngồi rồi và chờ chết, trước kia còn vì sống sót mà cố gắng, giờ đây Diệp Hoan đã có cuộc sống đầy đủ điều kiện, có đầy đủ tư cách để ăn ngủ chờ chết.
Có đôi khi mọi thứ đều không làm, mọi thứ đều không muốn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà đầu óc trống rỗng ngẩn người, thật ra cũng là một việc khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Người hiện đại có nhịp sống quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả việc ngẩn người cũng trở nên xa xỉ. Lúc nịnh bợ người khác, có bao giờ nghĩ rằng tại sao lại bận rộn? Vì sao phải cúi đầu? Nếu như trong lòng ngay cả một nơi tĩnh lặng cũng không có thì bận rộn có ý nghĩa gì?
Vận mệnh như dây quay, người đời như con quay, dây không ngừng rút, con quay không ngừng chuyển.
Trên đời này hầu hết mọi người đều vì cuộc sống mà bận rộn, thế nhưng có ai chịu dừng lại, yên tĩnh suy nghĩ và nghỉ ngơi, khiến cho tâm trạng ổn định lại, sau đó dọn hành lý, tiếp tục lên đường?
Diệp Hoan bây giờ đang ở ngẩn người, nhưng tâm trí thì không thể nào yên lặng được.
Cuộc sống, trách nhiệm, lý tưởng, còn có rất nhiều thứ không muốn nghĩ tới, nhưng lại không cách nào trốn tránh, chẳng hạn như Thẩm gia ở Bắc Kinh...
Sau khi xây dựng thêm phúc lợi viện, tương lai của bọn nhỏ đã có nơi để dựa vào, khi đó hắn, chuyện nên làm đã làm, tâm nguyện nên kết thúc thì đã kết thúc rồi, vậy sau này hắn nên sống thế này? Chẳng lẽ thật sự sống trong căn phòng ngồi ăn rồi chờ chết?
Tâm tính Diệp Hoan đã già dặn, nhưng hắn còn rất trẻ, mười năm sau, nếu như quay đầu lại, phải chăng sẽ cảm thấy đã ngày hôm nay đã sống uổng phí ?
Thẩm gia, cho dù là thân nhân hay địch nhân, thì cũng không thể để một hậu bối có thân phận quan trọng lưu lạc ở ngoài, ngoại trừ việc chú ý cái gọi là thể diện của danh gia vọng tộc, quan trọng hơn là Diệp Hoan đã bị kéo vào một vòng tròn đấu tranh vì lợi ích rất lớn, cho dù hắn nguyện ý hay không thì hắn nhất định sẽ bị kéo vào trong vòng tròn này. Người thân nâng đỡ, kẻ địch chèn ép, vì muốn hắn trở về nhà cũ,chỉ khi đứng đối mặt với kẻ địch mới có thể chiến đấu và hạ gục hắn.
Khoảng thời gian tự do như hôm nay, Diệp Hoan còn có thể hưởng thụ bao lâu?
Lúc Hầu Tử cùng Trương Tam đến, Diệp Hoan còn đang suy nghĩ về cuộc sống của mình.
Hai người cũng không gõ cửa, vừa bước vào liền ngồi lên giường sắt, bắt chéo chân, còn tùy tiện hơn lúc ở trong nhà mình.
"Hoan Ca, truyện của anh đã có chương mới chưa? Em chờ đã lâu lắm rồi, đừng chậm chạp như thế này." Hầu Tử có chút gấp gáp.
"Chương mới cái khỉ, đây là nhật ký, nhật ký mày hiểu không? Nhật ký thì chỉ có mình tao được xem thôi..."
"Ai có thể viết nhật ký lại viết thành hoàng thư như anh chứ? Thật ra sau khi mày bắt đầu viết nhật ký của anh thì mọi trang web chuyên đăng hoàng thư đều đang chờ vị đại thần như anh ra chương mới đó..."
Diệp Hoan tức giận nói: "Tụi bây hôm nay tới đây là để chọc giận tao phải không?"
Trương Tam cười nói: "Không phải, chúng em mới từ quỹ từ thiện đi tới đây, cái cô Chu Mị kia thật sự rất thông minh, mày không phải muốn gặp mặt Dương Tố sao? Cô ấy định mời tất cả những người có tiếng tăm tới để dự buổi tiệc từ thiện, nếu vậy thì đệ nhất công tử của Giang Nam không có khả năng không tới. Đến lúc đó không phải là anh có thể gặp hắn rồi sao, cái này gọi là thỉnh quân nhật úng..."."
Diệp Hoan tức giận, gõ mạnh đầu Trương Tam: "Đã nói với mày bao nhiêu lần, phải chịu khó đọc sách, đọc sách! Cứ há miệng nói bừa, liên lụy đến đẳng cấp của lão tử cũng bị mày kéo xuống theo, phải gọi là “Thỉnh quân nhập úng* " không phải là "thọc úng" ... ..."
(Giải nghĩa: Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không hay biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: “Nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?” Chu Hưng nói: “lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh, sợ gì nó không chịu nói” Lai Tuấn Thần làm theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội. Người đời sau nhắc đến câu “Thỉnh quân nhập úng (úng là cái lu/vò)” là ám chỉ ý nghĩa tích truyện này.)
Trương Tam ôm đầu kêu lên: "Nhập và thọc không phải cùng một ý tứ sao ?
Diệp Hoan khựng lại, kỳ thật hắn cũng đang tự hỏi hình như hai chữ này ý nghĩa giống nhau a?
Sau đó, Diệp Hoan càng tức giận, hắn cảm thấy quyền uy bản thân bị nghi ngờ, mãnh liệt gõ đầu Trương Tam.
"Văn Nhã! Văn nhã mày có hiểu không? Người cổ đại nói chuyện khẳng định văn nhã hơn kẻ mù chữ như mày, thời điểm bọn hắn lên giường với bà xã, sẽ khom mình, vái chào rồi nói: “Nương tử xin cho lão công tiến nhập nàng…” Đó, nghe xem, lời này mới văn nhã làm sao. Nếu như mày hỏi thẳng bà xã: “Bà nương, lão tử muốn thọc ngươi…” Mày xem bà xã mày có vả vỡ alo mày không?”
Trương Tam dường như hiểu ra điều gì đó, lại ngơ ngác mà hỏi: "Nhưng...mấy người cổ đại vì sao không thọc phụ nữ mà lại muốn đi thọc lu vậy?"
Vấn đề này quá thâm ảo rồi, thâm ảo đến nỗi Diệp Hoan mặt mũi phát tím, một chữ cũng không trả lời được.c
Hầu Tử đi ra hoà giải: "Người xưa đều quá biến thái, bây giờ chúng ta có thể không thảo luận văn học mà thảo luận những thứ thực tế hơn được không?"
Diệp Hoan nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Hầu Tử.
"Thảo luận cái gì?"
Hầu Tử ɖâʍ đãng cười: "Gần đây nhiều chuyện như vậy, khó khăn lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, có phải là nên tới ngay chỗ thang máy để ngồi không?"
Hai người nghe xong, con mắt sáng rực.
...
Cả ba người hú hét đi ra cửa.
Nếu như Chu Mị đã tìm được cách để gặp mặt Dương Tố thì Diệp Hoan cũng có thể thoải mái hơn phân nữa.
Trước kia Chu Mị phái ra bộ phận PR của Đằng Long nhưng vẫn không thể gặp mặt Dương Tố, lúc đó Chu Mị cũng cảm thấy có chút bất ngờ, đáng lẽ ra dùng danh nghĩa của Đằng Long thì việc gặp bí thư Tỉnh ủy cũng không khó khăn lắm, chỉ cần thông báo hoặc hẹn trước là được, thế nhưng muốn gặp con trai của bí thư lại khó như lên trời.
Hiện tại đám nha nội, bản thân không có quan chức, chỉ có hậu trường to lớn, giống như cáo mượn oai hùm , coi mình như là thần linh bao quát mọi người, lại không nhận ra rằng bản thân thật ra chỉ là một con ký sinh trùng bám trên cơ thể của người khác.
Bất luận là ấn tượng của Diệp Hoan đối với bọn nha nội này là như thế nào thì giờ phút này hắn biết mình có thể gặp mặt Dương Tố thì cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Ba người ra cửa, Diệp Hoan ồn ào nói:" Tao hiện giờ có tiền rồi, nếu đã chơi thì phải thấy máu. Hôm nay chúng ta cược, 4 đồng, ai nói trúng dung mạo thì người đó lấy được tiền!"
"Đi!"
Vì vậy, trong trung tâm thương mại của Ninh Hải, xuất hiện 3 tên quần áo chỉnh tề nhưng vẻ mặt hèn mọn, trên mặt nở nụ cười háo sắc, ánh mắt thường xuyên hướng tới những nữ nhân trẻ tuổi. Lúc sau thì ngang nhiên nằm trên ghế dài dưới thang máy, ngửa mặt nhìn những nữ nhân được thang máy cuốn từ trên xuống dưới, thần sắc nhàn nhã và say mê.
Cuộc sống thì tốt đẹp cỡ nào!
Diệp Hoan nheo mắt, chăm chú nhìn vào cảnh đẹp mà người khác không thể nào nhìn được, mỉm cười.
Ngay lúc đó, đột nhiên Hầu Tử cùng Trương Tam lại lộ ra vẻ mặt thở dài, nhìn Diệp Hoan một cái rồi sau đó quay đầu chạy.
Diệp Hoan đang nằm ở trên ghế dài cảm thấy mặt mình đang bị một chiếc giày cao gót dẫm lên.
"Ai đó? Buông tay... À không, là lấy chân!" Diệp Hoan giận dữ hô lên.
Giọng nói lạnh băng quen thuộc vang lên: "Anh đang làm gì đó? Mau cùng tôi đi tới cục cảnh sát để khai báo tội của anh...Đồ lưu manh!"