Vốn Quan Thành và thân binh bên cạnh Thuận vương còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng nghe lời này, kẻ nào kẻ nấy mặt mày ủ rũ.
Đúng thế, tới ngay cả ông trời còn đứng bên hoàng đế, bọn họ sao còn phần thắng?
- Thuận vương điện hạ, người không nết nhụt chí, chúng ta sẽ tổ chức lại quân đội ...
Quan Thành ra sa trường giết địch vô số, hắn tin vào võ lực vào quân đội trong tay hắn, chứ không tin vào ông trời.
Có điều hắn nói được một nửa thì Thuận vương khàn giọng cắt ngang:
- Tổ chức lại thì sao? Còn có tác dụng gì, chúng ta dám đấu với ông trời
à? Vả lại quân ta đã loạn, Lữ Phương lại chiếm giữ cổn ...
Nói
tới đó hắn ngưng bặt, ông trời giáng sấm sét xuống trừng phạt, đại ca
tuyệt đối không biết, vậy sao hắn còn có thể phái quân chiếm lại bốn
cổng thành trước.
Như vậy những tiếng nổ kia không phải do ông trời làm, mà do người làm?
- Thuận vương điện hạ, người làm sao?
Quan Thành tưởng Thuận vương điên rồi, lay người hắn:
Thuận vương sắc mặt đổi hẳn, hét lên:
- Đó không phải ông trời giáng thiên lôi trừng phạt mà là do người làm, mau tập trung quân, chúng ta còn phần thắng.
Thế nhưng quân sĩ đã sợ vỡ mật rồi, bỏ chạy tứ tán, làm sao tập trung lại được.
Quan Thành cũng dùng nỗ lực lớn nhất ổn định lòng quân, thậm chí liên tiếp
chém chết sáu bảy quân sĩ vứt binh khí bỏ chạy, nhưng uy vọng của hắn
trong quân làm sao bằng uy ông trời?
Tình hình chiến sự bên ngoài liên tục được báo về cho hoàng đế biết, hắn nghe nói quân đội của các
vị hoàng tử tưởng tạc đạn phát nổ là Thiên Lôi giáng sét, là ông trời
trừng phạt tội phản nghịch thì mừng khôn tả.
Hoàng đế trẻ đứng bật dậy, hưng phấn nói:
- Trình các lão, hiện quân địch đã loạn, chúng ta nên mở cửa cung, xông ra bắt lấy các vị hoàng tử thôi chứ?
Trình các lão thuộc phái bảo thủ cẩn trọng, nói:
- Thần cho rằng nên đợi thêm một lúc đã, chẳng may đối phương giở quỷ kế nhằm lửa chúng ta mở cửa cung thì sao?
- Trình các lão nói vậy là sai rồi, thứ vũ khí mới do Trung Nghĩa bá tạo
ra tiếng nổ như sấm rền, thêm vào sấm sét trên trời giáng xuống, đừng
nói là các vị hoàng tử, dù lão phu lăn lộn sa trường cả đời đột nhiên
gặp tình huống này cũng không biết làm gì, nên đây tuyệt đối không phải
quỷ kế! Vả lại dù tướng lĩnh không sợ thì quân sĩ lúc này dứt khoát đã
hoảng loạn, binh bại như núi lở, bọn họ có cố đến mấy cũng không vãn hồi lại được đâu.
Binh bộ thượng thư lên tiếng nói:
- Vi thần thấy đây là thời cơ không thể bỏ lỡ, phải thừa thắng truy kích!
Hạ các lão do dự một chút rồi tỏ thái độ:
- Nhưng chẳng may ...
Trình các lão còn muốn phản biện nhưng binh bộ thượng thư Lưu Hoắc lại cắt ngang:
- Bẩm hoàng thượng, cơ hội tốt này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nếu không
sau này bọn họ nhận ra được bí mật của chuyện này, tổ chức lại quân đội, khi đó chúng ta vừa phải đối phó với Phúc Thọ vương, vừa phải đối phó
với quân đội của các hoàng tử, ai thắng ai bại rất khó nói. Thuận vương
nổi danh võ lược, Quan Thành uy vọng cực cao, chúng ta phải nhân cơ hội
này .... xem tại TruyệnFULL.vn
Trình các lão bị Lưu Hoắc cắt lời mấy lần sinh bất mãn:
- Vậy ông dám lập quân lệnh trạng đảm bảo đây không phải là cạm bẫy không?
- Trình các lão, Lưu đại nhân cũng chỉ nghĩ thay hoàng thượng thôi, dù sao ở đây ông ấy mới là người trong nghề.
Lễ bộ thượng thư Mạnh Khiếm thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, đứng ra giàn hòa:
Hoàng đế trẻ vốn không biết nghe ai, thấy Mạnh Khiêm nói thế chợt nhớ Đường
Kính Chi cũng từng nói với hắn lời tương tự, quan viên trong triều ai
chức trách nấy, Trình các lão đức cao vọng trọng, nhưng ông ta là quan
văn không hiểu chiến sự, lúc này tất nhiên tin binh bộ thương thư.
Vì thế hắn phất tay ra quyết định:
- Hạ chỉ, lệnh Từ Đức Thịnh và Phương Đĩnh lập tức mở cửa hoàng cung dẫn quân bắt hết các vị hoàng tử và tướng lĩnh phản loạn.
Phương Đĩnh là thống lĩnh cấm quân hoàng cung.
- Tuân chỉ!
Bốn cấm quân đứng ở đại điện lập tức chia ra bốn hường truyền lời.
Trình các lão bị bác bỏ ý kiến, mặt đỏ bừng bừng, định nói nữa, nhưng thấy
hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, trên người phát ra khí thế uy nghiêm của bậc quân vương, tức thì cúi đầu xuống, không dám nhiều lời nữa.
Trong lòng thì ngạc nhiên, hoàng đế từ khi nào trở nên chững chạc trầm ổn,
không còn là đứa trẻ xốc nổi thiếu quyết đoán nữa vậy?
Thực ra từ khi ba tên Tần Mục rời kinh, hoàng đế trẻ thu lại quyền quản lý chính
sự, không có ba tên kia xúi bẩy kích động, hoàng đế tất nhiên nhìn nhận
sự vụ đúng đắn hơn, càng xử lý nhiều chính sự, tính cách dần trở nên ổn
định.
Ba vị các lão trước kia đều không ít lần chống đối hoàng
đế, hắn không nhớ thù, song không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ, cho
nên Trình các lão mới ngạc nhiên trước sự chuyển biến của hắn.
Tại Từ Ninh cung, tin tức quân đội các vị hoàng tử tan vỡ truyền tới, Đường Kính Chi không quá kích động, y sớm biết kết quả là như thế rồi, phái
người tới Càn Thanh cung hỏi tin, thấy hoàng đế trẻ ra quyết định theo
kế hoạch, liền yên tâm.
Cùng với cửa cung mở ra, Tề Đức Thịnh và
Phương Đĩnh dẫn theo quân sĩ tin tưởng được trời phù hộ nên sĩ khí cao
ngất, xông ra như mãnh hổ xuống núi, trong khi quân đội các hoàng tử
không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa, đâu còn đánh lại.
Chẳng biết ai hô trước "đầu hàng", thế là kẻ nọ nối tiếp kẻ kia vứt vũ khí quỳ xuống đất.
Lữ Phương thấy thế trận các vị hoàng tử đã loạn, cũng quyết đoán chia quân tới đánh, trừ tây đại doanh còn có một bố phận tướng sĩ là còn chống
cự, còn quân các vị hoàng tử kia thấy người bắc doanh tràn tới là ném vũ khí đầu hàng hết.
Quân bắc doanh ễ dàng bắt được đám Nhị hoàng
tử, trói bọn họ lại giải vào hoàng cung, để lại một phần ba trông coi
binh sĩ đầu hàng, rồi dẫn quân tới chỗ đang có tiếng chém giết rung
trời.
Thuận vương và Quan Thành tất nhiên hơn hẳn thứ giá áo túi
cơm như Nhị hoàng tử, bọn họ ra sức trấn an, ngày càng có nhiều binh sĩ
tây doanh tụ lại bên cạnh bọn họ.
Quân đánh từ trong cung ra vốn
đang thế như chẻ tre, nhưng vừa chạm mặt Thuận vương, tức thì không tiến thêm được lấy nửa bước, rơi vào khổ chiến.
Thuận vương đích thân tuốt kiếm đi đầu, Quan Thành phụ trợ, trước khi Lữ Phương tới không ngờ đã kích phát được ý chí chiến đấu của tây doanh, chẳng những chặn đứng
thế lui, hơn nữa còn dần dần ép tới phía hoàng cung.
Vì hiện giờ
là hạng chiến, cho nên Lữ Phương tuy dẫn theo rất nhiều người, nhưng
không có tác dụng, thấy người tây doanh càng đánh càng hăng thì lo lắng, đang định phái quân tới giữ cổng hoàng cung sẵn sàng chuẩn bị phòng
ngự, thấy có tiếng vó ngựa ầm ầm bốn phương vang lên, đợi đối phương tới gần, nương theo ánh lửa sáng rực, nhìn thấy người đi đầu tức thì sững
sờ.
Thanh niên cao lớn đó người mặc trọng giáp, đầu đội ngân
khôi, tay cầm hổ đầu thương dài hơn trượng, mặt trầm ổn, hai mắt chẳng
hề có chút tình cảm nào, bốn xung quanh tỏa ra sát khí đậm đặc.
Lữ Phương hét lên: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Vương Tích?
Một năm trước, Vương lão tướng quân mấy chục năm trấn thủ biên cương bị ám
sát giữa trận, người Ngột Thứ nhân lúc quân Minh Hà mất chủ soái hỗn
loạn liên tiếp chiếm mấy thành trì, sau đó con trai thứ hai của ông là
Vương Tích đeo ấn soái dẫn quân đội khăn tang trả thù cho cha, đánh bật
người Ngột Thứ khỏi thành trì bị chiếm đóng.
Tiếp đó Vương Tích thừa
thắng đánh sâu vào hoang nguyên A Nhĩ Kim, mặc dù thành công đánh trọng
thương bộ lạc lớn nhất của người Ngột Thứ, song cũng từ đó bặt vô âm
tín.
Triều đình thấy Vương Tích mấy tháng trời không quay về,
liền nhận định rằng hắn đã chiến tử sa trường, không ngờ hắn còn sống,
hơn nữa lại xuất hiện trước mặt Lữ Phương đúng lúc này.