Hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà, tiếng binh khí chạm nhau đinh đang
không ngớt bên tai, chiến sự nghiêng hẳn về một phía, quân sĩ thù thành
liên tiếp rút lui, còn gia tướng bên phủ Thuận vương khí thế như cầu
vồng.
Tình hình tương tự xảy ra ở cổng đông và bắc, quân sĩ thủ
thành thất thế rõ rệt, Nhị hoàng tử dẫn quân xung sát, chỉ mong là kẻ
đầu tiên đánh được vào hoàng cung, khi ấy chẳng những có thể bắt lấy
hoàng đế và hoàng thái hậu lập công đầu còn có thể nhân lức binh hoang
mã loạn, cướp bóc hoàng cung một phen.
Đám hoàng tử khác cũng mang suy nghĩ tương tự, liên tục thúc ngựa, hận không thể lập tức đánh vào trong hoàng cung.
Đây là kế sách cực kỳ cao minh của Thuận vương, hắn bàn bạc với các vị
hoàng tử khác dẫn quân đánh ba cổng thành, chừa lại cổng nam, phá hoại ý chí tử thủ của quân sĩ trong thành, dụ bọn họ đào ngũ, vừa nhanh chóng
đạt được mục đích lại giảm thiểu tổn thất hai bên, sau này lên ngai vàng hắn có thể hạ lệnh đại xá, dùng lại bọn họ.
Khi Thuận vương dẫn tây doanh tới cổng thành thì quân sĩ thủ thành người chết người đầu hàng, chiến sự đã gần tới hồi kết.
Mấy quân sĩ sức lớn đi quanh bánh xe, thả cầu treo xuống, một số khác hợp lực đẩy cổng thành nặng nề.
Nhìn thấy cổng thành mở ra, Thuận vương không mừng mà lo, Quan Thành cũng kinh ngạc, kéo cương giảm tốc độ lại, nói:
- Thuận vương điện hạ, thế này chẳng phải quá dễ sao?
- Bản vương cũng đang lấy làm lạ đây.
Thất hoàng tử cũng ghìm ngựa lại:
- Theo lý hoàng thượng thấy bọn ta rời thành liền tới mấy quân doanh,
phải dự liệu được đêm nay bọn ta sẽ liên quân phát động binh biến! Sao
hắn lại không phái trọng binh thủ thành? Không dựa vào tường thành phòng ngự, binh sĩ chúng ta lại đông hơn, kiêu dũng hơn, thế này chẳng khác
gì dâng giang sơn cho ta.
Quan Thành là võ tướng kinh nghiệm, trầm ngâm nói:
- Vương gia, hay là chúng ta đợi xem sao? Để các vị hoàng tử khác đánh vào trước, xem xem hoàng thượng có cạm bẫy gì không?
- Không được.
Thuận vương cũng biết đó là cách tốt nhất, nhưng lại lắc đầu:
- Quan tướng quân, ông cũng biết mấy vị hoàng tử khác có dị tâm, nếu như
để bọn họ công phá hoàng cung trước, chẳng những sẽ cướp bóc tài vật,
lạm sát người vô tội, mà rất có thể đem ngọc tỷ truyền quốc dấu đi. Tới
lúc đó ta không có ngọc tỷ, binh phù con dấu ban phát công văn, như vậy
vương triều đại loạn mất rồi.
Quan Thành gật đầu, Thuận vương muốn thuận lợi đăng có không thể thiếu những thứ bảo bối này được:
- Vậy ý vương gia là!
- Giết!
Thuận vương giọng chắc nịch:
- Luận nhân số hoàng thượng ít hơn chúng ta, chỉ có thể dựa vào bốn cánh
cổng hoàng cung, dù muốn giở trò gì chăng nữa thì trước thực lực tuyệt
đối cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.
Quan Thành vốn còn có
chút nghi lự, liệu phải chăng đối phương có ý dụ toàn bộ nhân mã vào
kinh, sau đó đóng cửa lại đánh chó không? Nhưng ý nghĩ thoáng qua này bị phủ quyết ngay, luận binh lực phía hoàng đế đã ít hơn, tây doanh cũng
kiêu dũng thiện chiến nhất, nếu là ở nơi khác còn có thể phóng hỏa đốt
thành giết địch, nhưng hoàng đế dám làm như vậy cũng khỏi làm hoàng đế
luôn.
Nghĩ thế hắn giơ tay phải lên, lớn tiếng phát hiệu lệnh:
- Giết! Ai xông vào hoàng cung trước tiên thưởng vạn lượng vàng! Ai bắt
được hoàng thượng đầu tiên thưởng vạn khoảnh ruộng tót, phong nhất đẳng
An Quốc hầu.
Binh sĩ tây doanh nghe những lời này chẳng khác gì
được uống thuốc kích thích, hò reo tràn qua cổng thành như nước lũ,
hướng thẳng về phía hoàng cung.
Trọng thưởng ắt có dũng phu, lời này chẳng sai chút nào.
Thuận vương thành công đánh vào Ni Lạc Thần, mấy vị hoàng tử khác cũng không
chịu thua kém, nhất là Nhị hoàng tử, không ngoài dự liệu của Thuận
vương, muốn gầm chiếm lấy ngọc tỷ và ấn chương binh phù, nên cũng lớn
tiếng phong thưởng, quân sĩ máu sôi sùng sục xông vào không chậm hơn tây doanh.
Tiếng vó ngựa sầm sập như mưa rào truyền vào tai người
dân hai bên đường, làm bọn họ run lẩy bẩy, cả nhà ôm lấy nhau rúc vào
một chỗ, không dám thở mạnh một tiếng.
Nghe tiếng la hét truyền
tới, Đường Kính Chi không khỏi căng thẳng, y qua mấy trận đại chiến, mấy lần bị ám sát rồi, không sợ chém giết, nhưng tính chất cuộc chiến này
quá quan trọng, vội lên tiếng lệnh quân sĩ xung quanh phấn chấn tinh
thần ứng phó với thích khách.
Không ngoài dự liệu của y, không
lâu sau có mấy chỗ trong hoàng cung vang lên tiếng chém giết, đồng thời
nhiều nơi lửa cháy bùng bùng.
Cung nữ thái giám bị tiếng chém giết làm hoảng sợ ôm đầu chạy tán loạn, lại thấy có lửa cháy, càng thét chói lọi.
Đường Kính Chi mặt sầm xuống, lạnh giọng nói:
- Phàm kẻ nào tiếp cận Từ Ninh cung trong vòng mười bước, giết không tha.
- Vâng.
Đám xưởng vệ đáp vang, tay sẵn sàng đặt lên binh khí, tinh thần tập trung cao độ.
- Ngươi, ngươi, còn mấy người các ngươi nữa, lên tường thành hô lớn,
không cho những thái giám cung nữ đang hoảng loạn tới gần, bảo bọn họ
cứu hỏa hoặc tránh vào ngự hoa viên, nơi đó rộng rãi, ít phòng ốc, không bị lửa lan tới.
Đường Kính Chi chỉ mấy người ở gần ra lệnh:
Người nội xưởng tuân lệnh làm theo, tiếng hò hét tức thì truyền khắp xung
quanh, những thái giám cung nữ đang chạy như ruồi không đầu, nghe được
tiếng chỉ huy thì trấn định hơn một chút, người lớn gan thì chuẩn bị cứu hỏa, ai nhát gan hơn chạy thục mạng về phía hậu hoa viên.
- Á ...
Chỉ hô được một lúc thì có tiếng ám khí vun vút bay tới, người nội xưởng có chuẩn bị trước, vung đao chặn ám khí, có hai người không né được, kêu
thảm ngã từ trên tường xuống.
Đám thích khách mấy vị hoàng tử mai phục trong cung đã hành động, Đường Kính Chi siết chặt lấy trường thương:
- Đi xem bọn họ bị thương có nặng không?
Có mấy người chạy đi, kéo hai xưởng vệ bị thương ngã xuống chân tường tới, xé áo ở chỗ bị thương ra, đồng thời kêu lớn:
- Bá gia, không xong rồi, trên ám khí có độc.
Người của nội xưởng chừng có một phần mười năm xưa từng hành tẩu giang hồ, võ nghệ cao cường, người cũng chuẩn bị sẵn thuốc trị thương và giải độc.
Nhưng muốn giải độc thì phải dựa vào đúng thứ thuốc giải mới được, mấy xưởng
vệ nghe lệnh Tiêu Kiến bảo vệ sát bên người Đường Kính Chi vây lấy, xem
triệu chứng chỗ vết thương, đều lắc đầu lui ra.
Loại độc hai người kia trúng phải bọn họ chưa thấy bao giờ.
- Cho bọn họ dùng cái này.
Đường Kính Chi lấy thuốc giải độc do Lâm Úc Hương luyện chế ra, nếu không
giải được ít nhất nó sẽ trì hoãn chất độc lan đi, đợi tới khi bắt được
các vi hoàng tử, không lo không tìm được giải dược.
Thuốc giải
trên người y không có nhiều, đáng nhẽ phải để dành lúc cấp thiết nhất,
nhưng lúc này trận chiến mới bắt đầu, nếu không ổn định được lòng người
sợ nội bộ loạn ngay.
Ít nhất ý chí chiến đấu sa sút, sợ đối diện với kẻ địch.
Nói xong Đường Kính Chi quay đi, lệnh cấm quân giương cung, sẵn sàng đón địch.
- Giết!
Lúc này ở ngoài Từ Ninh cung tụ tập mấy chục thích khách mặc trang phục nội xưởng, những kẻ này bước chân nhanh nhẹn nhìn là biết cao thủ.
- Viu, viu, viu ...
Không cần đợi Đường Kính Chi ra lệnh, cấm quân xả một loạt mưa tên xuống, lập tức có kẻ trung tên kêu thảm, song bọn chúng đều có võ công cao cường,
không tên nào bị chết, kẻ bị thương nhẹ tiếp tục hùng hổ cầm vũ khí xông tới.
Chỉ hai loạt tên, đám thích khách đã tới gần, cung tiễn thủ lui ra, cấm quân và xưởng vệ cầm cương đao xông tới chặn lại, hai bên
giáp chiến.
Đối phương tuy không có ưu thế nhân số, nhưng hơn ở
võ công cao cường, kẻ nào kẻ náy không sợ chết, đám người này hẳn là tử
sĩ do mấy vị hoàng tử nuôi, đám người này không dây dưa với đối phương,
kẻ đi đầu thì liều mạng mở đường, toàn bộ kẻ đằng đều dồn sức xông vào
trong, mục tiêu rõ ràng, đó là muốn giết hoàng thái hậu.
Nếu hoàng thái hậu bị chết, chắc chắn bên phía hoàng đế sĩ khí sẽ giảm mạnh.