Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử thấy hoàng đế đồng ý rồi thì mừng rỡ, cáo
biệt với các hoàng tử khác rồi vội vàng về phủ, đoán chừng sẽ đi trước
khi đóng cửa thành.
Mấy vị hoàng tử đều giận hai người đó hèn nhát vô dụng, nên không ai thèm đếm xỉa tới, cùng nhau rời đi.
Đi được một đoạn Nhị hoàng tử Chu Dị không kiên nhẫn được nữa, mấy lần
quay sang nhìn Thuận vương, nhưng hắn cứ im lìm, liền bực bội đuổi đám
cung nữ xung quanh đi, hỏi:
- Thất đệ, đại ca muốn ra tay với chúng ta rồi, sao đệ còn bình tĩnh như thế được?
Thuận vương mỉm cười nhìn vị Nhị ca này:
- Chính vì đại ca muốn ra tay với chúng ta nên đệ mới chẳng gì mà sợ.
Mấy vị hoàng tử khác đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Nếu đại ca đối phó với chúng ta giống như với Lục ca, ra tay với một
trong số chúng ta thì đệ còn sợ ba phần, nhưng đại ca muốn quét sạch một mẻ lưới, chẳng lẽ chúng ta bó tay chịu trói sao?
Minh Dị lại lên tiếng:
- Thất đệ, chúng ta đều hiểu nhau cả, đệ đừng vòng vo nữa! Trong đây thì
đệ có thế lực lớn nhất, đệ nói đi, nếu chúng ta liên hợp với nhau lật đổ đại ca thì ai làm hoàng đế? Những người còn lại được lợi gì.
- Đối với hoàng vị, đệ sẽ không nhường ai hết.
Thuận vương tuyên bố thẳng thừng, những vị hoàng tử khác biết hắn có lần còn
đi xin tiên đế truyền ngai lại cho hắn, nên có chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ
có Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, hắn coi như không nghe thấy:
-
Huynh đệ nào giúp đệ lên ngôi, đệ không keo kiệt, thứ nhất diện tích đất phong tăng lên gấp đôi. Thứ hai hoàng kim vạn lượng. Thứ ba, con cháu
kế thừa vương vị ba đời, tới đời thứ tư mới hạ dần từng cấp.
Đám
hoàng tử vị hoàng đế ép quá rồi, thế lực lại chẳng bằng Thuận vương,
nghe được hứa nhiều cái lợi như thế đều ngầm gật đầu, chỉ có Nhị hoàng
tử không chịu:
- Ta còn muốn thêm một điều, nếu như đệ đoạt được ngai vàng, phải giúp ta cho toàn bộ đại thần đắc tội với ta vào thiên lao,
để bọn chúng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Nói thật là điều kiện Thuận vương đưa ra đã
ưu đãi lắm rồi, quan trọng nhất là bọn họ không có thù oán với Thuận
vương, không lo bị Thuận vương truy cứu nợ cũ.
Nghe Nhị hoàng tử đề xuất điều kiện, Thuận vương nhíu mày.
Hắn muốn làm hoàng đế vì chứng tỏ tài hoa của bản thân, muốn làm vương
triều càng thêm phồn vinh thịnh vượng, đừng nói là đại thần từng đắc tội với Nhị hoàng tử, mà có từng đắc tội với hắn thì hắn cũng không truy
cứu.
Trải qua cuộc binh biến này, triều đỉnh khó ổn định lại được trong thời gian ngắn, nếu như chấp nhận điều kiện của Nhị hoàng tử, bất bớ quan viên bừa bãi, chẳng phải khiến
vương triều thêm bấp bênh? Chẳng may khiến thế lực địa phương phất cờ
cần vương, thì e không phải là hắn mất ngai mà cả vương triều này cũng
thuộc họ khác.
Thuận vương tính thẳng thắn, chưa từng nói lời nuốt lời, chưa từng lừa dối ai, lúc nàn hắn cũng không vờ vịt đồng ý:
- Nhị ca, để có thể giúp huynh xả hận, nhưng nhân số không quá 10 người, ba vị nội các, quan viên nhất nhị phẩm đều không được.
- Cái gì? Ta dẫn thuộc hạ liều mình giúp ngươi lên đăng cơ, vậy mà giết mấy kẻ thù cũng không được à?
Nhị hoàng tử dã tâm lớn, nhưng cực kỳ vô dụng ngu xuẩn, tính khí lại bạo
ngược. Trong tâm niệm của hắn, chỉ cần ngồi lên long ỷ, muốn làm gì
chẳng được.
Những kẻ đi theo hắn từng khuyên hắn phải để ý chính
sự, quản lý giang sơn ra sao, nhưng hắn cố chấp, khư khư ý mình, chưa
từng tiếp nạp kiến nghị kẻ khác, thành ra hắn vốn là Nhị hoàng tử, thế
lực mạnh nhất, nhưng cứ thưa thớt dần.
Thuận vương hết sức nhẫn nại nói:
- Nhị ca, nếu đệ bắt bớ đại thần trong triều, vậy ai sẽ giúp đệ ổn định
giang sơn xã tắc này đây? Nhị ca, đệ chiếm ngôi vì đại ca vô dụng, không thể làm quốc gia hưng thịnh, chứ không phải thỏa mãn ý muốn cá nhân.
Nhị hoàng tử không thèm nghe, hừ lạnh:
- Ngươi làm hoàng thượng thì ngươi phải lo, ta không thèm quan tâm, ngươi không đồng ý thì ta không giúp, thế thôi.
- Vậy thứ cho đệ không thể đồng ý được.
Thuận vương nghiêm mặt lại, nói dứt khoát:
- Ngươi...
Nhị hoàng tử sắc mặt vốn khó coi càng thêm khó coi, có điều hắn chưa kịp
rống lên thì đã bị các vị hoàng tử khác kéo đi, giờ là lúc hợp lực đối
phó với hoàng đế, không thể nội chiến, nếu không binh biến thất bại, may thì giống Lục hoàng tử, bị giam lỏng trong lãnh cung, không may thì khó giữ đầu trên cổ.
Thuận vương làm việc cực kỳ nguyên tắc, nói một là một, chắp tay sau lưng đứng đó uy nghi, không cho đường thương lượng.
Các vị hoàng tử khác ra sức khuyên nhủ Nhị hoàng tử lấy đại, hắn hầm hừ đẩy hết mọi người ra rồi không thèm nói nữa.
Biết tính hắn, im lặng là chấp nhận rồi, chẳng qua hắn cao ngạo không nói ra được thôi, các vị hoàng tử yên tâm, trước khi lật đổ hoàng đế, bọn họ
phải đoàn kết một lòng. Còn sau đó ... Vẫn có những kẻ thầm toan tính
riêng.
Mấy vị hoàng tử vừa đi, bên kia hoàng đế lập tức an bài
các bước chuẩn bị, vì Tề Đức Thịnh và Đường Kính Chi bất hòa, nên hoàng
đế tuy ủy nhiệm trọng trách, nhưng không cho cả hai giáp mặt nhau nhiều, tránh vì ân oán cá nhân mà hỏng đại sự.
Tề Đức Thịnh thấy hoàng
đế an bài cho mình việc rất quan trọng, tất nhiên cho rằng hoàng đế vẫn
sủng tin mình, trước khi rời đi còn lạnh lùng nhìn Đường Kính Chi khiêu
khích, thầm nhủ đợi giúp hoàng đế diệt trừ mấy vị hoàng tử xong sẽ cho
Đường Kính Chi biết tay.
Hiện kinh thành có ba doanh, hoàng đế
chỉ chắc chắn nắm bắc doanh, hai doanh còn lại đa phần đã quy thuận các
hoàng tử, nhân số phía hoàng đế vẫn ở thế yếu rõ ràng.
Nhan thủ ít, tất nhiên phải giữ vững đại môn hoàng cung, Tề Đức Thịnh được giao vị trí này, nên nghĩ đó là việc tối trọng yếu.
Cùng với việc lượng lớn nội xưởng bắt đầu tập kết, một số gia chủ hào môn ý
thức được sắp có chuyện lớn xảy ra, nghiêm lệnh không có nữ quyến và hạn nhân ra ngoài, đóng cửa hiệu, tập trung người vào một nơi, tăng cường
cảnh giác.
Hành động khác thường của hào môn cũng làm bách tính
ngửi thấy mùi nguy hiểm, chuẩn bị dự trữ đồ ăn, ngoan ngoãn trốn trong
nhà, du khách các nơi kéo nhau bỏ đi, sông Tần Hoài có những giờ phút
vắng lặng yên ả hiếm hoi.
Trong mắt người đọc sách, trong mắt
quan viên triều đình, chỉ có hoàng đế kế thừa chính thống mới là chủ
thiên hạ thuận theo ý trời, nhưng trong mắt người dân bình thường, chỉ
cần ăn no là xong, ai làm hoàng đế cũng vậy.
Tề Đức Thịnh đi rồi, hoàng đế và Đường Kính Chi mới thảo luận các ứng phó thực sự, tới trưa
thì nhận được tin các vị hoàng tử rời cung tới thẳng hai đại doanh kia.
Nghe tin tức hoàng đế trẻ vừa khẩn trương vừa kích động, cuối cùng không yên tâm cho an toàn của hoàng thái hậu, sai Đường Kính Chi dẫn người tới bố trí bảo hộ.
Đường Kính Chi dẫn mấy chục cấm quân tới thẳng Từ Ninh Cung.
Hôm nay Hoàng thái hậu không phải thủ linh nữa, nàng vất vả mấy ngày liền,
lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi, Đường Kính Chi tới nơi, an bài quân sĩ kiểm
tra quanh Từ Ninh cung xem có chỗ nào thiếu an toàn, thiết lập trạm gác
cùng chuẩn bị đường lui khi cần thiết, đề phòng có thích khách xông vào.
Những hoàng tử kia có không ít mật thám trong cung, trử quang minh chính đại
dùng quân đội tấn công, thế nào cũng phái người ám sát gây loạn trong
vung.
An bài xong tất cả Đường Kính Chi mới vào gặp Hoàng thái hậu.
Hoàng tái hậu vừa nằm nghỉ trưa trên giường, thức dậy rồi vẫn cứ thấy người
uể oải, không muốn rời giường, đang nằm nghiêng người dựa vào chiếc gối
thêu bách điểu uống trà, trên người mặc một lớp váy lụa mỏng, dán lên cơ thể động lòng người, với thần thái lười nhác, tạo nên phong tình vô
tận, nam nhân nào thấy nàng lúc này đều không thể kiềm lòng được.
Nghe Đường Kính Chi tới, Hoàng thái hậu mới vươn mình ngồi dậy, để cung nữ
hầu hạ mặc phượng bào, búi tóc cẩn thận rồi mới đi ra đại điện.
Cung nữ tâm phúc ra trước, không cần đại Hoàng thái hậu sai bảo đã ra hiệu cho toàn bộ cung nữ xung quanh lui ra ngoài.