- Bẩm Hoàng thái hậu, đúng là có chuyện này.
Đám quan viên và hoàng
tử đều nhận ra ánh mắt bất thiện của Hoàng thái hậu, đây là nơi thủ
linh, cần phải yên tĩnh, bọn họ vừa rồi huyên náo là phạm tội lớn, cúi
đầu đùn đẩy nhau không ai đi lên, Thuận vương thấy vậy hừ khẽ trong
lòng, đi lên một bước, giọng rành rọt:
- Nguyên nhân là bọn hoàng nhi và các vị đại thần được nghe chuyện Phúc Thọ vương ở Hải châu khởi binh tạo phản, cho nên khẩn cầu hoàng thượng mau chóng phái binh dẹp loạn.
Nhưng hoàng thượng nói thái hoàng thái hậu vừa mới hoăng, nên định trì
hoãn vài ngày lo ổn thỏa chuyện tang lễ mới tính. Hoàng thái hậu, binh
quý thần tốc, hơn nữa Phúc Thọ vương lúc này mới tạo phản, căn cơ chưa
vững, là thời cơ bình đình tốt nhất. Nếu không để ông ta chiếm hết Hải
Châu thì muộn mất.
- A, to gan lắm.
Hoàng thái hậu như nghe thấy tin này lần đầu vậy, vừa cả kinh vừa phẫn nộ:
- Hoàng thượng, ai gia thấy Thuận vương nói đúng lắm, hay hoàng thượng lập tức điểm binh dẹp loạn.
- Nhưng thái hoàng thái hậu ...
Hoàng đế mới nói được một nửa bị Hồ các lão cắt ngang:
- Hoàng thượng, người lấy hiếu lễ làm đầu rất đáng quý, nhưng hiện là
thời kỳ đặc biệt, phải có hành động ngay, vạn vạn lần không thể trì
hoãn.
Binh bộ thượng thư Lưu Hoắc cũng lên tiếng phụ họa:
-
Hoàng thượng, xin phát lệnh, dù không cần chuẩn bị lương thảo, để quan
viên địa phương thu góp thì kỵ binh tiên phong tới Hải Châu cũng mất hai mươi ngày rồi, tới lúc đó chỉ e Hải Châu đã nằm trong tay Phúc Thọ
vương.
Trình các lão và Tề các lão cũng chủ trương dùng binh.
Thuận vương trông cảnh này thầm thở dài trong lòng, nếu hắn làm hoàng đế
tuyệt đối không để chuyện này xảy ra trước linh cữu thái hoàng thái hậu, càng không có chuyện để thần tử ngang nhiên ngắt lời như thế, vị hoàng
huynh này của hắn đúng là không xứng ngồi ngai vàng, hắn làm mất hết mặt mũi tổ tiên rồi.
Thấy ba vị nội các đại học sĩ, binh bộ thượng
thư và mấy vị đại thần đều chủ trương dùng binh, hoàng đế trẻ cố áp bất
mãn trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Chư vị ái khanh nói có lý, binh quý thần tốc, đây chính là thời cơ dẹp loạn tốt nhất. Trước đó trẫm thật hồ đồ ...
- Hoàng thượng là người chí hiếu, vì thái hoàng thái hậu mới cưỡi hạc về
trời, người quá bi thống, suy nghĩ thiếu chu toàn cũng là điều dễ hiểu.
Lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm thấy mấy vị đại thần khác hơi quá, lên tiếng
bắc thang cho hoàng thái hậu xuống, đồng thời ra hiệu cho mấy người bên
cạnh:
Ông ta vừa lên tiếng các vị đại thần nối nhau quỳ xuống:
- Hoàng thượng nhân nghĩa, hiếu đức vô song, là phúc của vương triều.
- Các vị ái khanh mau bình thân!
Hoàng đế trẻ đưa tay ra làm động tác đỡ, khóe miệng kín đáo hiện lên nụ cười, các hoàng tử đứng phía dưới thì sắc mặt khó coi, Thuận vương thì ánh
mắt biến đổi liên hồi.
Đường Kính Chi lòng cũng trầm xuống, y coi như được chứng kiến cái gì gọi là tình cảm của người hoàng thất rồi.
Hắn cố ý gây ra cãi nhau bên cạnh linh cữu của thái hoàng thái hậu, để ai
cũng nghĩ là hắn bị các vị quần thần và hoàng tử khác thuyết phục xuất
binh.
Chuyện này có thể là ý kiến của Hoàng thái hậu, nhưng dù thế nào hoàng đế cũng làm rồi.
Ngay bên linh cữu của nãi nãi mà hắn yêu quý.
Hoàn toàn có thể đem ra triều đường bàn bạc cơ mà.
Đó là vị hoàng đế mà y đánh giá là trọng tình cảm sao, hắn trở thành như thế từ bao giờ, hay bản chất hắn là như thế?
Trong lúc Đường Kính Chi đang suy nghĩ thì hoàng đế trẻ nói:
- Nếu như các vị ái khanh chủ trương dùng binh, vậy các khanh thấy ai có thể nắm ấn nguyên soái đại quân bình định phản tặc.
- Bẩm hoàng thượng, thần tiến cử Lữ Phương của cấm quân bắc đại doanh, Lữ tướng quân dàn dày kinh nghiệm, dùng binh có phương pháp, rất xứng với
chức vụ này.
Hoàng đế vừa dứt lời thì có một người trung niên bước ra khỏi hàng, khom lưng nói:
Đường Kính Chi vội thu loại suy tư, tập trung vào chính sự, bắc đại doanh
chính là quân đội trực hệ duy nhất trung thành tuyệt đối với hoàng đế,
người này tiến cử Lữ phương, khỏi nói cũng biết mang mưu đồ gì.
- Vi thần tán thành! Lữ tướng quân thân kinh bách chiến, đủ sức đám nhiệm trọng trách!
Lại một quan viên khác đứng ra nói:
Hai quan viên này triều phục thêu gà trước ngực, là quan văn tam phẩm.
- Vi thần thấy rất đúng ...
Liên tiếp có người đứng ra dùng đủ lý do tiến cử Lữ phương làm nguyên soái quân dẹp loạn.
Mặc dù hoàng đế trẻ dù có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng thấy trong triều có
nhiều quan viên như thế đi theo các vị hoàng tử, mặt tím lại.
Còn các vị hoàng tử nhìn thấy hoàng đế trẻ giận tới để lộ hết ra mặt, không dấu nổi nụ cười đắc ý, Thuận vương mặt lạnh như tiền, hắn chính là kẻ
cầm đầu xúi dục những hoàng tử khác chỉ thị cho quan viên trung thành
với mình điều lực lượng của hoàng đế đi, có điều trước khi Lữ Phương dẫn quân lên đường thì vui mừng là quá sớm.
- Trình ái khanh, khanh là nội các đại học sĩ, khanh có nhân tuyển tiến cử không?
Hoàng đế trẻ thầm hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng áp lửa giận trong lòng xuống nói:
Trình các lão mặt cũng đanh lại, ông ta làm quan mấy chục năm không phải vô
ích, sao chẳng nhìn ra có kẻ đang ép hoàng đế? Nghĩ một chút rồi rời
hàng nói:
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng quân sĩ của cấm quân tây
đại doanh từng theo Vương lão tướng quân quá cố, kiêu dũng hơn người,
nhiều lần lập chiến công! Nếu phái đi dẹp loạn, nhất định chỉ đánh một
trận là thành. Có điều hiện nay người Ngột Thứ đang có dấu hiệu bất
thường, không bằng điều Quan tướng quân đi tới biên quan kháng ngoại
địch.
Quanh Thành là thống lĩnh của tây doanh cấm vệ, cùng là thế lực trong quân đã bị Thuận vương lôi kéo.
Tất nhiên không cần Thuận vương phải lên tiếng, tự có quan viên trung thành với hắn đi ra phản đối.
Một vị lão thần râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào, hai mắt sáng rực, giọng trầm vang phản đối ngay:
- Trình các lão nói lời ấy sai rồi, Quan tướng quân thống doái tây doanh
nhiều năm, được quân sĩ dưới cờ kính phục, cho nên ra trận mới có thể
chỉ huy quân sĩ dễ dàng như dùng tay chân! Đó là điểm mấu chốt giúp quan tướng quân đánh đâu thắng đó. Nếu như đem tách ra, Quan tướng quân tuy
có uy vọng trong quân, nhưng không thể lập tức khiến người dưới kính
phục, còn quân sĩ tây đại doanh không phục tướng quân mới tới thì đánh
trận kiểu gì?
- Điền đại nhân nói phải lắm! Vả lại vi thần nghe
nói gần đây Quan tướng quân có chút bệnh nhẹ, không phải nhân tuyển
thích hợp xuất binh dẹp loạn.
Một quan viên tứ phẩm hưởng ứng ngay:
- Vậy thì Hà An Hà tướng quân của đông đại doanh đi phương nam thì thế nào?
Hạ các lão tất nhiên cũng hiểu ra mưu đồ của các vị hoàng tử, ông ta mặc
dù có nhiều điểm không hài lòng hoàng đế trẻ, song rốt cuộc vẫn thuộc
phe bảo hoàng.
Nhị hoàng tử Minh Dị nghe thế lập tức đưa mắt nhìn nhìn Hạ các lão, thầm nghĩ nếu lên được ngôi báu nhất định sẽ xử lý lão già không thức thời này.
Hà An của đông đại doanh là cậu ruột của Nhị hoàng tử.
Có điều bản lĩnh Hà An thực sự không có là bao, căn bản quản không nổi
tướng lĩnh phía dưới, cho nên thế lực của các hoàng tử khác cũng thẩm
thấu vào đó.
Quan văn trung thành với những hoàng tử đó không chịu, thế là lại có một trận cãi vã nữa.
Hồ các lão nãy giờ còn chưa lên tiếng, ông ta là người thâm trầm nhất
trong ba vị các lão, mấy vị hoàng tử này suy nghĩ quá mức hiển nhiên quá đơn giản rồi, nghĩ thiên hạ này nghiễm nhiên là của Mình gia, ai làm
hoàng đế là chuyện của Minh gia sao? Đúng mà không đúng, hoàng đế tuy là người Minh gia song phù hợp với lễ giáo, nay hoàng đế kế thừa chính
thống, được vạn dân chấp nhận, không có lỗi gì lớn, sao có thể tùy ý hạ
bệ.
Tưởng ngồi lên ngai vàng là quan viên và bách tính phải tôn xưng là hoàng đế sao?
Danh bất chính, ngôn bất thuận.
Loại người soán ngôi đoạt vị đó làm sao ngồi vững trên ngai vàng được.
Tới khi đó người trung thành với hoàng thất, những kẻ mưu đồ bất chính
giương lá cờ cần vương, đánh thẳng tới kinh thành. Thực sự tới khi đó cả vương triều này và cả hoàng thất long tộc đều đối diện với đại họa.
Chỉ có bách tính vô tội là chịu khổ chịu nạn, khói lửa chiến tranh tới bao giờ mới lắng được.