Công phu của hai người Trương Lý không tệ, mang theo một người không tốn mấy công sức, rẽ phải quẹo trái một hồi, chẳng bao lâu hoàn toàn bỏ lại đám thích khách lại phía sau.
Có điều lúc này Ngọc Nhi cũng không còn xác định được vị trí của bọn họ nữa.
Đang bỏ chạy thì Đường Kính Chi nghe thấy có tiếng bước chân rầm rập, biết
rằng quân sĩ thủ thành tới tăng viện, lòng mừng rỡ hạ lệnh:
- Chúng ta mau tới đó hội họp với quân thủ thành, giúp bọn họ tóm gọn đám thích khách.
Nhưng vừa dứt lời thì bị Trương Lượng điểm vào huyệt câm, sau đó nháy mắt với Lý Cường, kéo Đường Kính Chi vào một cái ngõ kín.
- Mọi người nhanh lên nào.
Đội trưởng thủ thành không ngừng thúc dục thủ hạ tăng tốc , chẳng bao lâu
đội ngũ dài do hai trăm người tạo thàn đó đã không còn tung tích.
Bọn họ vừa đi, Trương Lượng từ trong ngõ thò đầu ra nhìn trái phải, thấy
xung quanh không có ai, nương theo ánh trăng thấy mặt Lý Cường hết sức
căng thẳng liền trấn an:
- Lý đại ca, mấy ngày trước ta bị đánh huynh giúp ta xoa thuốc, ta luôn ghi nhớ trong lòng, chuyện tốt hôm nay hai
ta cùng hưởng.
- Trương huynh đệ, rốt cuộc ngươi định làm cái gì?
Lý Cường trước đó không hề biết Trương Lượng định gây bất lợi cho Đường Kính Chi, kinh hoảng hỏi:
Trương Lượng không trả lời ngay mà nhìn Đường Kính Chi đang trợn mắt vùng vẫy trong phẫn nộ, cười nhạt:
- Lý đại ca, chắc hẳn huynh chưa quên trước khi đi Tề công công tìm đệ
nói chuyện, thực ra Tề công công lệnh tiểu đệ tìm cơ hội diệt trừ tên
ngu xuẩn dám đối đầu với lão nhân gia người.
- Không được, không
được, y là Trung Nghĩa bá, cực kỳ được Hoàng thái hậu và hoàng đế tin
cậy, không thể nghe lệnh Tề công công làm bừa được.
Lý Cường sợ tới tái mặt lắc đầu liên hồi.
- Sợ cái gì, tục ngữ có câu, phú quý cầu trong nguy hiểm, chỉ cần chúng
ta giúp Tề công công trừ đi tên họ Đường này, về sau ắt thành tâm phúc
của Tề công công. Lý đại ca, ta và huynh giao tình không tệ, nên mới đem chuyện tốt này chia sẻ với huynh.
Trương Lượng xúi giục, dáng vẻ cực kỳ chân thành.
Lý Cường liên tục vuốt mồ hôi trên mặt, lo lắng đi lại trong ngõ, hồi lâu vẫn thấy chuyện này quá mức nguy hiểm, khuyên:
- Trương lão đệ, tục ngữ nói không sai, nhưng nguy hiểm lắm, con người Tề công công thế nào ngươi lại còn chẳng hiểu sao? Nếu chuyện lộ phong
phanh, chỉ e ông ta giết chúng ta bịt miệng ...
Trương Lượng thấy Lý Cường đã có phần dao động, cười tự tin đảm bảo:
- Lý đại ca nghĩ thông rồi thì đệ cho huynh biết thêm, Tề công công đã
ngầm phái nhân mã tới ngoài Nguyên Tuyền thành, đợi mai phục giết chết
y. Nếu đợi tới lúc đó dù chúng ta phối hợp giết được y, e Tề công công
vì tuyệt đường hậu họa sẽ giết toàn bộ chúng ta để bịt miệng. Song hiện
giờ đám người này rõ ràng là có kẻ khác sai phái, chúng ta chỉ cần giết y rồi giả vờ bị thương, đem đổ cho đám thích khách kia, như vậy không ai
nghi ngờ gì cả. Tề công công sẽ không giết chúng ta ...
Lý Cường nghe vậy tim đập thình thịch, gục gặc đầu.
Trương Lượng thấy Lý Cường động lòng thì mừng ra mặt, hôm nay đám thích khách
kia bất ngờ xuất hiện, đúng là chẳng khác gì tặng cho hắn món quà lớn,
trừ cái đinh trong mắt Tề công công này, hắn vừa được hả giận, lại lấy
lòng Tề công công, có chỗ dựa lớn như thế, sau này sợ kẻ nào nữa.
Lý Cường quay trở lại bên phía Trương Lượng, cách xưng hô cũng thay đổi:
- Trương huynh, huynh nói Tề công công cũng phái người ám sát Đường Kính Chi.
- Đúng vậy, kẻ này từng chụp cho Tề công công cái mũ cửu thiên tuế, hại
không ít kẻ đối đầu trong cung học theo, tìm mọi cách để cách xưng hô đó lan rộng, hại hoàng thượng sinh lòng phòng bị với Tề công công.
Trương Lượng muốn tỏ ra vẻ tay đây được Tề công công tin cẩn, để Lý Cường có quyết định dứt khoát:
- Huynh nói xem, nếu không giết kẻ này sao có thể trấn áp những kẻ đang
mưu đồ tiếm quyền của Tề công công, sao hả được mối hận trong lòng. Được rồi, chuyện này không thể chần chừ nữ, giải quyết kẻ này xong chúng ta
chém nhau vài đao, vờ bị trọng thương hôn mê bất tỉnh.
Nói xong Trương Lượng cười hung ác đi về phía Đường Kính Chi, giơ cương đao lên:
- Họ Đường kia, mấy ngày trước ngươi uy phong lắm mà, giờ giỏi sai người
đánh ta nữa đi. Phì, ta nhổ vào, vì cái thằng nông dân đó mà đánh ta 20
roi! Chó chết, mấy thằng kia cũng không nương tay gì cả, cả đám các
ngươi đợi đó, về tới kinh được Tề công công đề bạt rồi ta sẽ tính sổ.
Lúc này Lý Cường tới gần thêm một bước nữa, hỏi nhỏ:
- Trương huynh có biết Tề công công phái người mai phục ở đâu không?
- Lý đại ca, dù sao họ Đường này cũng sắp chết rồi, huynh hỏi chuyện ấy làm gì nữa?
Trương Lượng thấy Lý Cường cứ hỏi đi hỏi lại thì bực mình:
- Chúng ta phải giết tên này ...
Mới nói được một nửa, đột nhiên Đường Kính Chi bị hắn điểm huyệt đâm một kiếm xuyên bụng.
- Ngươi, ngươi chẳng phải bị ta phong bế ... Huyệt đạo rồi rồi sao có thể ...
Trương Lượng không đề phòng bị Đường Kính Chi đánh lén thành công, mắt mở
trừng trừng với vẻ không sao tin nổi. Hắn ôm vết thương, máu tươi ồng ộc tuôn ra chưa chịu thôi vẫn muốn vung cương đao lấy mạng Đường Kính Chi
đúng lúc này một thứ vũ khí bén nhọn đâm vào hông y, xuyên từ bên nọ
sang bên kia.
- Thì, thì ra ...
Trương Lượng quay đầu lại nhìn Lý Cường đứng bên cạnh.
Lý Cường lúc này mặt lạnh như băng, đâu còn gì chút vẻ khúm núm vừa rồi, cười khẩy:
- Ngươi biết vì sao ngươi được chọn đi chuyến này không, đó là vì Hoàng
thái hậu biết ngươi là thân tín của Tề Đức Thịnh, có biết vì sao ngươi
được ta nhiệt tình chiêu đãi ăn uống không, vì muốn moi tin của ngươi
thôi? Còn nữa nếu Trung Nghĩa bá có mệnh hệ gì, tất cả đám người đi theo bảo hộ chúng ta sẽ phải bồi táng, còn mơ mộng thăng tiến, thật ngu
xuẩn. Họ Tề chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi, nhưng yên tâm đi chẳng bao lâu nữa lão ta cũng xuống đất làm bạn với ngươi.
Lý Cường nói xong
rút mạnh cương đao ra, máu tuôn xối xả, Đường Kính Chi cũng rút kiếm về, Trương Lượng ngã vật ra đất chết không nhắm mắt.
- Hạ quan bảo vệ bất lợi, làm ba gia bị kinh hãi.
Lý Cường tra đao vào vỏ, quỳ xuống khấu đầu thỉnh tội.
Hoàng thái hậu từ khi có ý diệt trừ Tề Đức Thịnh đã có chuẩn bị vẹn toàn trừ
bỏ thế lực của lão ta đồng thời bảo vệ Đường Kính Chi rồi, Lý Cường còn
là đệ tử của Kế công công, lòng trung thành tuyệt đối.
Đường Kính Chi vừa rồi bị phong bế huyệt đạo, Lý Cường liên tục nháy mắt với y ra
hiệu, ý bảo y không nên kinh hoàng, đồng thời nhân lúc quân thủ thành đi qua, Trương Lượng ra ngõ quan sát động tĩnh liền giải huyệt cho y.
Đường Kính Chi thông minh cỡ nào, chừng đó diễn biến là đủ hiểu chuyện xảy ra rồi, không cần Lý Cường dặn dò, nằm im dưới đất đợi cơ hội.
- Lý bách hộ đứng dậy đi.
Đường Kính Chi lần đầu chính tay cầm kiếm đâm người, nhìn máu Lý Cường bắn
lên tay mình, trong lòng hơi run, mặt tái nhợt, may mà tối trời không ai nhìn rõ, y vốn sĩ diện không muốn để người khác xem thường mình nhát
gan, cắm bảo kiếm vào vỏ, đi tới đưa tay đỡ Lý Cường đứng dậy, cố nói
thật bình tĩnh:
- Lần này may nhờ có ngươi ở bên ta mới thoát hiểm,
chỉ có công sao có tội được, đợi sau này về kinh, ta nhất định thỉnh
công với Hoàng thái hậu.
- Đa tạ Trung Nghĩa bá nâng đỡ.
Lý Cường mặt bình thản, có Kế công công bên Hoàng thái hậu, thực ra việc thăng tiến với hắn đâu khó gì.
Không biết chiến đấu bên kia đã kết thúc chưa, cho nên tuy Đường Kính chi mặc dù lo cho an nguy của Ngọc Nhi, nhưng không dám đi lung tung, nếu không chẳng may gặp phải thích khách, bên cạnh chỉ có một mình Lỹ Cường bảo
vệ sẽ không an toàn, nên cùng Lý Cường ẩn trong ngõ tối, yên lặng chờ
đợi.
Ước chừng một tuần hương sau, Đương Kính Chi nghe thấy tiếng gọi mang chút hoảng loạn lo sợ của Ngọc Nhi, vội vàng chạy ra hét lớn:
- Ngọc Nhi, ta ở bên này.