Đúng đấy.
Lâm Úc Hương còn chưa đáp thì Tri Thu đã nhảy ra thừa nhận rồi, hai tiểu nha đầu nắm tay nhau nhảy nhót ăn mừng, Tri Thu cũng đợi mãi mới có người chia sẽ niềm vui với nó.
Bá tước phu nhân mặc dù địa vị không bằng cáo mệnh phu nhân do hoàng thất phong hiệu, nhưng cũng cao hơn phu nhân quan gia một bậc.
Đó chính là vợ vinh nhờ chồng.
Lâm Úc Hương tuy xuất thân hào môn, nhưng bị chính thê của phụ thân đuổi ra khỏi cửa, vốn cho rằng cả đời này làm du y nông thôn kiếm sống rồi, không nghĩ một ngày lắc mình thành bá tước phu nhân.
Nếu mình trở về Lâm gia đối diện với vị Lâm phu nhân ác độc và người cha vô tình bạc bẽo kia, nhất định, nhất định ...
- Nhị nãi nãi, mau mở thư Nhị gia viết cho người đi.
Đợi Lâm Úc Hương vào phòng nằm lên giường, Tri Thu nhanh nhẹn cởi hài cho nàng, rồi lên tiếng thúc dục:
Tri Đông gõ đầu Tri Thu một cái, mắng:
- Cái gì mà Nhị nãi nãi, sau này ra ngoài nhất định phải gọi là bá tước phu nhân đấy, cả Nhi gia nữa, phải xưng hô là bá gia, trước mặt người ngoài phải xưng hô cho đúng, ngươi đừng làm mất mặt Đường gia chúng ta đó.
Tri Thu mặc dù mồm mép nhưng luôn rất khâm phục đầu óc của Tri Đông, bị gõ đầu một cái cũng không giận, cười toét miệng gật đầu liên hồi.
- Được rồi, trước giờ gọi sao cứ gọi vậy đi, dù sao ta mang thai không có chuyện gặp người ngoài đâu.
Phải mất rất lâu Lâm Úc Hương mới thoát mình khỏi chuyện quá khứ, bình tĩnh lại mở bức thư Đường Kính Chi gửi cho nàng ra.
Từ biệt mấy tháng rồi, trong nhà đều tốt cả chứ? Đứa bé trong bụng nàng có ngoan không? Hôm nay ta nhận được thánh chỉ phong làm Trung Nghĩa bá, nên viết thư báo cho nàng hay.
Ta không có ở nhà, chuyện trong phủ nhất định sẽ rất bề bộn, nàng phải nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, đừng để vất vả. Chuyện kinh doanh thuốc không cần vội.
Ta rất nhớ nàng, nếu rảnh viết thư hồi âm cho ta.
Lâm Úc Hương đọc hết thư rất nhanh, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng, trong thư chẳng có một lời âu yếm ngọt ngào, chỉ toàn nói những chuyện đẩu đâu thế làm cái gì chứ hả?
" Rõ ràng bức thư gửi lão thái quân cũng viết chuyện phong tước rồi, trong đây còn viết lại lần nữa, đúng là cái đồ ngốc!" Lâm Úc Hương tuy trách móc, nhưng miệng chẳng biết làm sao cứ mở ra, lộ hàng răng trắng đều đặn mỹ lệ.
Tri Đông Tri Thu thấy vậy tò mò vây tới định xem, nhưng Lâm Úc Hương đưa tay đẩy bọn chúng ra:
- Đây là thư do Nhị gia viết cho ta, các ngươi không được xem.
- Trời ơi, vừa mới lên bá tước phu nhân đã không cần bọn nô tỳ nữa rồi.
Tri Thu bất mãn chu miệng lầm bẩm:
Không có xem bọn chúng càng tò mò, nhưng Lâm Úc Hương rất cố chấp, nhất quyết đẩy bọn chúng ra, bọn chúng đành ấm ức chịu thua.
Lâm Úc Hương nằm dựa trên chăm gấm, đọc thư không biết bao lần, miệng cứ cong lên suốt, chẳng thèm để ý tới hai tiểu nha đầu lườm nguýt, cẩn thận gấp lại, cho vào trong lòng.
- Tri Thu, chuẩn bị bút, Tri Đông mài mực, ta phải viết thư hồi âm cho Nhị gia.
Đường Kính Chi lên kinh mấy tháng, nàng chưa viết cho y nửa chữ.
Vì Lâm Úc Hương thường hay nghiên cứu y thư, dựa vào đó viết ra phương thuốc, cho nên trong phòng chuẩn bị sẵn bút mực, hai tiểu nha đầu mau mắn chuẩn bị sẵn sàng. Lâm Úc Hương đi hài vào, ngồi xuống bàn, tay ngọc nâng cầm bút lên, chấm mực ...
Tri Đông và Tri Thu thấy Nhị nãi nãi muốn viết thư hồi âm, đều chăm chú nhìn, có điều Nhị nãi nãi tay để trên không mãi, chẳng thấy hạ bút.
Viết cái gì bây giờ?
Lâm Úc Hương lúc này cũng gặp khó.
Đọc xong thư nàng kích động muốn lập tức hồi âm cho tướng công vớ bở, trong lòng có muôn vạn lời muốn nói với y, nhưng cầm tới bút thì chẳng biết viết cái gì.
Trước đó nàng còn trách Đường Kính Chi trong thư chẳng có nổi một lời ngọt ngào âu yếm, nhưng giờ tới lượt nàng, tới ngay một lời nhớ nhung cũng không viết nổi.
- Ài, bá tước phu nhân, người viết mau đi chứ, khô hết cả mực rồi kìa.
Tri Thu đợi mãi không nhịn được, đẩy vai nàng thúc giục:
Lâm Úc Hương bấy giờ mới nhớ ra bên cạnh có hai con tiểu nha đầu tinh quái, mặt đỏ lên, càng xấu hổ không dám viết nữa, định đuổi bọn chúng ra ngoài một mình lặng lẽ viết, nhưng lời ra tới miệng thì lại đổi ý:
- Các ngươi bảo ta viết thế nào bây giờ?
- Đương nhiên là viết nhớ Nhị gia rồi, lần trước Nhị gia về nhà chỉ ở một ngày hai đêm, rồi vội vàng đi. Đi liền hơn một tháng mới có thư về, đừng nói người, đến nô tỳ cũng rất nhớ Nhị gia.
Tri Thu nhanh miệng lắm lời, vừa nói là không dứt, hơn nữa còn đem chủ đề nói tới mình:
- Trước kia Nhị gia ở nhà có gì cũng nói đỡ cho nô tỳ, làm nô tỳ nhiều lần tránh được bị phạt, nếu là nô tỳ viết thư thế nào ...
Tri Đông đấm cho nó một cái:
- Được rồi, Nhị nãi nãi hỏi trả lời thư ra sao, ngươi dông dài đi tận đẩu tận đâu đấy?
"Đừng tưởng ta không biết ngươi rất nhớ Nhị gia, lại còn cầm lược chải tóc cho Nhị gia dấu đi không cho người khác dùng!" Tri Thu bị đấm đau, miệng lẩm bẩm một câu, nó tất nhiên không bóc trần bạn mình, quay lại đề tài cũ:
- Nhị nãi nãi trừ viết nhớ Nhị gia ra, còn hỏi người tại sao đi lâu như thế mới viết được một lá thư về nhà, chẳng lẽ không biết người trong phủ đều rất nhớ sao? Chẳng lẽ bị hai vị di nương ...
Thấy Tri Thu sắp lạc đề nói những lời không nên nói, Lâm Úc Hương khẽ hừ một tiếng.
- Được rồi, được rồi, Nhị gia chỉ viết thư riêng cho một mình người, chứng tỏ Nhị gia coi người là số một.
Tri Thu vội sửa lời:
- Cuối thư, người thêm vào một câu, bảo Nhị gia mấy ngày lại gửi một lá thư về.
Lâm Úc Hương day trán, con nha đầu này nói mà chẳng khác gì không nói, nàng vẫn chẳng biết viết ra sao.
Tri Đông thấy chủ tử mặt mày nhăn nhó, nghĩ một lúc rồi nói:
- Hay là mở đầu người viết mấy câu nhớ nhung, sau đó kể những chuyện vui vẻ gần đây gặp được ra? Đúng rồi, còn nói tới cả tiểu thiếu gia nữa, nói tiểu thiếu gia ra sao, chắc Nhị gia rất muốn biết tình hình của tiểu thiếu gia.
Nghe kiến nghị của Tri Đông, Lâm Úc Hương thấy rất hợp lý, liền kể những chuyện thường ngày trong phủ vào thư.
Tri Thu thì lại lên tiếng phản đối, nó nói những chuyện thường ngày vụn vặt đó có gì hay mà kể, phải viết lời tình cảm ướt át mới hay.
Có điều cả Lâm Úc Hương và Tri Đông đều ngó lơ phát biểu của nó.
Ừm, còn phải cho y biết, đứa bé trong bụng rất khỏe, rất ngoan, không cần phải lo.
Trong lòng có ý tưởng, nàng chấm mực bắt đầu viết ...
Phu quân được phong làm Trung Nghĩa bá, thiếp thân nghe tin lòng mừng rỡ, chuyện này đã truyền khắp phủ, chắc không bao lâu nữa bách tính toàn thành đều hay tin.
Lão thái quân bảo Sương Nhi muội tìm thợ mộc khéo tay làm biển, nhiều nhất là hai ngày sẽ được treo lên cửa phủ rồi, khi đó dù là quan viên đi qua cũng phải xuống kiệu đi bộ. Lão thái quân nghe tin mừng lắm, thiếp thấy được chuyện vui này làm tinh thần lão thái quân tốt lên nhiều, nhất định có lợi cho sức khỏe ....
Lâm Úc Hương đặt bút không có chút trì trệ nào, viết liền một trang giấy.
Cảm thấy chưa đủ, nàng bảo Tri Thu thổi khô mực, còn mình tiếp tục lấy tờ giấy tiếp theo, Tri Đông vừa xem vừa gật đầu liên hồi, Tri Thu thì thi thoảng mới liếc nhìn một cái, hiển nhiên thấy những lời Nhị nãi nãi viết trong thư nhạt nhẽo chẳng thú vị gì.
Lâm Úc Hương viết cả hết chuyện xảy ra ở Lạc thành, từ chuyện vụn vặt như Tri Thu học chữ lười biếng hay bị nàng phạt, tới việc lớn mà Đường Kính Chi hắn đã biết như con kênh đào ở khu đất hoang vài ngày nữa là thông rồi, nàng nghĩ gì viết nấy, chữ cứ tuôn ra ào ạt, viết mấy trang rồi mà còn chưa tận hứng.