Ba tên Tần Mục nghe giọng giọng Đường Kính Chi thì mặt biến sắc, quay ngoắt người lại bắt gặp ngay một đôi mắt sắc như dao.
Tiêu Kiến là ai, làm gì, sao bọn chúng không rõ, dù là lúc được thánh sủng
nhất chúng cũng không dám đắc tội, có điều bọn chúng giống như thư sinh
khác, khinh thường thái giám, không thèm kết giao.
Trương Vệ làm
quan kinh thành nhiều năm, tất nhiên nhận ra Tiêu Kiến, tức thì khuôn
mặt trắng bệch như xác chết, thua rồi, lần này đặt cược thua rồi, hơn
nữa có khi còn thua mất mạng.
Đường Kính Chi chạy tới, thấy đám
Tần Mục đứng ở một bên, mặt trở nên âm trầm, y đã biết ba tên này thế
nào cũng giở trò trước khi rời kinh, nhưng không nghĩ bọn chúng nhắm vào tiểu viện mới mua.
Cái tiểu viện nà mua chưa được ba ngày, chúng có phải là Tiêu Kiến đâu mà biết.
Chẳng lẽ tên Trương Vệ kia bắn tin?
Không phải, nghe Giang Cảnh nói ba bọn chúng tới Kinh Triệu Phủ mời người mà, như vậy tên Trương Vệ này về sau mới biết.
- Hạ quan thỉnh an Tiêu công công.
Trương Vệ lật đật chạy tới khom lưng thi lễ, nhìn bộ dạng của hắn người ta nghĩ hắn muốn quỳ xuống vái lạy hơn.
Tiêu Kiến thì gằn giọng nói:
- Trương đại nhân uy phong quá, cha gia không dám nhận đâu, ngài dám dẫn người tới nhà cáo mệnh phu nhân bắt người cơ mà.
Trước đó Trương Vệ cứ tưởng là Uyển Nhi dọa thôi, hoặc cùng lắm quan hệ họ
hàng xa nào đó, lại bị bọn Tần Mục thúc quá gấp, nên phải làm liều, giờ
xác thực được rồi, hai chân mềm nhũn như bún, lảo đảo lùi lại, hai mắt
thất thần.
- Ba vị đại nhân hôm nay tới nhà Đường mỗ có chuyện gì thế?
Đường Kính Chi tới bên Nhu Nhi vỗ nhẹ vai nàng trấn an, rồi quay sang ánh mắt chiếu thẳng vào đám Tần Mục, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Ba kẻ này dám ý đồ đụng tới nữ nhân của y, đó là vảy ngược của Đường Kính Chi.
Ba tên Tần Mục chưa bao giờ nhìn thấy Đường Kính Chi nổi giận, sợ không dám nhìn vào mặt y.
Đầu vừa quay đi, Tần Mục cảm thấy mất mặt vô cùng, lòng càng thêm căm tức, nghiến răng nói:
- Đường Kính Chi, đừng có quên thân phận mình là ai, bọn ta là trọng thần bên cạnh hoàng thượng, ngươi gặp quan không chào, dám dùng thái độ đó
nói chuyện à?
Bàng Vũ lấy lại tinh thần, cười lạnh:
- Đúng thế, ngươi chẳng qua là tên cử nhân nho nhỏ, muốn phạm thượng à?
- Hai vị đại nhân đúng là trọng thần triều đình, nhưng nơi này là nhà
Đường mỗ, các vị dẫn nha dịch xông vào, định bắt nữ nhân của Đường mỗ
đi, chẳng lẽ còn không cho người ta hỏi một câu.
Đường Kính Chi nói từng chữ một:
- Đường cử nhân, hiểu lầm, hiểu lầm, lần này do Trương đại nhân dẫn nha
dịch tới bắt người, đâu có liên quan gì tới bọn ta, bọn ta làm gì có
quyền lực đều động người của Kinh Triệu Phủ.
Đỗ Minh thấy Đường Kính Chi có quan hệ với Tiêu Kiến, biết chuyện hôm nay không xong rồi, liền chối bỏ liên quan.
- Đỗ ... Đỗ đại nhân, ngài, chuyện này ...
Trương Vệ sợ tới hồn phi phách tán, định giải thích mà lắp bắp không nói lên lời, Đỗ Minh chộp cơ hội nói tiếp:
- Ba bọn ta chỉ thuận đường đi qua đây thấy có chuyện huyên náo thì đứng
lại xem thôi, không biết đây là nhà của Đường cử nhân đấy. Không có việc gì thì ta đi trước một bước vậy.
Đỗ Minh nói xong kéo tay áo Tần Mục, Bàng Vũ bỏ đi.
Ngọc Nhi thấy vậy định chặn ba bọn chúng lại, nhưng Giang Cảnh bước tới một bước ngăn cản, kín đáo đưa mắt ra hiệu với nàng.
Dù cái cớ của Đỗ Minh quá thô thiển, song bọn chúng không có quyền chỉ huy Kinh Triệu Phủ là sự thực, và lại phẩm cấp của bọn chúng rất cao, cả
Tiêu Kiến cũng không có quyền bắt chúng, muốn bắt thì phải xin lệnh
hoàng đế, mà vào thời kỳ đặc thù này, Giang Cảnh đoán Đường Kính Chi
không muốn để hoàng đế hỏi tới, nếu không chẳng phải bọn chúng có cơi
hội gặp hoàng đế sao?
Bất kể thế nào thì ba kẻ này hầu hạ bên
cạnh hoàng đế vài năm rồi, dù biết bọn chúng làm sai, cũng chưa chắc đã
phạt nặng, huống hồ Đường Kính Chi về kịp, Đường gia có tổn thất gì đâu.
Nói không chừng lại vì chuyện này mà xuất hiện bước ngoặt ngoài dự kiến,
làm bọn chúng thoát được kiếp nạn này tiếp tục ở lại kinh thành.
Muốn báo thù cũng phải đợi bọn chúng rời kinh, lúc đó không thiếu cơ hội.
Cho nên Ngọc Nhi quay lại nhìn tướng công thư sinh, y cũng lắc đầu.
Đường Kính Chi, Đường cử nhân?
Hiểu rõ chủ nhân của tiểu viện này, hai chân Trương Vệ không chống đỡ được
nữa ngã phịch xuống đất, hiện nội xưởng tuyên truyền chuyện của y khắp
Ni Lạc Thần, sao hắn không biết.
Ba tên khốn kia hại thảm mình rồi.
Bộ dạng của Trương Vệ làm Tiêu Kiến hừ lạnh một tiếng nói:
- Đường cử nhân muốn xử lý đám người mù mắt này thế nào.
Đường Kính Chi biết đám Tần Mục mới là tên đầu xỏ, vốn chẳng định tính toán
gì bọn chúng, nhưng Nhu Nhi nhón chân thì thầm vào tai y nói Trương Vệ
dùng ánh mắt dâm tà nhìn Uyển Nhi, còn giật tay áo y, muốn y làm chủ.
- Tiêu công công, đám nha dịch này thì thôi, dù sao bọn chúng chỉ nghe lời cấp trên.
Đường Kính Chi mặt tối xầm:
Tiêu Kiến phất tay quát:
- Người đâu, bản công công được tố cáo Trương Vệ có hành vi phạm pháp, hội lộ mua quan bán tước, bắt về thẩm tra cho ta.
Đám người nội xưởng dạ ran, kéo tới lôi Trương Vệ đi.
- Đừng, Tiêu công công, chuyện hôm nay là do đám Tần Mục xúi hạ quan làm, bọn chúng mới là chủ mưu, Đường cử nhân, xin ngài, tha cho hạ quan, hạ
quan xin làm trâu ngựa báo đáp ...
Vào ngục nội xưởng thì thanh bạch cũng biến thành có tội, huống hồ Trương Vệ đâu thanh bạch gì.
Đường Kính Chi không ngó ngàng gì tới hắn, Tiêu Kiến phất tay đuổi đám nha dịch còn đứng trơ ra đó như lũ ngốc:
- Còn không mau xéo đi.
- Dạ, vâng vâng.
Đám nha dịch hoảng loạn vâng dạ, lòng chỉ hận cha mẹ sao không sinh ra thêm cho mình hai cái chân nữa.
- Chuyện hôm nay may nhờ có công công.
Mời Tiêu Kiến vào trong nhà, Đường Kính Chi cùng ba di nương trịnh trọng thi lễ:
- Hà hà có gì đâu, Đường cử nhân, ba vị di nương, khách khí, khách khí quá rồi.
Tiêu Kiến xua tay, chưa kịp nói gì thêm thì có xưởng vệ tới thì thầm bên tai vài câu, làm sắc mặt hắn biến đổi.
Tiêu Kiến kéo Đường Kính Chi sang một bên, nói:
- Có mấy vị trọng thần trong sắp tới cửa rồi, chúng ta mau tới đón.
- Hả?
Đường Kính Chi ngớ ra:
- Công công chắc là bọn họ muốn tới chỗ tại hạ chứ.
- Chắc.
Tiêu Kiến đi ngay ra đại môn.
Đường Kính Chi không dám chậm trễ đi theo luôn, được mấy bước thì dừng lại:
- Các nàng bảo nha hoàn đun sẵn nước, chuẩn bị ít bánh trái đãi khách.
Hai người bọn họ vừa tới cổng thì gặp ba quan viên triều đình, người ở giữa râu bạc, người gày đét, nhưng trông rấn có tinh thần, mặc quan phục
tiên hạc; người bên trái khá cao, trẻ hơn đôi chút, mặc áo quan thêu phi cầm; người bên phải cao lớn nhất, vạm vỡ chắc khỏe, quan bảo thêu một
con hổ.
Chẳng trách Tiêu Kiến phải gấp gáp như thế, nhưng người này đều là quan lớn nắm thực quyền.
Đường Kính Chi nhìn rõ bộ dạng ba người này thì ngạc nhiên, y nhận ra hai
người, đó là Trình các lão lần trước cứu ca kỹ ở Như Ý lâu, còn viên
quan nhị phẩm là tả thị lang Vũ Văn Mặc lần trước đã gặp ở ngự thư
phòng.
Chỉ có viên võ tướng kia là Đường Kính Chi không biết.
- Hạ quan Tiêu Kiến thỉnh an ba vị đại nhân.
Tiêu Kiến tươi cười khom lưng thi lễ:
Trình các lão đỡ hờ, khách khí nói:
- Khéo quá, không ngờ gặp Tiêu công công ở đây.
- Đúng thế, Tiêu công công hôm nay cũng tới nhà Đường cử nhân làm khách à?
Ngoại đình không ưa gì nội quan, nhưng bọn họ lăn lộn quan trường nhiều năm,
không như đám thư sinh hay quan trẻ, nên dù không thích thì ngoài mặt
vẫn tươi cười chào hỏi, không muốn va chạm vì chuyện không đáng.
- Tiêu công công khỏe chứ hả?
Viên quan võ tướng chắp tay thi lễ:
- Cha gia hôm nay tới phủ Đường cử nhân làm chút việc, nếu các vị đại
nhân có việc cần bàn bạc Đường cử nhân, vậy cha gia cáo từ.
Tiêu Kiến chắp tay cái nữa rồi rời đi.