- Tốt, chuyện này ngươi làm rất tốt.
Đường Kính Chi hài lòng, mấy
tháng trước Thị Mặc chỉ là thằng nhóc làm việc lặt vặt, giờ có thể tự
đảm đương một mặt rồi, Bàng Lộc đào tạo người quả là hơn y nhiều, nhìn
Bàng Việt và Từ Thức là rõ, hai tên đó tuy kêu ca Bàng Lộc là ông già
hắc ám, nhưng họ trưởng thành như vậy do ba năm qua được Bàng Lộc kèm
cặp:
- Từ hôm nay trở đi, chuyện tài vụ do Uyển di nương quản lý, mai ngươi tìm nàng nhận thưởng 5 lượng bạc, sau này ta không có nhà, chuyện gì cần bẩm báo cứ tìm Uyển di nương.
- Vâng, tạ ơn Nhị gia ban thưởng.
- Tranh thêu đầu tiên đã được quyết định, mai ngươi đi chiêu mộ thợ thêu, còn về bao nhiêu người, ngươi tự dựa theo số sương phòng mà định đoạt.
Được rồi, ngươi vất vả cả ngày giờ đi ăn tối rồi nghỉ đi ...
Đường Kính Chi phất tay nói:
Thị Mặc vâng lời lui ra, rèm cửa buông xuống, nó thở phào một hơi, lần đầu
cầm 3000 lượng bạc đi thương lượng, nó khẩn trương lắm chứ, nhưng Đại
quản sự nói, muốn thành trở thủ đắc lực của chủ tử, không thể thiếu đảm
lượng.
Lớn gan phải tỉ mỉ, thành công nằm ở chi tiết! Những lời dạy bảo đó của Đại quản sự vang lên bên tai nó.
- Tướng công, Thị Mặc còn nhỏ, nhưng chững chạc, tiến lui có chừng mực,
lại kỹ càng tỉ mỉ, có can đảm dũng khí, sau này ắt thành cánh tay trái
phải của chàng.
Uyển Nhi đợi Thị Mặc lui rồi mới khen:
Nhu Nhi cũng gật đầu:
- Quả nhiên không thẹn là người do tướng công đích thân dạy dô.
Đường Kính chi bật cười, cô bé này cái gì hay cũng vơ vào cho tướng công của
mình, nhưng y công nhận Thị Mặc tuy không có trí tuệ bằng Từ Thức và
Bàng Việt, nhưng nó gộp được ưu điểm của hai tên đó, sau này có thể độc
lập đảm đương, còn hai tên kia thông minh tới mức quái thai, nhưng tách
nhau ra là be bét hết.
Trời tối dần, Ngọc Nhi thức dậy, Trịnh Hân Như cũng làm cơm xong, dẫn đám nha hoàn mang thức ăn lên.
- Nhị gia, người và mấy vị di nương đi đường thời gian dài, khó tránh
khỏi âm dương mất cân bằng, nội hỏa vượng, cho nên nô tỳ làm chút món ăn thanh đạm tiết hỏa, người xem còn cần thứ gì để nô tỳ chuẩn bị.
Đám tiểu nha hoàn bê thức ăn hiện giờ đứa nào đứa nấy má hồng hồng bầu bầu, tóc tai tươm tất chải chuốt, khác xa hình ảnh còi cọc xác xơ lúc đầu,
Đường Kính Chi hài lòng mỉm cười:
- Không cần nữa đâu, chừng này là đủ, trong thời gian ta không ở nhà ngươi làm rất tốt, mai tới chỗ Uyển di nương nhận thưởng.
Trịnh Hân Như không chối từ, uyển chuyển thi lễ:
- Đa tạ Nhị gia ban thưởng.
- Từ mai trở đi chuyện trong nhà do Uyển di nương quản lý, nhà bếp có cần gì, hoặc chuyện gì không tự quyết định được thì trực tiếp tìm nàng.
- Vâng, nô tỳ cáo lui.
Trịnh Hân Như đi rồi, Đường Kính Chi nhìn Ngọc Nhi bảo:
- Hồng huynh độc một thân một mình phiêu bạt khắp nơi, thường ngày khẳng
định không được bữa cơm nóng canh ngọt ra hồn, ta coi huynh ấy như huynh trưởng trong nhà, nàng thấy huynh ấy thì bảo huynh ấy về nhà ăn cơm.
Phải rồi, Hồng huynh năm nay chẳng ít tuổi nữa, nên lập gia thất thôi.
- Vâng, sau này thiếp sẽ bảo huynh ấy thường xuyên về nhà ăn cơm, có điều huynh ấy bản tính thích tự do tự tại, muốn khuyên huynh ấy lập gia thất không phải dễ đâu.
Ngọc Nhi vừa nói vừa gắp thức ăn cho Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi gật gù đang nghĩ cách thì thấy Nhu Nhi không chịu kém, nhưng
thấy Nhu Nhi không chịu thua kém cũng gắp thức ăn cho mình thì buồn cười lắm, Nhu Nhi ngây thơ đáng yêu, chẳng có tâm kế gì, nghĩ sao làm vậy,
luôn có vài phần trẻ con, hiện giờ mặc dù là phụ nhân thực thụ rồi,
nhưng chưa có xu thế trưởng thành.
Nàng không tiếp xúc với Ngọc Nhi nhiều nên mới có hành động đó.
Đường Kính Chi cười ăn hết thức ăn do hai nàng gắp, rồi gắp cho Nhu Nhi một miếng thức ăn:
- Nàng và Uyển Nhi hơi yếu, phải ăn nhiều vào mới có sức giúp ta quản lý chuyện kinh doanh.
Nhu Nhi nhìn trộm Ngọc Nhi một cái:
- Vâng, Uyển muội muội, muội cũng ăn đi.
Rồi gắp thức ăn cho Uyển Nhi.
Đường Kính Chi lại nói tiếp chuyện dang dở:
- Ai chẳng thích tự do tự tại, không bị quản thúc? Như nàng trước kia
không nghĩ tới một ngày làm bạn cùng ta cả đời phải không? Hồng huynh
không muốn lập gia thất, nhưng chúng ta không để mặc huynh ấy, nên
khuyên cần phải khuyên, bất hiếu có ba điều, trong đó không có hậu đại
là lớn nhất.
Ngọc Nhi nhớ lại quá trình quen biết Đường Kính Chi, cho tới nay nàng bị ràng buộc rồi, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc, nhiều
thứ trước kia phiêu bạt tự do không có được, nên gật đầu:
- Rảnh rỗi thiếp khuyên huynh ấy.
- Đợi lần sau huynh ấy tới ta cũng góp sức khuyên huynh ấy cho. Hồng
huynh võ công cao tuyệt, nhân phẩm tốt, có Đường gia ta làm hậu thuẫn,
chỉ cần huynh ấy gật đầu, không khó mai mối được một đại gia khuê tú.
Bốn người ngồi quây quần ăn cơm, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi bàn kế sách kéo Hồng Phong "xuống bùn", Nhu Nhi cũng thi thoảng góp lời, chỉ Uyển Nhi
không nói gì, chỉ thi thoảng liếc nhìn tướng công rồi đỏ mặt.
Trong ba nàng ngồi đây, Nhu Nhi và Ngọc Nhi đều đã cùng viên phòng với Đường Kính Chi, đêm nay tất nhiên tới Uyển Nhi hầu hạ.
Đợi Ngọc Nhi và Nhu Nhi đi rồi, Uyển Nhi dìu Đường Kính Chi vào trong phòng giờ phút này rất khẩn trương, tuy nhiên nàng không tới mức hoảng loạn
luống cuống như tiểu cô nương, tới bên giường vẫn giúp Đường Kính Chi
cởi y phục, rồi treo lên giá gỗ ở vách tường, đỡ y ngồi xuống giường
nói:
- Tướng công, thiếp đi lấy nước rửa chân cho chàng.
Đổi
lại là thê thiếp khác, Đường Kính Chi không để làm thế, nhưng với mỗi
nàng, y có cách đối xử khác nhau, biết Uyển Nhi là điển hình nữ tử hiền
thê lương mẫu thời này, với nàng hạnh phúc không có gì hơn là hầu hạ
tướng công của mình, nàng không như Nhu Nhi nhận thức chưa định hình để
có thể thay đổi được, nên Đường Kính Chi tùy nàng.
Uyển Nhi
chuyển người rời khỏi phòng, lát sau mang vào một chậu nước nóng đặt
cạnh giường rồi cúi xuống cởi hài cho Đường Kính Chi, rửa chân cho y
thật cẩn thận, lấy khăn lông lau khô, xong xuôi nàng bê chậu nước ra
ngoài, quay vào hạ rèm xuống, chuyển cái đèn dầu treo trên trường tới
bàn trà đầu giường, đi ra tủ đứng sửa soạn một bộ y phục mới để sáng mai cho y mặc, rồi tới giường bày gối, trải chăn, tất cả được nàng làm với
niềm vui thích say sưa.
Nhìn từng động tác chu đáo của nàng,
Đường Kính Chi cảm giác như cùng nàng thành hôn bao năm rồi vậy, tự
nhiên không có gượng gạo nào.
Uyển Nhi chỉnh lý giường xong ngồi
xuống bên cạnh Đường Kính Chi, thấ cứ ngây ra nhìn mình chẳng nói gì,
thầm nghĩ :” Chẳng lẽ mình không đẹp bằng các tỷ muội sao?” đưa tay rút
chiếc trâm cài đầu ra, suối tóc mềm mại chảy xuống, hai má phơn phớt
ráng hồng, khí chất cổ điển khiến nàng đẹp như tranh mỹ nữ xưa:
- Tướng công, thiếp có đẹp không?
- Đây là câu trả lời.
Đường Kính Chi nuốt nước bọt, ôm chặt lấy nàng, hôn lấy cánh môi hồng mọng
ướt, u hương ấm áp truyền tới, đôi môi hồng mềm mại khiến y say sưa ngây ngất mãi mải miết không thôi, nhưng đôi tay không quên nhiệm vụ từ từ
trút bỏ xiêm áo của nàng …
Trong ánh đèn mờ ảo, thân thể mềm mại
của nàng thấp thoáng hiện ra, ngực Ngọc Nhi rất tròn rất đẹp, trắng thơm như hai cái bánh bao vừa rời lồng hấp, mái tóc dài đen nhánh xoã trên
lưng như một đám mây, bên dưới lờ mờ lộ ra làn da trắng ngà như ngọc,
cặp đùi ngọc tròn trịa đập vào tầm mắt và không hề bị che đậy rồi bờ
mông nảy nở uốn lượn, tròn lẳn và trắng ngần, mảnh ruộng màu mỡ phì
nhiêu khiến nam nhân phát cuồng...
Đường Kính Chi cảm thấy máu
huyết trong người sôi trào như có hàng vạn con ngựa đang chạ vốn định từ từ tận hưởng đêm đầu tiên của hai người, nhưng hai cái bánh bao đầy đặn hút hồn như thế, thánh địa đào viên mời gọi như thế, lý nào còn khắc
chế bản thân cho được? Dục vọng lấn át hết thả vung thương tiến thẳng
trận địa của địch.
Ánh lửa lay động, chiếc giường rung rinh, bóng người nhấp nhô uyển chuyển, tiếng nỉ non của Uyển Nhi mơ hồ kèm theo
tiếng khóc thút thít, chẳng bao lâu chuyển biến thành tiếng kêu gấp gáp
vui sướng.