Trời ngả dần về tối, bóng tối lờ mờ dần buông xuống, binh sĩ gác
cổng thành chuẩn bị đóng cửa về nhà ăn cơm, từ đằng xa một đội nhân mã
mấy chục người phi như bay tới, đám binh sĩ thủ thành rối rít xếp đội
hình, viên đội trưởng chừng trên ba mươi tuổi cất tiếng cảnh báo:
- Kẻ tới là ai, mau xuống ngựa tiếp thụ kiểm tra, nếu không giết không hỏi.
Từ khi Trương Gia tạm quyền chức thành thủ, luôn lo Điền Cơ Trịnh Thắng
phái binh tới công chiếm, cho nên hạ nghiêm lệnh phải kiểm tra gắt gao
cổng thành, tự nhiên có đội nhân mã mấy chục người tới, bọn họ không
khẩn trương sao được.
Người phóng ngựa đi đầu là Đường Kính Chi, khó khăn lắm mới hạ được Điền Cơ, nguy cơ bao lâu được giải trừ, lại
còn cách Lạc thành gần như thế, y tất nhiên phải về nhà gặp người thân
cách biệt gần hai tháng trời.
Đường Kính Chi nóng lòng về nhà,
nhưng sợ quân sĩ thủ thành hiểu lầm, xua tay bảo đám Đường Uy dừng lại, hắn và Ngọc Nhi phóng ngựa tới cổng thành.
- Đừng lo, ta là Đường Kính Chi.
Thời gian trước chính những kẻ này nghe lệnh Trương Tú cầm trường thương
bao vây y trước nha môn, nên đám quân sĩ Lạc Thành nhận ra y rất nhiều.
- Đường nhị gia, đúng là Đường nhị gia rồi.
- Đường nhị gia về rồi.
Danh tiếng của y đã cao, lần này phụng chỉ vào kinh càng khiến ở Lạc thành không ai bì được, đương nhiên những tiếng kêu đó không phải vui mừng,
có sợ hãi, có hoảng loạn.
Đường Kính Chi chẳng để ý, thấy bọn họ nhận ra mình, không xuống ngựa nữa trực tiếp vào thành, đám Đường Uy lúc này theo sau.
Cưỡi trên mình ngựa, Đường Kính Chi ngắm nhìn khung cảnh phố xá quen thuộc cùng những khuôn mặt vừa lạ vừa quen, lòng sinh cảm khái.
- Nhị gia, tới nhà rồi.
Xa xa thấy cửa Đường phủ, Ngọc Nhi lên tiếng nói, lòng dâng lên êcảm giác trở về trước kia chưa từng có.
- Ừ, tới nhà rồi.
Đường Kính Chi kích động thúc ngựa chạy nhanh hơn ba phần.
Tới đại môn Đường phủ, Đường Kính Chi không đợi ngựa dừng hẳn đã vắt chéo chân nhảy xuống, sải bước đi tới trước cửa, vừa mới định đưa tay lên
đột nhiên dừng lại, hít mấy hơi sâu bình tĩnh lại, đưa cánh tay hơi run run lên nắm vòng cửa gõ liền ba cái.
- Ai, muộn thế này rồi mà còn tới gấy rầy.
Bên trong có giọng nói già nua quen thuộc làu bàu.
- Là ta, Nhị gia đây.
Đường Kính Chi nói một câu, liên nghe bên trong có tiếng ngã uỵch một cái,
rồi có tiếng chạy gấp gáp, hiển nhiên ông già gác cửa kích động té ngã, két một cái cửa nhỏ mở ra, cái đầu lưa thưa tóc bạc thò ra tròn mắt:
- Nhị gia, đúng là Nhị gia rồi, mở cổng chính ...
Tiếp đó hộ vệ trẻ trông cửa mở toang đại môn, Đường Kính Chi mỉm cười với mấy người trông cửa đi vào.
Nhị gia về rồi.
Đám nha hoàn đứa nọ truyền đứa kia hét lên, quên cả thi lễ, co cẳng chạy
đi báo cho lão thái quân, Nhị nãi nãi, Sương di nương ... Đương nhiên
bọn nó phải chạy cho nhanh rồi, đứa nào báo tin sớm sẽ được thưởng mà.
Khi Đường lão thái quân nghe tin, tay vịn vào Hồ Kiều Kiều, tay chống gậy đi ra tiểu viện, nhìn thấy đích tôn ngoan của mình, còn chưa nói được
câu nào đã nghẹn ngào bật khóc.
- Nãi nãi, đều tại cháu bất hiếu, làm người phải sợ hãi.
Đường Kính Chi nhìn thấy bà hai mắt cũng mờ đi, mũi cay cay, quỳ thẳng xuống sàn đá cừng đờ, khấu đầu ba cái.
- Đứa bé ngốc này, mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.
Đường lão thái quân đưa tay ra đích thân đỡ đích tôn dậy, nắm lấy tay y,
nhìn khắp lượt, khóc mãi, miệng chỉ nói được mấy câu lặp đi lặp lại:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi ...
Tiếp đó tiếng bước chân vội vã hỗn loạn truyền tới, hai bà cháu mới chuyển ánh mắt đi.
Lọt vào mắt Đường Kính Chi trước tiên là Lâm Úc Hương toàn thân váy đỏ,
trán lấm tấm mồ hôi, tiếp đó là Chu Quế Phương dắt tay Đường Thiên, rồi Sương Nhi người gầy gò, Nhu Nhi đáng yêu mặt đẫm nước mắt, Uyển Nhi mặt bừng bừng hạnh phúc.
Vậy là thê thiếp của y tới đủ cả rồi, Đường Kính Chi như lạc vào vườn hoa muôn sắc.
- Úc Hương.
Đường Kính Chi lòng trào dâng hạnh phúc đi nhanh tới, định nắm lấy tay người mà y ngày đêm hằng nhớ mong, cửu biệt thắng tân hôn, y mong chờ được
gặp lại nàng biết bao, nhưng chẳng có cảnh đoàn tụ lãng mạn như trong
phim ảnh, Lâm Úc Hương vốn đang gấp gáp đi tới chẳng biết vị sao đột
ngột dừng chân, làm Chu Quế Phương theo sau thiếu chút nữa đâm vào lưng nàng.
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Trước đó nghe nha hoàn
chạy tới báo tướng công vớ bở đã về, Lâm Úc Hương thậm chí muốn chắp
cánh dùng tốc độ nhanh nhất tới đây, nhưng khi gặp y rồi, không biết vì sao nàng lại trù trừ, đồng thời cảm thấy chút xa lạ vì xa cách lâu
ngày.
Đường Kính Chi cũng dừng lại, mặt không dấu nổi thất vọng, cười gượng đỡ:
- Đứng dậy đi, ta đi liền hai tháng, những ngày qua làm nàng vất vả rồi.
- Không vất vả.
Lâm Úc Hương cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân, mặt có chút cô đơn làm người ta đau lòng.
- Nhị gia.
Chút xấu hổ ngại ngùng giữa hai người bị tiếng gọi của Nhu Nhi phá tan, chỉ thấy thiếu nữ ấy lông mi treo hạt châu long lanh, như chim én về tổ
nhào vào lòng Đường Kính Chi khóc òa lên:
- Ngoan, đừng khóc.
Đường Kính Chi luống cuống chân tay, hết vỗ lưng Nhu Nhi lại dỗ dành, Nhu Nhi cứ khóc nức nở không sao ngừng lại được.
Tới khi Đường lão thái quân hừ một tiếng Nhu Nhi mới nín khóc, có điều ôm lấy cánh tay tướng công, không chịu buông.
- Nhị gia, người gầy đi rồi.
Chu Quế Phương nãy giờ đứng nhìn khuôn mặt Đường Kính Chi, thi lễ vạn phúc, run giọng nói:
Lúc này Đường Kính Chi chợt nhớ ra một việc, chạy tới đỡ lấy tay Chu Quế Phương:
- Quế Phương, trong bụng nàng có em bé đó, đừng đi nhanh như thế.
Chu Quế Phương thẹn nóng mặt, ráng hồng phủ kín từ tai tới cổ, bàn tay
khác đang nắm Đường Thiên buông ra, xoa cái bụng chưa thấy có thay đổi
gì, nở nụ cười hiền dịu của người mẹ:
- Thiếp thân biết sai rồi, sau này sẽ cẩn thẩn.
Mấy nàng còn chưa viên phòng với Đường Kính Chi cùng cả Ngọc Nhi đều nhìn về phía đó với ánh mắt ghen tị. Lâm Úc Hương bặm môi ấm ức, mình cũng
mang cốt nhục của y, sao y không quan tâm tới mình một chút.
Lòng đau đớn vô kể.
Sương Nhi mắt long lanh như nước thu chứa đầy giọt lệ hạnh phúc, dằn lòng
lắm mới không nhào vào lòng y như Nhu Nhi, chỉ nhún eo thi lễ:
- Chúc mừng Nhị gia bình an trở về.
Uyển Nhi luôn là cô gái chu đáo nhất thi lễ với tướng công xong, nàng là người duy nhất đi tới nắm tay Ngọc Nhi hỏi thăm.
- Hàm Hương, nghi mau đi bảo nhà bếp làm thật nhiều món ngon, Nhị gia
còn chưa ăn tối đâu, đi nào, chúng ta vào phòng nói chuyện.
Đường lão thái quân dùng ống tay áo lau nước mắt, vịn tay Hồ Kiều Kiều đi vào phòng.
Hồ Kiều Kiều nhìn Đường Kính Chi một cái thật sâu, bảo lão thái quân chú ý bậc thang, dắt bào vào trong.
Vốn chỗ ngồi phải dựa theo thứ bậc, nhưng hôm nay Đường Kính Chi trở về,
mọi người vui mừng nên có phần tùy tiện, Nhu Nhi vẫn bám tay y ngồi
xuống bên cạnh, mọi người tùy ý tìm chỗ ngồi.
Lâm Úc Hương ngồi bên cạnh Đường lão thái quân.
- Lăng Nhi, chuyến đi kinh thành này thuận lợi chứ?
Đường lão thái quân lên tiếng hỏi đầu tiên:
- Vâng, xem như cũng thuận lợi ạ ...
Đường Kính Chi đem chuyến đi lên kinh kể lại một lượt, có che dấu một vài
việc, như chuyện bị Trương Thiếu Kiệt truy sát, tránh mọi người lo sợ.
Nghe thấy Điền Cơ bị bắt rồi, mọi người vừa mừng vừa hả dạ, Đường lão thái quân hừ lạnh:
- Tên cẩu quan đó có tru di cửu tộc cũng xứng đáng.
Lạc Thành cách Kiên Thành không xa, bọn họ ở trong Đường phủ nơm nớp lo sợ, giờ thì cuối cùng cũng có thể ngủ yên lành rồi.