Nhìn bộ mặt xấu xí của Hồ Khiếu Lâm, Điền Khinh Dao đã cảm thấy ghê tởm, có điều Điền Cơ lệnh cho ả tới đây, ả không thể biểu lộ điều đó ra mặt, hơn nữa nếu thế nào cũng không tránh được phải cùng kẻ này chung chăn
gối một lần, thì nhất định phải tận dùng nói để tranh thủ lợi ích lớn
nhất.
Trương Thiếu Kiệt trước đó không lâu làm hỏng một chuyện
lớn, sau này quay về khẳng định không còn được Điền Cơ trọng dụng, ả cần phải lôi kéo lấy lòng quan viên khác để giúp đỡ hắn.
- Hồ đại nhân ra tận đây đón tiếp làm khinh dao thấy hết sức vinh hạnh.
Điền Khinh Dao nhoẻn miệng cười, đang định nâng váy xuống kiệu, lại thấy Hồ
Khiếu Lâm đưa tay tới, do dự một chút vịn tay hắn chậm rãi đi ra, lòng
thầm chửi, giữa chốn đông người mà kẻ này to gan háo sắc như thế, đúng
là một tên sắc quỷ đầu thai.
Hồ Khiếu Lâm bị nụ cười của Điều
Khinh Dao làm chao đảo, nên mới vô thức đưa tay ra đỡ, thấy ả vịn tay
mình đi xuống thật, mừng không sao tả siết.
Đi vào đại sảnh, nha
hoàn vừa dâng trà lên, Hồ Khiếu Lâm đã nóng lòng xua tay đuổi hết bọn
chúng đi, ánh mắt cứ bất giác quét qua quét lại đồi ngực cao ngất của
Điền Khinh Dao, nuốt nước bọt nói:
- Thành thủ phu nhân, nay Vương đại nhân bất hạnh bị kẻ gian ám sát qua đời, không biết phu nhân có tính toán gì không?
Điền Khinh Dao ngớ ra, chẳng lẽ tên sắc quỷ này còn muốn nạp mình vào hậu viện hay sao?
- Nếu như phu nhân không chê, hạ quan nguyện ý ....
Có điều Hồ Khiếu Lâm mới nói được một nửa đã bị Điền Khinh Dao cắt ngang:
- Ui chao, thiếp thân ở trong phủ lâu ngày không ra ngoài, hôm nay mới đi một chút mà chân đã vừa đau vừa mỏi rồi.
Điền Khinh Dao chỉ thích mỹ nam tử tuấn tú, sao có thể nhìn trúng hạng thô
kệch như Hồ Khiếu Lâm, phải bồi tiếp hắn một đêm đã thấy tởm lợm rồi.
Hơn nữa buổi tối Vương Mông bị bắt, Vương phủ bị Vũ Lâm quân tra xét,
Trương Thiếu Kiệt bất chấp hiểm nguy xông vào giết người, cõng ả chạy
thoát, trái tim ả hoàn toàn trói lên người Trương Thiếu Kiệt.
Nhưng hiện giờ tình thế không cho phép ả có hành động theo cảm tính, nên
không thể để Hồ Khiếu Lâm nói ra, rồi phải lên tiếng cự tuyệt.
Điền Khinh Dao nói những lời này có ý dùng giọng mũi, còn cúi người xuống
bóp bắp chân, Hồ Khiếu Lâm vốn bị ả làm chao đảo, nghe giọng đó càng
ngừa ngáy, đi tới ngồi xuống, hai tay trực tiếp đưa ra nắm lấy chân Điền Khinh Dao nhẹ nhàng xoa bóp:
- Thành thủ phu nhân người không khỏe, hãy để hạ quan xoa bóp cho.
Hồ Khiếu Lâm tay đầy vết chai sần, sức rất khỏe, Điền Khinh Dao hơi khó chịu, vẫn định thần nũng nịu nói:
- Vậy làm phiền Hồ đại nhân.
Điền Khinh Dao không từ chôi, Hồ Khiếu Lâm càng lớn gan, đầu tiên bóp lên
trên vài phần, bị ả đưa tay ngăn lại, nhưng không dứt khoát cho lắm,
động tác ngăn cản của ả chẳng khác nào khiêu khích, Hồ Khiếu Lâm đưa tay cởi tú hoa hài của ả ra, Điền Khinh Dao cắn môi không nói gì cả.
Hơi thở Hồ Khiếu Lâm nặng nề, hai mắt đỏ rực, bàn tay vuốt ve khắp chân Điền Khinh Dao, lúc này tất cũng cởi ra rồi.
Điền Khinh Dao tuy trên ba mươi, nhưng ả xuất thân quan gia, chưa từng chịu
khổ, ngay cả đi lại trong phủ cũng dùng kiệu mềm, hai chân nhỏ nhắn trơn bóng vô cùng, sờ vào cực thích.
- Phu nhân thật đẹp, chỉ đôi chân đôi đã hơn mấy bà nương của hạ quan cả trăm lần.
Hồ Khiếu Lâm liếm cái môi khô khốc, giọng khàn đặc:
Từ khi Trương Thiếu Kiệt nhận lệnh đi giết Đường Kính Chi, đã hai tháng
rồi Điền Khinh Dao không nếm mùi nam nhân, mặc dù rất ghét tên Hồ Khiếu
Lâm này, nhưng tên sắc quỷ đó đôi tay thô ráp cực kỳ điêu luyện, bất
giác mông trên ghế vặn vẹo, mặt nổi áng hồng.
Xoa nắn chân Điền
Khinh Dao một hồi, dục hỏa thiêu đốt ngùn ngụt không áp chế nổi nữa,
ngước mắt lên nhìn Điền Khinh Dao thấy hai mắt ả mờ sương, đã bị mình
làm cho xuân tình nhộn nhạo, liền được nước lấn tới, định hôn lên miệng
ả.
Đôi môi ả cong cong đỏ hồng, mê người cực độ, ngay lúc Hồ
Khiếu Lâm sắp thành công thì bên ngoài đột nhiên có người hớt ha hớt hải chạy vào báo:
- Tiểu thư, tiểu thư, Trương công tử về rồi.
Điền Khinh Dao tức thì tỉnh lại, vội dùng hai tay đẩy Hồ Khiếu Lâm sang một
bên, người chạy vào chính là nha hoàn thiếp thân của ả, Tử Quyên.
Tử Quyên trán mướt mồ hôi, thấy chủ tử chỉ mới lộ ra đôi chân, còn chưa bị Hồ Khiếu Lâm chiếm đoạt, thầm thở phào may mà mình tới kịp, nói vội:
- Tiểu thư, Trương công tử đang tìm người khắp nơi, lần này công tử về còn dẫn theo một vị khách quý, chúng ta mau về thôi.
Rồi vội vàng giúp Điền Khinh Dao đi hài vào.
Hồ Khiếu Lâm vốn thấy có người xông vào phá hỏng chuyện tốt của mình, lòng phẫn nộ, nhưng nghe nói Trương Thiếu Kiệt đã về thì thất kinh, dù hiện
Trương Thiếu Kiệt giờ chỉ là tên trọng phạm bị triều đình truy nã, nhưng ngày hôm đó Hoa Phương Thiên, tên thị vệ võ công cực cao của Điền Cơ bị Trương Thiếu Kiệt đánh bại, còn bị hắn tàn nhẫn chặt một bàn tay, Hồ
Khiếu Lâm cũng chứng kiến, nên chỉ đành nhẫn nhịn, nhìn miếng thịt béo
dâng tới tận miệng còn chạy mất.
- Tử Quyên, Thiếu Kiệt có biến ta rời phủ là tới đây không?
Bước một chân lên kiệu, Điền Khinh Dao khựng lại hỏi:
- Chuyện này ... nô tỳ không rõ.
Điền Khinh Dao không chậm trễ giục hạ nhân khiêng kiệu đi thất nhanh, tình
dục bị Hồ Khiếu Lâm khơi lên đã dần tan đi, trong lòng lo lắng không
thôi, sao đúng ngày hôm nay, nếu hắn biết mình tới Hồ phủ thì sao đây?
Trương Thiếu Kiệt không phải chỉ một lần nói, không cho ả được đụng vào bất kỳ nam nhân nào khác! Nếu không cho ả biết tay, nếu đánh mắng ả một trận
cũng đành đi, ả chỉ sợ hắn ghét bỏ, không thèm để ý tới mình nữa.
Điền Khinh Dao không ngừng thúc dục, tay siết chặt khăn lụa, khẩn trương cực độ.
Hồ Khiếu Lâm thấy Điền Khinh Dao nghe tới Trương Thiếu Kiệt liền vứt mình
qua một bên, trước lúc đi ngay một câu khách khí cũng chẳng có, tay bóp
lại kêu răng rắc, gân xanh gồ lên trên mặt, rít lên lên trong lòng :"
Trương Thiếu Kiệt, bản quan thề không đội trời chung với ngươi!"
Điền Cơ và Minh Húc đợi trong phủ hồi lâu, nhận được câu trả lời là Trịnh
Thắng đã tới quân doanh, không có ở trong phủ, Điền Cơ sợ Trịnh Thắng có ý thoái thác, gọi mật thám chuyên theo dõi Điền phủ tới, nghe nói Trịnh Thắng đúng là đã dẫn mấy chục hộ vệ rời thành mới đành thôi.
Quân doanh cách thành ba mươi dặm, mỗi ngày Trịnh Thắng đều sáng sớm tới đó, khi đến giờ đóng cổng thành mới về, Điền Cơ tính đợi tối mời Trịnh
Thắng, sai nha hoàn dọn dẹp phòng cho đám Minh Húc nghỉ ngơi trước.
Trương Thiếu Kiệt tới tiểu viện của Điền Khinh Dao, thấy ả không có ở đó,
trong lòng nổi lên dự cảm không lành, quả nhiên uy hiếp dọa dẫm, biết
trong miệng đám nha hoàn Điền Khinh Dao phụng lệnh Điền Cơ tới phủ Hồ
Khiếu Lâm làm khách, hắn tốt xấu gì cũng mấy tháng trời va chạm trong
quan trường, cũng hiểu được Điền Cơ muốn lợi dụng cơ thể của Điền Khinh
Dao lôi kéo thủ hạ.
Đáp án này làm mặt hắn đanh lại, lửa giận ngợp trời, chỉ muốn sách kiếm đi giết Điền Cơ ngay lập tức.
Từ phủ Hồ Khiếu Lâm về Điền phủ không xa lắm, ước chừng một tuần hương
Điền Khinh Dao vịn tay Tử Quyên trở về tiểu viện, vừa vào phòng, thấy
ngay Trương Thiếu Kiệt mặt mày âm trầm đáng sợ ngồi trên ghế.
- Thiếu Kiệt, cuối cùng chàng đã về, thiếp thân nhớ ...
Điền Khinh Dao mới nói được một nửa Trương Thiếu Kiệt đã đứng bật dậy, hùng hổ xông tới vung tay tát một phát:
- Ả tiện nhân, ngươi mà biết nhớ tới ta à? Ngươi chỉ muốn ta chết cho sớm đi thoải mái tìm nam nhân khác thỏa mãn nhục dục của ngươi.
Cái
tát này của Trương Thiếu Kiệt dùng tới ba phần lực đảo, tát cho Điền
Khinh Dao choáng váng, ngã lăn ra đất, khóe miệng cũng chảy máu tươi,
nhưng ả cố nhịn đau, bỏ tới ôm lấy hai chân Trương Thiếu Kiệt:
-
Thiếu Kiệt, trái tim thiếp thân chỉ thuộc về mình chàng, ngày nhớ đêm
mong chàng sớm trở về, cùng chàng sum vầy, sao có thể mong chàng chết
sớm được.