- Tiểu thư, lão gia phái người tới dục rồi.
Điền Khinh Dao mặc một bộ váy xanh nõn hoa lệ, trang điểm tỉ mỉ đang ngồi thẫn thờ trước gương đồng thì có tiếng người nói:
Đó chính là Tử Quyên đêm qua phụng lệnh đi hầu hạ Điền Cơ.
Điền Khinh Dao bừng tĩnh, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Mỗi buổi sáng thôi mà Điền Cơ đã phái người thúc dục năm sáu lần, muốn ả mau chóng tới phủ Hồ Khiếu Lâm làm khách, ả biết lần này không đi không được, nếu không chọc giận Điền Cơ, lão không tha cho mình.
Hôm qua Điền Cơ đi rồi ả trằn trọc suốt đêm, đấu tranh tư tưởng dữ dội, vì không ngủ ngon, nên mí mắt hơi sưng đỏ, sắc mặt không được tốt lắm.
- Giờ nào rồi?
Điền Khinh Dao đưa tay ra mở hộp phấn trân châu xoa mặt, che đi làn da nhợt nhạt, lấy son đỏ bôi lên cặp môi cong cực kỳ gợi cảm của mình.
Thêm sắc đỏ, đôi môi đó càng thêm mời gọi.
- Tiểu thư, hiện là giờ ngọ rồi.
Tử Quyên đi tới vấn tóc cho Điền Khinh Dao, động tác rất nhanh gọn lưu loát, chẳng bao lâu búi tóc đã thành hình.
Điền Khinh Dao không ngăn cản, cũng không lộ ra chút khó chịu nào, ả biết, nha hoàn này không còn là nô tỳ trung thành tuyệt đối của mình nữa, có Điền Cơ sau lưng, ả không thể tùy tiện muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng nó được, thậm chí còn phải lấy lòng nó, dùng tình cảm lay động nó.
Tóc búi xong, váy áo được vuốt thẳng, Điền Khinh Dao không còn cớ dì trì hoãn ở đây nữa, nhưng ả thực sự hiểu rõ Trương Thiếu Kiệt nếu biết mình tới nhà tên Hồ Khiếu Lâm đó làm khách sẽ có hành động quá khích, nên vẫn ngồi lỳ ra đó.
Làm sao bây giờ.
Tử Quên bặm môi nói:
- Tiểu thư .... Nếu không, chúng ta chạy đi, chạy xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Điền Khinh Dao hít sâu một hơi, nhìn Tử Quyên qua gương đồng:
- Tới lúc này rồi ngươi còn hướng về ta, lòng ta rất vui.
Nói rồi đứng dậy, yểu điệu đi ra ngoài.
- Tránh ra, mau tránh ra!
Quân sĩ gác cổng đang kiểm tra bách tính ra vào thành, đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa gấp gáp cùng tiếng người lớn tiếng quát thét.
Bách tính nháo nhào tránh sang hai bên đường.
- Kẻ nào cả gan, dám phóng ngựa ở đây?
Một tên đội trưởng rút đao, dẫn hơn mười tên quân sĩ chặn trước cửa thành.
- Mù mắt chó của ngươi rồi à? Mau tránh ra.
Thanh niên phóng ngựa đi đầu lớn tiếng chửi, không những không giảm tốc độ, còn thúc ngựa tăng tốc.
Người dân tránh hết đi rồi tên đội trưởng mới nhìn rõ bộ dạng người kia, dù tóc người đó tán loạn che mất nửa bên mặt nhưng hắn vẫn nhanh chóng nhận ra, giật mình quát tháo thủ hạ tránh sang bên.
May mà hắn ra lệnh kịp thời nếu không đám binh sĩ này không chết cũng bị thương, vì đội nhân mã kia hoàn toàn không có ý dừng lại, phóng qua cổng thành như một cơn lốc.
Đoàn người ấy do hai thanh niên dẫn đầu, đi thứ ba là một đại hán khôi ngô mặt đen, lúc phóng qua tên đội trưởng đôi mắt ngập ngụa sát khí hung bạo làm tên đội trưởng sợ ngã phịch mông xuống đất.
Phóng qua cửa thành đội nhân mã này không giảm tốc độ, hướng thẳng về phía phủ Tri Châu.
Trên đường lớn trong thành, người qua kẻ lại đông đúc, hàng hóa bày bán san sát, nhưng những kỵ sĩ kia coi như không có, làm không ít người bị xô ngã, hàng hóa bị vó ngựa dẫm nát, tiếng khóc lóc, tiếng la hoảng hốt, tiếng kêu đau đớn dọc theo đường bọn chúng đi.
Hộ vệ phủ Tri Châu nghe tiếng vó ngựa sầm sập, kinh hãi thất sắc, vội vàng gọi nhau xếp đội ngũ ngăn cản, đầu lĩnh lăm lăm cương đao trong tay, trầm giọng quát:
- Dừng lại, đây là phủ tri châu, kẻ nào tự ý tới gần, giết không cần hỏi.
Rồi đưa tay hiệu lệnh cho các cung tiễn thủ tên trường viện sẵn sàng.
Nhìn những mũi tên nhọn hoắt kia, thanh niên đi đâu gimf cương dừng ngựa, thanh niên khoác áo choàng đen sau hắn cũng dừng lại theo, nhưng tên đại hán hùng tráng như ngọn núi kia vẫn muốn cố xông vào.
- Man Ngưu, mau dừng lại, không được lỗ mãng.
Thanh niên khoác áo choàng đen quát:
Man Ngưu không dám trái lệnh, kéo cương ngựa dừng lại, hai con mắt trâu vẫn lồi ra nhìn trừng từng đám binh sĩ uy hiếp.
- Tiểu vương gia, ngài đợi ở đây chốc lát, ti chức đi rồi quay lại ngay.
Thanh niên đi đầu chắp tay thi lễ, vắt chân sang bên xuống ngựa hết sức nhẹ nhàng.
- Được, làm phiền Trương bộ đầu.
- Đừng làm bừa, là ta, Trương Thiếu Kiệt đây.
Trương Thiếu Kiệt sải bước đi tới phía hộ vệ.
Hắn tới gần, trung niên đầu lĩnh kia nhận ra, chắp tay hỏi:
- Trương bộ đầu, những người kia là ....
- Chuyện gấp lắm, ta đi báo Điền đại nhân đã.
Trương Thiếu Kiệt vội vàng đi nhanh qua cửa không hề dừng lại:
Điền Cơ ở thư phòng, nghe báo về Điền Kinh Dao nhiều lần bị thúc dục cuối cùng đã đã lên kiệu tới phủ Hồ Khiếu Lâm làm khách cơn giận mới dịu đi đôi chút, nếu con dâm phụ đó không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lão không ngại ngần sai người trói lại đưa tới nhà Hồ Khiếu Lâm.
Vị trí thủ bị Kiên Thành này lão dứt khoát phải nắm chắc trong tay.
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài, Điền Cơ quan uy quy củ cực nặng, mặt hiện vẻ khó chịu kẻ nào dám tùy ý chạy trong phủ.
- To gan, không được bản quan cho phép, ai cho ngươi tự ý vào đây.
Bất ngờ kẻ đi vào lại là Trương Thiếu Kiệt đi hai tháng bặt vô âm tín, Điền Cơ sửng sốt, rồi vỗ bàn đứng bật dậy, tại tên vô dụng này không giết được Đường Kính Chi giữa đường khiến lão bị động như thế.
- Bẩm đại nhân, ti chức có đại sự khẩn cấp muốn báo, nên mới không kịp bảo hạ nhân thông truyền.
Trương Thiếu Kiệt quỳ một gối xuống nói:
- Hừm, có chuyện gì nói nhanh, bản quan phải xử lý chính sự.
Điền Cơ phất tay áo ngồi xuống, lòng thầm nghĩ, sao kẻ này sớm không về, muộn không về, đúng cái ngày ả dâm phụ kia phụng lệnh mình đi tới phủ Hồ Khiếu Lâm.
Lần trước Vũ Lâm quân tới bao vây phủ Vương Mông, Trương Thiếu Kiệt liều mình vào trong Vương phủ cứu Điền Khinh Dao, qua đó đủ hiểu tình cảm của hắn dành cho ả dâm phụ đó không tầm thường.
Có điều Điền Cơ chẳng sợ, chẳng qua chỉ là một tên võ phu, dám có hành động gì bất lợi, lão trừ bỏ không thương tiếc.
- Bẩm đại nhân, ti chức mặc dù không giết được Đường Kính Chi, nhưng bất ngờ lại làm quen được với Trí Võ Vương Minh Húc.
Điền Cơ nhíu mày, kẻ này không nhầm chứ, một vị vương gia đâu thể tùy ý rời đất phong, hơn nữa còn hạ mình làm quen với hắn, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi gặp Trí Võ vương ở đâu?
- Bẩm đại nhân, giữa đường tới kinh thành.
Trương Thiếu Kiệt đi tới, nói nhỏ:
- Hơn nữa Trí Võ vương muốn gặp ngài, nói có chuyện muốn hợp tác.
- Cái gì?
Điền Cơ dù có trầm ổn trấn tĩnh tới mấy lúc này cũng đứng bật dậy, hợp tác? Hợp tác gì? Một vị vương gia tự ý rời đất phong, lại còn ...
- Đúng thế.
Trương Thiếu Kiệt nói thêm:
- Hiện giờ Trí Võ vương đang đợi ngoài cầu kiến.
- Mau, mau ra mời, à không để ta ra đón.
Điền Cơ vội chỉnh đốn y phục, rảo bước rời thư phòng.
Điền Cơ chạy nhanh ra cổng, thấy đám hộ vệ chặng đường vội quát tháo bọn chúng tránh sang, lão từng được gặp Minh Húc, thanh niên đặc biệt như vậy sao có thể quên được, từ xa đã nhận ra ngay, nhưng không dám hành đại lễ sợ có người phát hiện, đi tới gần mới chắp tay nói nhỏ:
- Hạ quan Điền Cơ bái kiến vương gia, nơi này tai vách mạch rừng thứ cho hạ quan không thể làm trọn lễ.
- Điền đại nhân cẩn thận như thế là phải.
Minh Húc cười thân thiện:
- Tiểu vương gia mời.
Chỗ này không thể ở lâu, Điền Cơ vội đưa tay ra mời.