Đường Kính Chi tới bên mấy vị di nương, trừ Ngọc Nhi, các nàng khác đều đi tới vây quanh y, Đường Kính Chi khẽ vỗ má Nhu Nhi nói:
- Kẻ ngầm hạ độc đã bị bắt, lúc này trời không còn sớm nữa, các nàng về nghỉ đi, Nhu Nhi, nếu nàng sợ thì tới chỗ Uyển Nhi ở tạm.
- Nhị gia, tỳ thiếp sẽ chăm sóc Nhu tỷ tỷ.
Nhu Nhi còn chưa đáp thì Uyển Nhi đã nói trước, đêm đã khuya, mấy vị di nương không quấy nhiễu y nữa, hành lễ lui về tiểu viện của mình.
- Úc Hương, ta còn có chuyện muốn bàn với Ngọc Nhi, nàng cũng về nghỉ đi.
Lâm Úc Hương nửa đêm dậy châm cứu ép độc cho Đường lão thái quân, lúc này chẳng những tinh thần uể oải, trán vẫn còn đẫm mồ hồi, Đường Kính Chi âu yếm lau mồ hôi cho nàng bảo:
Mặc dù lần trước Đường Kính Chi cũng tới tiểu viện Ngọc Nhi bàn việc vào buối tối, cuối cùng có trở về ngủ, nhưng Lâm Úc Hương nghe thấy vẫn lo lo, nhìn theo lưng Đường Kính Chi tới lúc y đi thật xa.
Đuổi kịp Ngọc Nhi, cùng nàng vào khuê phòng, đợi Châu Nhi thắp đèn lên rồi bảo nó lui ra, nói:
- Ngọc Nhi, kẻ chủ mưu chuyện này thế nào hẳn nàng cũng đoán được rồi.
Ngọc Nhi đương nhiên cũng đoán ra, chỉ khẽ gật đầu, thấy mặt tướng công thư sinh lúc nãy còn mỉm cười hòa nhà căn dặn thê thiếp, lúc này đã âm u đáng sợ.
- Ừm, vấn đề là chúng ta phải ứng phó ra sao đây?
Ngọc Nhi rót cho Đường Kính Chi một chén trà nóng, khuyên y uống cho bớt giận:
Vương Mông hạ độc Đường lão thái quân, là sờ vào vảy ngược của Đường Kính Chi rồi, e toàn bộ nước Lạc Hà cũng không dập tắt được lửa giận ngùn ngụt trong lòng y, nói gì tới một chén trà.
Phải làm sao?
Có qua không có lại là thất lễ.
Đường Kính Chi quyết định phải phản kích, có điều không phải là bây giờ, cần lựa chọn thời cơ thích hợp mới được.
- Ngọc Nhi, quỷ kế của Vương Mông đã thành công, theo ta thấy hắn sẽ có động tác tiếp theo nhanh thôi, nàng hãy bảo các ám vệ chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, hẳn chỉ trong ngày một ngày hai sẽ cần dùng tới toàn bộ lực lượng.
Ngọc Nhi nhíu mày:
- Nhị gia, theo tỳ thiếp đấy, Vương Mông hạ độc lão thái quân ngoại trừ trừ bỏ bùa hộ mệnh của Đường gia, còn muốn chọc giận người nữa, tỳ thiếp thấy, Nhị gia ngàn vạn lần không thể có hành động quá khích lúc này, nếu không nói không chừng lọt vào bẫy bọn chúng giăng trước, nên kiên nhẫn đợi kế của Từ Thức và Bành Việt thành rồi, lúc đó có viện trợ lớn từ nạn dân không phải lo gì nữa.
Đường Kính Chi biết lo lắng của Ngọc Nhi có lý do, lần trước vì chuyện của Đường Lễ Chi cũng làm y mất bình tĩnh:
- Ừm, ta sẽ cẩn thận ứng phó, nàng yên tâm, sai lầm cũ ta sẽ không phạm phải nữa.
Ngập ngừng một lúc y hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng có cách nào liên hệ khẩn cấp với Hồng huynh không?
Ngọc Nhi nheo mày lại nhìn y.
- Khụ, hôm nay trên đường tới bái tế mộ Trương gia gia, ta có nhờ Hồng huynh ngầm ra tay giúp Đường gia, huynh ấy đồng ý rồi.
Nói ra những lời này Đường Kính Chi cũng có phần nào xấu hổ.
Nếu là buổi chiều mà nghe lời này, Ngọc Nhi nhất định sẽ không hài lòng, truy hỏi cho ra ngọn nghành, có điều đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy Đường Kính Chi vẫn nhớ tới nàng chưa ăn tối, cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho nàng, trái tim nàng dần dà ngả về phía y.
Tục ngữ nói rồi mà " nữ nhi hướng ngoại", điều này cấm có sai chút nào.
Sinh nữ nhi sớm muộn gì cũng gả đi.
Một khi gả sang nhà chồng, chẳng những người thuộc về nhà chồng, ngay cả lòng cũng thiên vị phía nhà chồng.
Đương nhiên cũng có nữ nhân nói nhà mẹ đẻ là quan trọng nhất, có điều nữ nhân như thế đều bị người ta cho là "ngu ngốc".
Hồng Phong thực ra cũng không khác gì nhà mẹ đẻ của Ngọc Nhi, không thể phủ nhận, trong lòng Ngọc Nhi, Hồng Phong là ca ca của mình, tình cảm rất sâu đậm, có điều hiện giờ tam cảnh của Ngọc Nhi đã bất tri bất giác có chuyển biến sang phương hướng vợ người, cho nên ca ca bị kéo xuống thành vị trí thứ hai sau Đường Kính Chi.
Ngọc Nhi chỉ hơi do dự một chút, rồi nói:
- Tỳ thiếp có cách, nhưng Nhị gia không được để Đại sư huynh đi vào chỗ nguy hiểm.
Đường Kính Chi không nghĩ Ngọc Nhi chấp thuận nhanh chóng như vậy, y còn chuẩn bị thuyết phục nàng một phen, hơi ngạc nhiên nói nhanh:
- Nàng yên tâm, Hồng huynh cũng là sư huynh của ta, ta sẽ không để huynh ấy gặp nguy hiểm.
Mỗi người mỗi khác, tiêu chuẩn nguy hiểm cũng không giống nhau, với thân thủ của Hồng Phong mà tính, có vẻ ở Lạc Thành này chẳng có chỗ nào là chỗ nguy hiểm cả.
Ngọc Nhi biết điều đó nên chỉ im lặng.
Nói chuyện thêm vài câu, Đường Kính Chi trở về tiểu viện, chẳng ngủ được mấy thì trời đã sáng rồi, Tri Đông Tri Thu vào hầu hạ mặc y phục rửa ráy, không đi học võ như thường lệ mà cùng Đường Úc Hương tới tiểu viện Đường lão thái quân thỉnh an.
Hai người vừa tới sân thì thấy Từ Phúc mắt đò kè, hẳn cả đêm không ngủ, đang đứng đợi ngoại cửa.
Từ Phúc thấy bọn họ thì đi tới quỳ xuống khấu đầu:
- Lão nô đã tra hỏi rõ, sau khi nạn dân đổ vào Lạc Thành, Đường gia ta dựng lều tế cháo, trong phủ thiếu người,ba kẻ đó trà trộn vào số nô bộc mới mua.
Đường Kính Chi thấy Từ Phúc hành đại lễ thì giật mình, định đỡ ông ta dậy thì Lâm Úc Hương đột nhiên đưa tay ra chặn lại:
- Đại quản gia, lần đó mua nô bộc là do ông phụ trách phải không?
- Vâng, lão nô có tội!
Từ Phúc dập đầu đáp, hành động của Lâm Úc Hương làm ông hơi bất ngờ, ánh mắt lão thái quân đúng là rất chuẩn xác, tới cả ông vốn cũng có hơi xem thường vị Nhị nãi nãi này.
Đường Kính Chi không ngờ tới Lâm Úc Hương có hành động này, mày hơi nhíu lại, nói thực y không thích nàng như vậy, thậm chí còn có chút phản cảm.
Lâm Úc Hương có vẻ cũng nhận ra, kín đáo liếc qua tướng công vớ vở mới nói:
- Hẳn lúc này lão thái quân cũng đã dậy rồi, xử lý ra sao chúng ta vào phòng hãy nói.
- Vâng.
Từ Phúc khom người theo hai bọn họ vào trong phòng.
Hàm Hương hôm qua bị đánh ba gậy, mông thâm tím, may mà còn chưa đánh cái thứ tư, nếu không đã tét da chảy máu rồi, nàng cả đêm hôm qua cũng không ngủ, nhịn đau hầu hạ bên Đường lão thái quân.
Lúc này Đường lão thái quân đã dậy, đang được Hàm Hương dùng thìa đút cháo.
Thấy hai vị chủ tử đi vào, Hàm Hương đặt chén cháo qua một bên, lấy khăn tay lau miệng cho Đường lão thái quân, rồi lui xuống cho các chủ tử nói chuyện.
Nhìn động tác của Hàm Hương không được tự nhiên, Đường Kính Chi cũng thấy tội nghiệp, nói thực chuyện hôm qua không thể trách Hàm Hương, chẳng qua nàng là người phụ trách chỗ này, phải chịu trách nhiệm, nên nói:
- Hàm Hương, ngươi hay nghỉ ngơi chút đi.
- Nô tỳ vẫn chịu được.
Hàm Hương chỉ đáp khẽ:
- Chịu được cũng nghỉ đi, ban ngày nhiều người, lão thái quân có bọn ta trông nom sẽ không có chuyện gì, buổi tối ngươi mới cần cẩn thận không có sức khỏe tốt là không được, nói thực, không có ngươi ở đây, ta cũng không yên tâm.
Lâm Úc Hương nhận ra Hàm Hương cần nghỉ ngơi lắm rồi, kiếm một lý do nói:
- Ừm, Hàm Hương, nghe Nhị nãi nãi nói, lui ra nghỉ ngơi đi.
Đường lão thái quân cũng phẩy tay bảo:
Hàm Hương cảm kích nhìn Lâm Úc Hương một cái mới vâng lời lui ra.
Đường Kính Chi thấy lão thái quân giơ tay lên rất yếu ớt, vội đi tới nắm lấy tay bà, ngồi xuống giường:
- Nãi nãi, người nói một câu là được rồi mà.
Đường lão thái quân cười nhẹ:
- Không sao đâu, sáng nay nãi nãi tỉnh lại cảm thấy khỏe hơn đêm qua rất nhiều, phải nói Úc Hương đúng là nha đầu giỏi giang.
Lâm Úc Hương vội khiêm tốn nói:
- Tôn tức giỏi gì đâu ạ, là do lão thái quân phúc lớn.
Đường Kính Chi hỏi han tình hình lão thái quân vài câu rồi bảo nha hoàn lui ra đi vào chuyện chính:
- Đại quản gia, ba kẻ kia đã nói gì rồi?
****
Hết rồi đó