"Ý Vân, ta quỳ xuống trước con." Lão cha bất chợt tóm tay ta, làm như muốn quỳ xuống, ta vội đỡ tay hắn.
"Được, ta đáp ứng." Võ lâm đệ nhất thế gia, sau này ta làm gia chủ?
Lão cha trìu mến nhìn ta, tiện đà trịnh trọng nói. "Ý Vân, trước mặt mẫu thân con hãy thề, nếu ta cùng tỷ tỷ con có điều gì bất trắc, nhất định phải kế thừa Mộ Dung sơn trang."
"A? Thề? Có lầm hay không?"
"Thề." Lão cha nghiêm túc nói một tiếng.
Ta đành miễn cưỡng quỳ trước hương án, miệng nghiêm trang nói: "Ta, Mộ Dung Ý Vân xin thề, nếu cha cùng tỷ tỷ có điểm bất trắc, ta sẽ kế thừa Mộ Dung sơn trang, bảo vệ cơ nghiệp của Mộ Dung sơn trang." Lão cha cùng mỹ nữ tỷ tỷ đều rất lợi hại, muốn giết họ phỏng chừng trên giang hồ không mấy người có đủ khả năng, cho nên lời thề này chưa hẳn đã linh nghiệm đâu.
Cha liền đỡ ta đứng dậy, như trút được gánh nặng gật đầu. "Tốt lắm, con là Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, là đường chủ Bách Hiểu đường, là thiên hạ đệ nhất, ta tin tưởng trong võ lâm ai cũng tín phục."
"Cha, vì sao ta phải thề?" Ta nghi hoặc nhìn hắn, đầu óc không lí giải nổi.
Cha thở dài một tiếng, "Không cần hỏi nhiều."
Ta há mồm định nói, lão cha đột nhiên chặn lại. "Tối nay cùng tiểu tế tới gặp ta, một nhà cùng nhau ăn cơm."
"Nga." Ta gật đầu, tiểu tế? Còn người một nhà? Lão nhân thực có tật xấu? Chẳng lẽ đúng như Lục phóng viên nói, lão cha bị chứng bệnh "lão nhân si ngốc"?
Theo lão cha đi ra, lòng ta loạn như ma. Hàn đột nhiên rất kì quái, lão cha cũng như vậy, cho nên càng khó hiểu. Ta thậm chí hoài nghi, bọn hắn phải chăng đã quyết định một trận sinh tử?
Đi qua hồ sen, trùng hợp nhìn thấy Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà quỷ quỷ thì thầm không rõ đang âm mưu cái gì? Ta tò mò đi qua lớn tiếng gọi: "Các ngươi làm gì?"
Thủy Vũ Mị giật mình. "Tỷ tỷ, ngươi đến khi nào?" Ta không phải quỷ, có gì mà giật mình?
"Ta mới đến." Ta ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói: "Nói cái gì, nói cho ta nghe với?"
Phượng Thanh Hà liền nói: "Tỷ tỷ, đại hội võ lâm đã chấm dứt, chúng ta cần phải về Bách Hiểu sơn trang bàn luận chuyện ra nguyệt báo." Không phải nói ta là đường chủ hữu danh vô thực hay sao, hỏi ta làm gì?
Ta gật đầu. "Về đi."
"Tỷ tỷ." Thủy Vũ Mị liếc Phượng Thanh Hà một cái, lại nhìn ta, còn nói: "Nàng nói là không muốn trở về."
"Vì sao?" Ta kì quái hỏi, không trở về, muốn ở bên cạnh ta làm nha hoàn sao?
Thủy Vũ Mị nháy mắt. "Tỷ tỷ, biết sao không? Nàng ta muốn đi theo tỷ tỷ, còn có thể nhìn thấy..."
"À..." Ta cố ý kéo dài thanh âm. "Thì ra..."
Phượng Thanh Hà mặt đều biến hồng, cúi đầu, cả giận nói: "Mị nhi đừng nói linh tinh."
Thủy Vũ Mị hai tay túm túm, khoa trương nói: "Ta có nói linh tinh sao?"
Ta cười ha ha. "Biết, ta sẽ giúp tiểu Phượng nhi, bảo tướng công ta thành toàn cho hai ngươi, ngươi nghĩ khi nào thành thân?"
Phượng Thanh Hà mặt đỏ như quả gấc, nhỏ giọng: "Ta làm sao biết, hỏi hắn."
Ta tựa tiếu phi tiếu. "Các ngươi đã phát triển đến mức nào rồi? Có... khụ... cái kia chưa?"
Phượng Thanh Hà đột nhiên rùng mình "Tỷ tỷ, tỷ phu võ công lợi hại không?" Điên, tự nhiên hỏi việc này làm gì?
Ta gật đầu. "Lợi hại, hơn ta nhiều."
"Công phu... trên giường sao?" Nàng cố ý nghiêm trang.
"Vô nghĩa." Mới vừa nói xong mới kịp phản ứng nàng vừa hỏi cái gì, mặt ta đỏ giống quả gấc, "Này, tiểu cô nương suy nghĩ không lành mạnh nha."
"Ha ha..." Thủy mỗ nhân thực không để mặt mũi cho người khác cười ra tiếng.
Phượng Thanh Hà đi đến gần ta, chỉ vào mấy dấu môi trên người. "Ai chẳng biết tỷ phu lợi hại, nhìn người tỷ xem."
Ta vội che tay lại, xấu hổ nói: "Lầm rồi, trên người ta đâu có cái gì?"
"Phải không? Mấy ngày trước có nhiều người từng thấy, không nhìn lầm đi."
"Phượng Thanh Hà, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, lúc ấy vì sao không nói, còn cố ý vén tóc ta lên, hại ta bị toàn thể chúng nhân nhìn thấy." Ta một bộ lão hổ vồ mồi, tức giận hướng nàng mắng, ánh mắt cũng toát lên ngọn lửa.
Phượng Thanh Hà tự biết mình lỡ lời, vội lùi lại. "Tỷ tỷ, không cần che dấu, cho dù ngày đó không ai thấy, ta cũng biết hai người có quan hệ phu thê."
"Ngươi làm sao biết?" Ta cực kỳ nghi hoặc.
"Khụ... ai kêu các người... lần đó mới gặp Mị nhi, hai người không phải..."
"A...?" Ta nhảy dựng lên.
Thủy Vũ Mị cũng hảo tâm khuyên nhủ: "Đúng, tỷ tỷ, thanh âm của tỷ rất lớn, chúng ta đều nghe thấy." Ta muốn mua đậu hũ rồi đâm đầu tự sát, ai bán đậu hủ mau lại đây.
"Trời ạ, các ngươi hiểu lầm rồi."
"Chẳng lẽ..."
"Thôi, Phượng Thanh Hà, còn chuyện của ngươi thế nào?"
Phượng Thanh Hà hơi đỏ mặt. "Cũng như vậy."
Thủy Vũ Mị bát quái nói: "Tỷ tỷ, ngươi biết không, Thiểm Điện đại ca tuy bình thường giống tỷ phu, lạnh như băng, nhưng lại thích nói lời ngon tiếng ngọt. Thanh Hà tỷ rất là cao hứng." Thủy Vũ Mị kiêm chức phóng viên ở Bách Hiểu đường vài ngày, cũng học được tính bát quái?
Từ từ, lời ngon tiếng ngọt, không chừng là Liệt Hỏa dạy hư.
"Thanh Hà." Ta cố ý ôn thanh nhuyễn ngữ. "Hắn có phải nói... Thanh Hà, kì thật lần đầu tiên ta thấy nàng, đã thích nàng, ta chống đối nàng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của nàng?"
"Sao tỷ biết?" Thủy Vũ Mị kinh hô, quả nhiên là Liệt Hỏa dạy hư.
Ta lại hỏi Thủy Vũ Mị. "Vũ Mị, Liệt Hỏa có phải cũng nói với ngươi vài câu nổi da gà?" Hắn dạy người khác được, chắc cũng có thể tự nói được.
Tới lượt Thủy Vũ Mị xấu hổ, nàng thành thật gật đầu, nhỏ giọng: "Gần đây hắn thường dây dưa với ta."
Ta cười ha ha. "Ta nói cho các ngươi, Thiểm Điện nói lời ngon ngọt đều là do Liệt Hỏa dạy hư, mà Liệt Hỏa chính là có chiêu bài lời đường mật chết ruồi."
"Tỷ sao biết?" Hai người trố mắt kinh ngạc.
Ta thuận miệng nói: "Bởi vì... lần trước Hàn đắc tội ta, Liệt Hỏa dạy Hàn nói, hơn nữa, ta còn nghe lỏm bốn tên đó bàn bạc phải đối phó với nữ nhân ra sao."
"Hắn... dám gạt ta." Phượng Thanh Hà nghiến răng.
"A?" Thủy Vũ Mị có điểm ngây người.
"Ta không để hắn yên." Phượng Thanh Hà nói xong, đã bỏ mặt Thủy Vũ Mị, khí thế hùng hổ rời di, không cần nói cũng biết nàng đi đâu, người nào đó lần này xui xẻo.
Ta thúc thúc Mị nhi, "Vũ Mị, sao vậy?"
Thủy Vũ Mị than thở: "Nguyên lai hắn lừa ta." Dát, chẳng lẽ vì vài lời của ta mà thương tâm đến mức đó?
"Mị nhi, ngươi không phải đối với Liệt Hỏa có cảm giác?" Ta lắc đầu nói.
"Không biết, bất qua ta cảm thấy hắn rất tốt với ta, ở cùng hắn rất vui vẻ..." Vì vui vẻ? Không, tính tình Liệt Hỏa hào sảng, cùng Thủy Vũ Mị rất xứng đôi.
Ta mỉm cười, khẽ vuốt khuôn mặt loli của nàng trìu mến nói. "Mị nhi, có lẽ hắn không nói dối, mà là nói thật, ngươi nghĩ coi nam nhân có gan nói ra những lời đó tuyệt đối phải có tình cảm với ngươi phải không?"
Thủy Vũ Mị vẻ mặt u buồn. "Có thật không?" Nàng vốn luôn cười cười nói nói, hôm nay lại có biểu hiện này.
Ta gật đầu. "Đương nhiên là thật."
"Nga." Nàng lên tiếng, thất hồn lạc phách.
"Đúng rồi, nội lực của ta có vấn đề, có biện pháp gì không, có thể gia tăng lên một chút?" Ta liền đổi vấn đề khác, không muốn nàng suy nghĩ đắm chìm vào việc kia mà tự hại bản thân.
Thủy Vũ Mị nhíu mày. "Ta từng nghe sư phụ nói, ở Điểm Thương Sơn, có một địa phương là U Minh quỷ vực, nơi đó có bốn vị kì nhân, bốn vị này tu dưỡng các loại kì trân dị thú, trong đó có một loại linh xà, chỉ cần uống máu có thể đem nội công đại tăng. Nếu tỷ tỷ có cơ hội đó, hẳn là có thể." Hẳn là... tức là chưa xác định?
"Hi vọng lớn không?"
"Không biết, bất quá Vũ Mị hi vọng tỷ có thể tìm thấy linh xà. Nghe nói mắt tỷ không tốt. Cho dù xà đảm (mật rắn) không thể chữa khỏi nội thương của tỷ, nhưng cũng có thể chữa khỏi ánh mắt. Chỉ cần ăn xà đảm, dù là người mù cũng có thể sáng mắt." Thần kì như vậy? Người mù cũng có thể chữa khỏi? Bệnh cận thị của ta hẳn là không có vấn đề gì? Ta đã không trở về hiện đại, chẳng lẽ cả đời đều phải để Thời Không tặng ta kính mắt sao?
Ta có chút đăm chiêu rồi gật đầu, không có trả lời nàng.
~*~
Ta nói với Hàn cha mời hắn dùng cơm chiều, hắn cũng không cự tuyệt, ta còn sợ hắn không đồng ý, bây giờ coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy phòng bếp tạm thời không thể đun nấu, nhưng Mộ Dung gia còn có một phòng bếp nhỏ, cũng đủ để làm đồ ăn cho người trong nhà, lão cha phá lệ hôm nay không bồi tiếp mấy cao nhân tiền bối, ở phòng ăn tổ chức "gia yến".
Từ khi ngồi xuống, lão cha không cùng Hàn nói một câu nào, mà Hàn cũng không nói với lão cha, tựa hồ không thấy đối phương. Đối mỹ nữ tỷ tỷ Hàn thực khách khí, còn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Mỹ nữ tỷ tỷ tự nhiên cao hứng đáp ứng, không thèm để ý đến nét mặt lão cha.
"Muội muội, ăn chút cá đi." Mỹ nữ tỷ tỷ ân cần tiếp ta.
Ta đặt bát xuống bàn. "Cảm ơn tỷ tỷ, ta rất thích ăn cá, nhưng ta sợ xương." Bị một lần ta đã rút kinh nghiệm, cho dù thèm chảy nước miếng, ta cũng sẽ không ăn.
Vừa dứt lời, Hàn đã gắp cá đến, cẩn thận nhặt từng mảnh xương, rồi ân cần đặt vào bát ta, thần sắc ôn nhu. "Ăn đi." Ta thực sự cảm động, từ khi mẹ chết, chưa từng có ai đối xử với ta ân cần đến vậy.
"Ta ăn cái kia." Ta chỉ vào một món quá tầm tay. Hàn không nói gì, lại cẩn thận chọn một khối nhìn tốt nhất đưa cho ta.
Mỹ nữ tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn chúng ta, ánh mắt lại toát ra vẻ hâm mộ cùng ôn nhu.
"Ta thích ăn tôm." Ta tiếp tục chỉ huy, có lợi mà không dụng là đồ ngốc.
Hàn lập tức nói. "Nàng thích đồ hải sản?"
Ta vừa ăn vừa gật đầu. "Đúng, rất thích."
"Về sau... ta đều giúp nàng gỡ xương." Lời này chỉ được nói trong phòng riêng thôi.
"Đúng, cả đời giúp ta gỡ xương, bóc vỏ tôm." Ta mặc kệ là lời trong khuê phòng hay không, cao hứng liền nói.
Hắn trầm mặc một hồi. "Nếu không có ta, sau này con chúng ta giúp nàng." Ta muốn lão công, không cần đứa nhỏ, về sau có con, nói không chừng là ta gỡ xương cho chúng.
"Muội muội, ngươi có?" Mỹ nữ tỷ tỷ miệng ngoác rộng, thiếu chút phun đồ ăn ra.
Ta liếc Hàn một cái, xấu hổ nói: "Ách, không biết."
Mỹ nữ tỷ tỷ nhìn Hàn. "Muội phu, chẳng phải biết chút y thuật sao? Muội muội đã có chưa?"
"Không biết." Hắn bình thản trả lời.
"Muội muội, đưa tay ra cho ta xem mạch." Mỹ nữ tỷ tỷ buông bát cơm, đưa tay ra đòi chẩn mạch cho ta.
"Không cần, ta không biết mình có hay không, có cũng tốt mà chưa có cũng tốt."
Hàn chợt đưa một con tôm vào bát ta. "Đừng chấm nhiều dấm chua."
"Ta thích ăn dấm chua." Ta chẳng những thích dấm chua, hơn nữa phải là dấm cực chua.
Hắn không nói gì, đổi đề tài. "Muốn uống canh không?"
"Không cần." Ta vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay cả cơm còn chưa động, lập tức kinh hô: "Chàng không cần vậy, chính mình chưa có ăn gì?"
"Để nàng ăn trước." Ta không cảm động cũng không được, nước mắt muốn rớt xuống. "Chàng không ăn, ta cũng không ăn."
"Được." Nhìn thấy ta như vậy, Hàn cũng bưng bát cơm lên chậm rãi ăn.
Ta quả thực rất cảm động, không kìm được ôm eo hắn. "Chúng ta ra ngoài chút được không?"
"Được."