Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 66: Truyền thụ võ công

Bởi vì đọc thư, nên ta ngủ không được, đi đến cửa sổ, trong lòng phiền muộn. Chợt nghe có người cười nói: "Như thế nào? Trong lòng thực phiền muộn sao?" Ta vừa quay đầu lại, thấy sư phụ cười mị mị nhìn ta. 

Ta quệt miệng, nói: "Sư phụ, bây giờ người mới nhớ tới ta a." 

Sư phụ cười nói: "Ta vẫn nhớ đến ngươi, nhưng là chủ biên tập rất bận, ta không thể quấy rầy a." 

Ta hừ một tiếng, "Sư phụ, người đừng đả kích ta. Ta hiện tại buồn bực muốn chết." 

Sư phụ sờ sờ tóc ta, cười nói: "Không thể tưởng được a, Ý Vân của ta cũng có thể vì tình mà khổ sở." 

Ta sầu mi khổ mặt nói: "Sư phụ, người có việc, nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng." Nàng là vô sự không đăng tam bảo điện. (BL: Không có việc thì không tìm đến.) 

"Rất nhanh chính là đại hội võ lâm, ngươi sẽ không tính dùng võ công mèo cào đi đấu?" Hừ, mèo cào cũng là nàng dạy. 

Ta lập tức hạ mặt, "Ta là đệ tử của người, còn không phải người dạy, mèo cào, nói rất hay nha." 

Sư phụ cười nói: "Không có quan hệ, biết ngươi phải tham gia đại hội võ lâm, cố ý đến tìm ngươi dạy võ công." 

"Thực sự?" Ta kinh ngạc hỏi. 

Sư phụ cười. Chợt rút Phượng Vũ trên tóc ta ra, thân hình chợt động. "Kinh hồng nhất kiếm." 

"Cái gì?" Ta còn chưa kịp phản ứng, thân hình nàng đã lại xoay chuyển. 

"Lưỡng tình tương nguyệt. 

Hoa tiền hạ nguyệt. 

Thiên dực song phi. 


Sinh tử cùng tùy. 

Thiên hạ vô song. 

Lưu lạc thiên nhai. 

Lạc hoa lưu thủy." 

Chiêu thức của sư phụ đều cực kì sắc bén, nhưng thoạt nhìn lại nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, phiêu dật linh động. Hơn nữa nhìn mặt nàng còn hàm chứa thẹn thùng, hoàn toàn là bộ dáng thiếu nữ hoài xuân. Nghe chiêu thức cũng biết đây là bản ghi chép tình yêu, đã già như vậy rồi còn không đứng đắn... 

Nàng đem kiếm đưa cho ta nói: "Thế nào?" 

Ta lắc đầu trả lời: "Thế nào cái gì? Phượng Vũ kiếm pháp sư phụ đã dạy rồi." Nàng đã dạy ta, nhưng lại lừa ta nói cái gì thái cực diễn hóa lí thuyết, khi đó ta còn ngu ngốc tin tưởng. 

"Ngươi thực là đầu heo." Sư phụ hận không thể một chưởng đập chết ta: "Phượng Vũ kiếm pháp tổng cộng có tám chiêu, mỗi chiêu đều bác đại tinh thâm, Phượng Vũ chân chính mới có thể luyện thành phiêu dật linh động, giống như khiêu vũ. Lại nhìn ngươi dùng thế nào? Quả thực giống tam nương liều mạng, đánh loạn khắp nơi. Chẳng những không theo đường lối, ngay cả chiêu thức cũng không phân biệt được. Về sau đừng nói là đệ tử của ta." Biết tính cách ta tại sao trở thành như thế này không? Đa số là học được từ nàng. 

"Sư phụ a, ta không có khinh công, nội lực cũng không, chỉ có thể dựa vào chút Tây Dương kiếm, người ta bay tới bay lui, ta có thể đuổi theo sao?" 

Sư phụ giận dữ nói: "Ngu ngốc, không có nội lực chẳng lẽ không biết đi luyện?" 

Ta tức giận trừng mắt: "Sư phụ có phải già rồi lẩm cẩm, người ta đều là cao thủ mấy mươi năm tu luyện, ta luyện một hai ngày đòi đi đánh người ta, hơn nữa ai dạy con?" 

"Aiz, đều do Bách Hiểu Sinh, tại sao lại thành lập Bách Hiểu Đường? Trong đầu ngươi hiện tại đều là báo chí, đối với võ công lại không có chút mảy may động tâm?" 

"Sư phụ, có quan hệ sao? Cho dù ta muốn luyện cũng phải có người dạy chứ?" Nàng nói làm ta tức đến độ nhảy dựng lên, nàng thực không biết nói lí. 

"Ngươi ngu ngốc, Mộ Dung gia giấu nhiều bí tịch võ học như vậy, sao trước kia không lấy trộm ra?" 

Ta bực mình nói: "Khi đó ta còn là trốn đi, làm sao nhớ ra?" 

Nàng bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng: "Làm sao bây giờ? Bạch Hiểu kia chiếm được một thân thể tốt như vậy, nội lực thâm hậu, võ công cao cường.

Mà ngươi một chút cũng không có, lão già chết tiệt vô tích sự, ngày mai về nhà chịu phạt đi." Thời không, ta đồng cảm với lão a. Tiểu Bạch chỉ xuyên hồn? Ta hiện tại mới biết nha. Nếu sư phụ không nói, phỏng chừng ta cả đời cũng không biết. 

"Nhưng một tháng sau đã là đại hội võ lâm, người sẽ không nói ta trong vòng một tháng luyện ra mấy chục năm nội lực và khinh công?" Ta biểu tình so với Đậu Nga còn oan hơn. 

Sư phụ liếc mắt một cái, chậm rãi phun một hơi: "Ngồi khoanh chân trên giường." 

"A?" Ta mặc dù không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Sư phụ ngồi tọa đối diện, thô lỗ nâng hai tay của ta lên, sau đó đem hai tay của nàng hợp lại, ta dù ngu ngốc cũng hiểu nàng định dạy ta nội công. Ta chưa kịp hỏi đã nghe nàng nghiêm túc nói: "Nhắm mắt." 

Ta nhắm mắt lại, nghe nàng nói: "Dồn khí lên đan điền, sau đó đi theo chân khí trong cơ thể." 

"Đan điền ở đâu?" Ta thập phần ngu ngốc hỏi. Nếu để cho người ta biết đường chủ của Bách Hiểu đường ngay cả đan điền ở đâu cũng không biết, nhất định cười chết. 

Sư phụ cực kỳ giận dữ nói: "Ngươi muốn chết?" 

Ta bất đắc dĩ nói: "Người có dạy ta đâu." 

Nàng lại hung dữ nói: "Ngươi cảm thấy trong người có dòng khí lưu truyển, nhớ lấy lộ trình của nó, cảm nhận nó, ngươi ngu ngốc như vậy nghe hiểu không?" Thật hung dữ, thời không đại thần a, ta thực thay ngươi cảm thấy bi ai, chịu được nàng mấy ngàn năm, ta là tự hỏi ngươi sống như thế nào đến ngày nay? 

Ta đáng thương hỏi: "Đan điền ở đâu? Về sau còn phải tự luyện." 

"Đừng nhiều lời vô nghĩa, lát ta dạy ngươi." Vừa dứt lời, ta lập tức cảm giác có một dòng khí lưu như hồng thủy đổ vào cơ thể, cảm giác thập phần khó chịu. Khí lưu dần dần lan truyền toàn thân khiến ta phát sốt, rồi cảm giác muốn trương phồng ra, ta thực nghĩ mình không phải bong bóng a. 

"Ý Vân, ngươi không cần nghĩ lung tung, chỉ cần tĩnh tâm cảm nhận nội lực lưu chuyển, hiện tại ta hướng nó tới đan điền, nhớ kĩ, về sau ngàn vạn lần đừng luyện sai." Nghe sư phụ nói, ta có ngu như bò cũng phải bình tâm mà thả lỏng tâm tư. 

Cứ như vậy hai chúng ta ngồi truyền công không biết bao lâu, đến khi ta toàn thân cảm giác muốn rạn nứt thì nàng mới dừng lại, nàng nhẹ nói: "Mau, lưu chuyển khí giống như vừa rồi ta dạy ngươi." 

Ta ngoan ngoãn nghe theo, khẽ hé mắt thấy nàng một đầu đầy mồ hôi liền không nhịn được hỏi: "Sư phụ, người truyền cho ta bao nhiêu năm công lực?" 

"Mười năm." Nàng trợn mắt: "Ngươi muốn bao nhiêu năm? Sư phụ ngươi bảy mươi đã quy tiên, chỉ có sáu mươi năm công lực, hiện chỉ còn năm mươi năm." 

"Sư phụ, người dạy ta luyện thế nào, vừa rồi mới chỉ là bình ổn khí tức mà thôi." 

"Đừng nóng nảy." Nàng với tay đưa kiếm cho ta: "Thử dùng một chiêu hoa tiền hạ nguyệt." 

"Nga." Ta tiếp kiếm, bước xuống giường, tùy tay xuất ra chiêu thức, nhưng mới luyện nửa hồi thì sư phụ giận dữ: "Ngu ngốc, có nội lực sao không dùng." 

Ta thập phần thảm thiết nói: "Không biết dùng a." 

"Đem khí rót vào đan điền, rồi từ đó lưu chuyển khí tới cánh tay, tại sao ta lại thu một đồ đệ ngu ngốc như vậy?" 

Ta nghe theo nàng, đem nội lực đưa vào cánh tay, tùy tiện vẫy một kiếm, trực tiếp cây nến bị cắt làm đôi... Ách, cắt đứt được ngọn nến? 

Sư phụ cười cười: "Kiếm khí tốt." 

"Sư phụ, thanh kiếm này không sắc bén." Vẫn là Phượng Vũ tốt a. 

"Ngu ngốc, ngươi nghĩ bằng đầu gối sao? Cao thủ chân chính là dùng kiếm khí đả thương người." Ha, ta không dùng kiếm khí đã là thiên hạ đệ ngũ, nếu có kiếm khí... thỉnh lão cha làm đệ nhị được rồi. 

Ta thè lưỡi nói: "Biết." 

Sư phụ vừa lòng gật đầu: "Lại đây, dạy ngươi vài câu khẩu quyết, về sau chiếu theo luyện tập là được." 

Sư phụ loạn bát nháo một hồi, ta cũng không thể hiểu được, dù sao có chết cũng phải nhớ. Nàng nói hiện tại không hiểu, luyện ắt phải hiểu. 

"Xoát." một tiếng, ngọn nến liền sáng lên. Sư phụ nhìn sắc trời nói: "Ý Vân, sư phụ có thể làm đều đã làm, về sau cố gắng luyện tập." Ta muốn hôn mê, mới dạy có một buổi tối thôi a. 

Ta nén giận nói: "Ta ở với người năm năm, vì sao lúc đó không dạy con, giờ mới dạy." 

"Công phu của ngươi ở hiện đại đã là thiên hạ vô địch, dạy ngươi nội lực làm gì? Nếu biết ngươi phải tới cổ đại, ta đã sớm dạy." Nàng nói hình như rất có đạo lý, thôi quên đi, không so đo. 


Ta nheo mắt: "Quên đi, Tiểu Bạch nói phải đem ba mươi năm công lực truyền cho ta, ta cũng là cao thủ." 

Sư phụ đưa cho ta một phong thư, cười nói: "Ngươi không có cơ hội nhận được công lực của hắn." 

"Vì sao a?" Ta một bên hỏi một bên mở thư. 

Sư phụ cười cười: "Vì sao? Vì hắn đã trở về hiện đại." 

"Cái gì?" Ta kích động trực tiếp nhảy dựng lên, "Tại sao hắn không nói cho ta biết? Ít nhất cũng phải chào ta một tiếng." Kỳ thật là tham công lực của người ta. 

Sư phụ vẻ mặt ảo não. "Đừng nói nữa, thời không chết tiệt kia uống rượu, tự nhiên lại đem nhầm hồn Tiểu Bạch trở về hiện đại. Kết quả là thân thể mà Bạch Hiểu nhập vào dương thọ đã hết, hồn phách hắn tiến địa phủ ta mới phát hiện đã xảy ra chuyện. Vội vội vàng vàng đem hắn quay về hiện đại. Vốn là nghĩ muốn đem công lực cho ngươi, nhưng là không kịp, đành phải ủy khuất ngươi. Hắn hiện tại đã trở lại hiện đại. Hắn sẽ hoàn toàn có cuộc sống mới, ngươi không cần lo lắng." 

"Kia... Như vậy a." Ta mất mát nói: "Không có hảo hảo cáo biệt, ta thật sự tiếc nuối." 

Sư phụ chân thành nói: "Không có cái gì tiếc nuối, ý trời như thế. Hắn ở địa phủ viết một phong thư, nhờ ta đưa cho ngươi. Ngươi chậm rãi xem đi, ta đi đây." 

"Sư phụ a, có rảnh đến thăm ta." Nàng là thân nhân duy nhất ở hiện đại của ta. 

"Được, gặp sau." Nàng nói xong nâng tay huy một chút, chậm rãi trở nên trong suốt, cho đến khi biến mất. 

Mở phong thư của Tiểu Bạch ra, ta lập tức trố mắt. 

Sư tỷ thân yêu, thời điểm ngươi đọc phong thư này, ta đã trở lại hiện đại. Biến trở về thành Bạch Hiểu, biến hồi thành một thư sinh yếu nhược. Bách Hiểu đường giao cho ngươi, phải giúp ta quản lý tốt. Còn có bốn đồ đệ của ta, tất cả đều phó thác cho ngươi. Đương nhiên, ta rất tin tưởng sư tỷ. Sư tỷ, ngươi cùng Mục Hàn nhất định rất yêu nhau, nói thật, ta ghen tị hắn, tại sao hắn giành được tình cảm của ngươi? Ghen tị thì ghen tị, ngươi yêu hắn như vậy, người làm sư đệ này chỉ có thể chúc các ngươi bách niên giai lão, ân ái suốt đời. A a, thời gian không cho phép, không nói lời vô nghĩa nữa. Sư tỷ... có câu này ta đã giấu ở trong lòng bao nhiêu năm. 

Ý Vân, từ khi gặp được nàng, ta đã thích nàng. Ta không muốn làm tiểu sư đệ trong mắt nàng, ta muốn làm bạn trai của nàng. Ý Vân, ta yêu nàng. Từ trước đến nay vẫn muốn gọi tên của nàng, hôm nay rốt cuộc được như ý nguyện. Liền gọi thêm vài tiếng, Ý Vân, Ý Vân, Ý Vân. 

Sư tỷ, cứ xem như ta chưa nói gì, chúc ngươi hạnh phúc, hẹn gặp lại! 

Tiểu sư đệ kính bút. 

Phong thư tràn ngập chân tình của hắn bay xuống đất, vương những giọt nước mắt trên bề mặt. Sư đệ, tại sao ngươi phải khổ như vậy. Ngươi sẽ tìm được một người con gái tốt, so với ta tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Bảo trọng, ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho ngươi. (Hoa: E hèm, đây là nguyên văn của Tiểu Bạch, ta sẽ để nguyên bản convent, thứ nhất là lười, thứ hai là tôn trọng hắn... Độc giả: ngươi hay là để nguyên chữ trung quốc post lên trường tồn đi... Hoa: cầm dép chạy mất)(BL: Vì vậy ta edit, nội dung này là tình cảm của Tiểu Bạch, không thể để convert.) 

Ngày hôm sau, Bách Hiểu Đường long trọng tuyên bố, Bách Hiểu Sinh chính thức thoái ẩn giang hồ, cũng quay về cố hương của mình. Ở "Giang hồ nguyệt báo", ta cũng sẽ long trọng đăng lên. Hắn đến cổ đại bao nhiêu năm, có thể đạt thành tựu như vậy, không uổng kiếp này sinh ra. Hắn sáng lập ra Bách Hiểu Đường, cũng phát dương quang đại. Hiện tại hắn đem Bách Hiểu đường giao cho ta, ta sẽ giống hắn tiếp tục phát dương quang đại, đem sự nghiệp bát quái tiến hành ngày càng to lớn. Ta cũng đã chậm rãi thích ứng hoàn cảnh cổ đại, có lẽ ta không có học qua cách làm một lãnh đạo, chính là học xong thì sao có thể làm một người trong giang hồ. Ta long trọng tuyên bố, kiếp sống lừa gạt của Mộ Dung Ý Vân chính thức chấm dứt, chấm dứt như vậy ~~~ Lừa gạt cũng phấn đấu.