Editor +beta: Quỳnh ỉn
“Kỳ, nàng kia tiến cung rồi.” Hiên Viên Hạo vừa đi vào trong thư phòng của Long Khải Kỳ liền nói thẳng vào chủ đề.
Mà Long Khải Kỳ vẫn cúi đầu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Hiên Viên Hạo, hắn nhất thời còn chưa rõ nàng kia trong miệng Hạo là ai.
“Lão bản Tân Nguyệt lâu.”
“Ngươi nói là nàng kia?” Long Khải Kỳ không hề kinh ngạc, bởi vì hắn cũng đoán được nàng và Hoàng thượng có quen biết, mà nàng có thể đi vào cung, liền đại biểu suy đoán của hắn không sai.
“Ừ, còn có một việc, ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ được.” Hiên Viên Hạo nghiêm túc nói, không có lười nhác giống như xưa.
Sau khi Long Khải Kỳ cảm nhận được sự nghiêm tức của Hạo, buông bút lông xuống, đứng dạy đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Hiên Viên Hạo.
“Nàng kia, lão bản Tân Nguyệt lâu, cũng từng là Kỳ vương phi, Thượng Quan Thiên Thiên, là cùng một người.”
Lúc này sắc mặt Long Khải Kỳ cực kỳ khó coi, nhiều hơn là kinh ngạc, nói đúng hơn, hắn không tin chuyện này là thật, lão bản Tân Nguyệt Lâu là xấu nữ Thượng Quan Thiên Thiên.
“Tin tức này phát ra từ nơi đáng tin cậy, còn có, hôm nay, Thái tử Thủy Nguyệt quốc thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn, lý do là Thái tử Thủy Nguyệt quốc vừa gặp đã yêu Thượng Quan Thiên Thiên.” Khi Hiên Viên Hạo vừa mới bắt đầu nghe được tin tức này, hắn cũng kinh ngạc sửng sốt một hồi.
Sau cẩn thận nghĩ lại, hắn nhớ tới đến đó Thượng Quan Thiên Thiên bị Kỳ hưu, khi nàng đi qua mình, còn tự nhiên nói lời cảm tạ, đây không phải nói trước nàng làm chuyện xấu, còn hành vi hết lần này đến lần khác cố ý chọc giận Kỳ, đều là nàng cố ý, mục đích là muốn Kỳ hưu nàng.
Trong đầu Long Khải Kỳ dần hiện lên khuôn mặt xấu xí không chịu nổi, còn có mỗi lần mình thấy đều sẽ cảm thấy sợ hãi, thân mình không ngừng run rẩy, lại nghĩ đến, mỗi câu nói của nàng ở Túy Hương Lâu ngày ấy, sự bình tĩnh của nàng, hiểu biết của nàng, chẳng lẽ trước kia nàng cố ý diễn trước mặt hắn.
Xấu xí trước kia, nhát gan yếu đuối đều là nàng cố ý diễn ra, ý tứ chính là mấy chuyện nàng làm trước kia đều là nàng cố ý.
Long Khải Kỳ nghĩ đến đây, mặt liền đen lại, đáy mắt toàn là lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, ngón tay cắm vào trong thịt, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì lúc này lửa giận đã tràn ngập trong lòng hắn.
“Nhưng mà nàng là Thượng Quan Thiên Thiên, tại sao nàng lại ở cùng một chỗ với Hoàng thượng?” Hiên Viên Hạo đột nhiên nói.
“Mặc kệ vì sao bọn họ ở cùng một chỗ, trêu đùa bổn vương, kết cục chỉ có chết.” Long Khải Kỳ băng lãnh phun ra từng câu từng chữ.
“Còn có, Kỳ, Hàn Tiêu Thất.”
“Hắn tuyệt đối sẽ xuất hiện.” Chỉ cần Thượng Quan Thiên Thiên ở Tây Lũng quốc, hắn chắn chắn sẽ hiện thân.
“Có phải hắn nhận thấy chúng ta đã biết quan hệ của hắn với Hoàng thượng nên mới biến mất không?” Nhưng mà không có khả năng, nếu như Hàn là người của Hoàng thượng, thời gian ở bên bọn họ lâu như thế, cũng không thấy hắn và Hoàng thượng có qua lại gì, hơn nữa cũng bởi vì Tân Nguyệt Lâu nên mới làm lộ ra thân phận, Hoàng thượng không có khả năng sẽ nghĩ đến điểm này, Hàn càng không thể nghĩ tới.
Hắn...
“Hạo, ngươi biết vì sao lúc có ba người chúng ta, ta lại không bàn đến chuyện này?” Kỳ hỏi.
“Thật ra điểm này ta cũng rất thấy ra kỳ lạ, khi ba người chúng ta ở cùng nhau, mỗi lần đều uống chút rượu, nói chuyện nhà, cũng không bao giờ nói đến chuyện quan lại hay chuyện trong triều với Hoàng thượng?”
“Rốt cuộc ta cũng cảm thấy Hàn không giống như một người làm ăn mà bề ngoài chúng ta thấy.”
Hiên Viên Hạo không hiểu nhìn về phía Long Khải Kỳ.
“Chính là trực giác.”
Rồi sau đó hai người không nói tiếp nữa mà mỗi người tự rơi vào trong suy nghĩ của mình.
Từ hôm qua sau khi Thiên Thiên nói muốn bồi dưỡng tình cảm trước, hành động của Quý Thuần Hoàn rất tích cực. Lúc này, lại tiến cung.
“Mỹ nữ, nàng cảm thấy chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm như thế nào? Nếu không, để ta giới thiệu bản thân trước đi!” Quý Thuần Hoàn cười nói.
Thiên Thiên cũng không để ý đến hắn, làm như không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu xem quyển sách trên tay.
Mà Quý Thuần Hoàn cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Ta đây, Quý Thuần Hoàn, Thái tử Thủy Nguyệt quốc, khuôn mặt như ngọc, tác phong nhanh nhẹn, mỹ nam anh tuấn tiêu sái, tuyệt đối là suất ca (đẹp trai), đồng thời cũng là đối tượng chúng nữ tử ái mộ trong lòng, tuyệt đối xứng đôi với mỹ nữ.”
Thiên Thiên vốn đang vùi đầu độc sách không khỏi lắc đầu cười khẽ, người này thật là phô trương.
“Thế nào, mỹ nữ cảm thấy ta nói đúng không?” Cuối cùng cũng bắt đầu để ý tới hắn, Quý Thuần Hoàn cười nói.
“Ngũ quan của ngươi ở cùng nhau thật sự là suất ca, nhưng nếu tách ra mà nói, cái này không phải rồi.” Thiên Thiên buông sách xuống, đi đến bên cạnh Quý Thuần Hoàn, lạnh nhạt nói.
“Ánh mắt này, có chút nhỏ; cái mũi này, không đủ cao thẳng; môi quá mỏng, hơn nữa ta còn nghe nói nam tử môi quá mỏng là người cực kỳ trăng hoa; thân thể cao, nhưng nếu cao thêm một chút nữa thì tốt hơn.” Thiên Thiên vừa nói vừa chỉ, cuối cùng ngón tay chỉ đến ngực Quý Thuần Hoàn: “Nếu dáng người này cường tráng hơn thì tốt rồi.”
Sắc mặt Quý Thuần Hoàn thay đổi một chốc, trên mặt đã sớm không còn tươi cười, mà thay vào đó là căng thẳng.
“Một điểm cuối cùng, ngươi đừng cười thì tốt hơn, bởi vì sao khi cười, ngũ quan của ngươi liền chen chúc ở một chỗ với nhau.”
Cả đời này Quý Thuần Hoàn chưa bị người nào nói như vậy, trong lòng sớm tức giận muốn lật trời, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Mà Tinh nhi đứng ở một bên đã sớm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, nàng lo lắng Quý thái tử tức giận sẽ làm cho tiểu thư bị thương.
“Thì ra không phải mọi nữ tử đều thích Quý thái tử, Quý thái tử, ngươi gặp khó khăn rồi!” Đột nhiên một lời nói mang theo ý cười vang lên.