Thiên Thiên chau mày, Nghi Lan, cái tên này sắp bị quên lãng, nhưng sao nàng lại hẹn mình tới chỗ đó?
"Tinh nhi, ngươi ở lại. Mặc, tối nay chúng ta đến thanh lâu lớn nhất ở Kinh Sư vui đùa một chút đi!" Chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng một chút, nhưng ý lạnh trong đáy mắt vẫn không mất đi.
"Tiểu thư, Tinh nhi. . . . . ."
"Không cần nói, cứ làm như vậy."
Xuân Tiêu các.
Thiên Thiên mặc trang phục nam tử cùng Mặc bước vào Xuân Tiêu các, vừa bước vào, một trận xôn xao nho nhỏ liền vang lên.
"Hai vị công tử, chắc là lần đầu tiên tới! Công tử thật sự tới đúng địa phương rồi, mọi cô nương ở Xuân Tiêu các đều rất phi phàm, nhất định có thể khiến hai vị công tử vui vẻ." Một trung niên nữ tử khoảng hơn 30 tuổi mỉm cười tiếp đón, tuy tuổi tác và diện mạo không còn trẻ nhưng lại có một phong thái khác.
Đây chính là tú bà của Xuân Tiêu các.
Thiên Thiên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nơi làm người ta mất hồn này, Xuân Tiêu các là thanh lâu lớn nhất Kinh Sư, tuyệt đối là một hố tiền.
Tú bà nghĩ rằng hai người này mới tới lần đầu nên có chút xấu hổ, vì vậy tiếp tục cười nói, "Hai vị công tử tới Xuân Tiêu các hôm nay thật là đúng dịp, hôm nay Xuân Tiêu các có hai người mới, đây tuyệt đối là hàng tốt nhất, chắc chắn hai vị công tử sẽ thích."
Lông mày Thiên Thiên nhíu lại, lạnh nhạt nói, "Vũ Thường tiểu thư có đây không?"
Trong thư viết rằng chỉ cần nói ra tên Vũ Thường, sẽ có người dẫn mình đi gặp nàng.
Hai mắt tú bà híp thành một đường ngang, cười toe toét, "Ha ha, thì ra là công tử nhìn trúng Vũ Thường, Vũ Thường là một cô nương không dễ dàng gặp khách trong Xuân Tiêu các, để ta tự dẫn công tử đến khuê phòng của Vũ Thường tiểu thư!"
Đi theo tú bà lên lầu hai, phía trước là từng gian sương phòng, mãi khi đến một gian sương phòng ở giữa các gian kia thì tú bà dừng bước, "Hai vị công tử, Vũ Thường cô nương đang ở bên trong, mong công tử chơi vui vẻ."
"Chủ tử. . . . . ."
Thiên Thiên cười cười, "Mặc, nghe tú bà nói tối nay sẽ có hai người mới, hơn nữa còn là hàng thượng đẳng, có muốn dẫn một người về phủ hay không?"
Thiên Thiên đùa giỡn.
Sắc mặt của Mặc trầm xuống.
"Được rồi được rồi, giỡn thôi mà."
Thiên Thiên lắc đầu cười khẽ, dù sắc mặt kia có đen một chút nhưng vẫn đẹp trai như vậy, aiz, người đẹp trai thì vẻ mặt nào cũng đẹp trai.
Đẩy cửa vào trong phòng, bên trong bố trí rất trang nhã, không thích hợp với Xuân Tiêu các.
"Ngươi đã đến rồi!" Một đạo âm thanh lành lạnh từ bên trong truyền đến.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, lại không thấy được dung mạo của người nọ, chỉ có thể thấy được bóng lưng.
"Ta không tới đây để xem bóng lưng của ngươi." Một câu nói bất chợt vang lên.
Người nọ xoay người rồi nhìn kỹ dung mạo Thiên Thiên, sau đó lại quỳ trên mặt đất, thật khiến người ta kinh ngạc, "Nghi Lan cầu xin Vương phi cứu mạng của tiểu nữ tử."
Khác hoàn toàn với giọng nói vừa nãy, lúc này nàng rất thành khẩn nhưng Thiên Thiên lại có một cảm giác khác.
"Nghi phi nương nương nói đùa, ngươi đã biết được chỗ ở hiện tại của ta, sao lại không biết rằng ta đã không còn là Vương phi gì rồi, hả? Ta có tài đức gì mà cứu ngươi?" Thiên Thiên chậm rãi ngồi xuống cũng cười nói.
"Bây giờ, ta không phải là nương nương gì hết, ta bị người khác hãm hại, may mắn có thể trốn thoát, nếu không ta đã sớm bị người khác hại chết rồi ." Nghi Lan nói từ từ.
"Việc này đâu có liên quan đến ta đâu?" Đúng là buồn cười, gọi mình tới đây để nghe về cảnh ngộ của nàng sao?
"Lần đầu vô tình gặp nhau, ta nhận ra nha hoàn bên cạnh ngươi, từ đó ta phát hiện diện mạo thật sự của ngươi, trực giác nói cho ta biết, ngươi là người duy nhất có thể cứu ta." Lúc này, Nghi Lan không còn tỏ vẻ cao ngạo như ban đầu.
"Vì sao ta phải cứu ngươi?" Trước kia, nàng ta vẫn có ích, nhưng bây giờ thì không còn giá trị lợi dụng nữa.
"Ta biết rõ, đối với ngươi bây giờ, ta không có giá trị gì, nhưng ta bảo đảm, trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ khiến ngươi không hối hận khi đã cứu ta."
Thiên Thiên nhìn gương mặt này, suy tư một lúc, "Được, cho ngươi ở lại tạm ba tháng."
"Tạ tiểu thư."
"Đi thay đồ này vào."
Đợi Nghi Lan rời đi, Mặc mới mở miệng hỏi, "Chủ tử, vì sao ngươi phải nhận nàng?"
Hắn cảm thấy, dù nội lực của nữ tử này không thâm hậu, nhưng cũng không yếu, một người như vậy đâu cần chủ tử phải cứu giúp, rõ ràng là có mục đích nên mới đến gần chủ tử.
"Ngươi cũng cảm thấy?" Thiên Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Nghi Lan là một người có võ công, vì sao còn phải xin nàng cứu giúp? Rốt cuộc nàng có mục đích gì? Đến lúc đó, nàng muốn nhìn một chút.
Mặc gật đầu.
"Dù sao đặt kẻ địch dưới mắt mình cũng tốt hơn là để nàng núp trong bóng tối."
Đột nhiên một âm thanh huyên náo từ lầu dưới truyền đến, "Các vị khách quan, trọng tâm chính tối nay sắp bắt đầu."
"Mặc, chúng ta đi xem một tí đi, dung mạo cỡ nào có thể làm tú bà kêu gào là hàng thượng đẳng?" Nếu đã tới, vậy thì tìm hiểu thêm về thanh lâu ở cổ đại cũng được.
Lúc chuẩn bị rẽ xuống lầu dưới thì không cẩn thận đụng phải một nam tử đang vội vàng lên lầu.
"Thật xin lỗi." Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn nam tử kia, vừa nhìn liền sửng sốt.
Hiên Viên Hạo, Tả Tể tướng của Tây Lũng quốc, là nam tử nhưng lại đẹp hơn nữ tử, hắn sẽ xuất hiện ở đây sao, nhìn bộ dáng gấp gáp như vậy, có phải Long Khải Kỳ cũng ở đây hay không?
"Công tử không có bị thương chứ!" Hạo nhìn nam tử trước mắt, mặt như ngọc, môi hồng răng trắng như thoa phấn, nhưng lại khiến hắn có một cảm giác quen thuộc.
"Vị công tử này, trước đây chúng ta có gặp nhau lần nào chưa, nhìn ngươi rất quen mặt." Hạo tò mò hỏi.
"Ngươi muốn làm quen sao?"
"Ách" Hiên Viên Hạo kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một nam tử.
"Nếu như ngươi muốn làm quen với ta, vậy thì phương thức này quá quê mùa.
Hơn nữa, ta là nam tử, mà ngươi chắc chắn cũng là nam tử, ngươi làm quen bằng phương thức này rất dễ làm người khác lầm tưởng là chúng ta đoạn tụ, tốt nhất là ta nên nhanh chóng rời đi, ta không muốn bị người khác hiểu lầm, ta chính là một nam tử bình thường."
Thiên Thiên nhàn nhạt nói xong, nhưng trong lòng của nàng đã cười nghiêng ngả, đặc biệt khi thấy gương mặt căng thẳng đó, nàng không thể nhịn được nữa và cười ra thật to.
Nhìn bóng dáng rời đi, sắc mặt của Hạo đen thui, lần đầu tiên trong đời có người nói hắn đoạn tụ, tay nắm thành quyền, hắn vô cùng cố gắng kiềm chế tức giận.
"Ha ha ha"
Nhìn vẻ mặt nam tử căng thẳng, nàng không thể tiếp tục nhịn nữa nên cười lớn.
Nếu như có lần sau, nàng sẽ cho hắn biết kết quả khi chọc tới nàng, mặc dù hắn giúp mình, nhưng hắn lại dám dùng thủ đoạn ti tiện như thế, thật không thể tha thứ.
Khi Thiên Thiên đi tới lầu một thì vừa lúc thấy vị tú bà muôn hình muôn vẻ bước lên đài cao, mà người xôn xao dưới đài cũng an tĩnh lại.
"Nhờ các vị gia nể mặt, hạ cố đến Xuân Tiêu các chơi, tối nay Xuân Tiêu các đặc biệt chuẩn bị hai hàng thượng phẩm vì các vị gia, họ đều có thể dung mạo tuyệt sắc, có tài nghệ siêu quần, người nào trả giá cao thì được. Phía dưới chính là vị thứ nhất của chúng tôi, Lạc Sương cô nương."
Lời vừa dứt, người ở dưới đài lập tức rối loạn lên lần nữa.
Nói xong, một nữ tử mặc y phục màu trắng vũ động thân thể ở trên đài theo tiếng đàn, kỹ thuật nhảy rất tự nhiên, uyển chuyển, hơn nữa bạch y cũng chuyển động theo, khiến người khác lầm tưởng như là tiên nữ hạ phàm.
Trên mặt Lạc Sương dùng một cái khăn lụa thật mỏng che kín, chỉ lộ đôi mắt câu hồn, mê người ra một chút.
Múa xong, Lạc Sương lấy khăn lụa trên mặt xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc, không trách được tú bà lại có thể tự tin như vậy, thì ra hàng thượng đẳng là như thế.
Năm trăm lượng, tối nay Lạc Sương bị dẫn đi như vậy, để lấy được người đẹp, những người này đúng là chịu chơi, đây cũng chỉ là biện pháp kiếm tiền.
Thứ nhất đã tốt như thế, chẳng phải thứ hai sẽ tốt hơn sao.
Mọi người kéo dài cổ muốn nhìn vị mỹ nữ này.
Một nữ tử mặc xiêm áo màu hồng nhạt ngồi ở trên đài cao, tay ngọc thon dài nhẹ nhàng khảy dây đàn, tiếng đàn động lòng người truyền vào tai mỗi người, bọn họ như si như say hưởng thụ tiếng đàn tuyệt vời này.
Một khúc xong, nữ tử cũng lấy khăn che mặt xuống, mọi người thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt khuynh tâm và dâm uế rối rít lộ ra.
"Một vạn lượng, ta mua cô gái này." Thiên Thiên hô to.