Dịch: mtq
Biên tập, Biên dịch: Sát Thủ Dola, Melly
Ra khỏi cổng chùa, liền thấy xa xa một hồ nước bàng bạc, những tia nắng chiếu xuống ánh lên những tia sắc vàng. Lúc này đã vào đông, cây liễu ven bên bờ sớm héo rũ, chỉ còn có vài chiếc lá lẻ loi rơi rụng trôi trên mặt nước, làm thêm đượm vẻ tiêu điều.
Tiêu Ngọc Sương lướt nhìn quanh cũng không có thấy bóng dáng Lâm Tam, trong lòng liền có chút nghi hoặc: Hắn rõ ràng bị tặc nhân bắt đi, sao lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình? Nghĩ vậy liền nhìn lại mảnh giấy nắm trong tay, Lâm Tam có một phong cách viết độc đáo, bất luận ai cũng không bắt chước được, do đó cái này rõ ràng là hắn viết, nhưng hắn ở đâu? Cái tên xấu xa này!
Lúc nàng còn đang lo lắng thì thấy phía sau cây liễu khô xuất hiện một bóng người, trong tay cầm một đoá cúc vàng, mỉm cười nhìn mình, không phải là tên xấu xa đó thì là ai chứ?
Nhị tiểu thư vừa thoáng thấy nước mắt đã rưng rưng, khẽ kêu lên:
- Ngươi …! Cái đồ xấu xa này…!
Rồi nghẹn ngào nói không nên lời.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng chỉ khoác lên mình một manh áo, tuy là dáng vẻ tiều tụy nhưng dung mạo vẫn diễm lệ như thuở nào, lệ châu ướt đẫm tựa hoa trong mưa.
Hắn trong lòng thầm nghĩ chỉ vài ngày không gặp nha đầu này đã trưởng thành lên không ít, chẳng còn bé bỏng nữa, thật câu hết hồn phách của lão tử mà.
Hắn cười nhẹ rồi đi lên phía trước đặt bông cúc vào tay Tiêu Ngọc Sương:
- Tiểu thư xinh đẹp, tặng cho nàng, nguyện cầu cho nàng mãi mãi xinh đẹp như đóa hoa này.
-"Ta không cần!" Nhị tiểu thư mặt đỏ lên, tuy ngoài miệng nói thế nhưng vội đưa tay cầm lấy bông hoa. Nụ cười trên mặt nàng so với hoa còn đẹp hơn nhiều.
Đây mười phần là thiếu nữ hoài xuân. Mị lực của lão tử thật quá lớn mà, sau này cần phải giấu bớt thôi. Bằng không mỹ nữ ở thành Kim Lăng này đều tìm đến với ta, tiền bạc đâu mà ta nuôi nổi. Lâm Vãn Vinh dương dương tự đắc thầm nghĩ.
Tiêu Ngọc Sương nhẹ nhàng cài bông cúc bên tai, thỏ thẻ hỏi:
- Lâm Tam à, có đẹp không?
Nàng thẹn thùng mang theo chút vũ mị, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, cũng mang một vẻ hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời. Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn ngơ, đáp lại:
-Không phải đẹp, mà là cực kỳ xinh đẹp ấy chứ.
Tiêu Ngọc Sương vừa vui vừa thẹn thùng nói:
-Chàng chỉ giỏi ba hoa.
Thần thái và dụng mạo của nàng lúc này đều là của thiếu nữ hoài xuân, tuyệt không còn cảm giác giống một cô bé nữa.
Lâm Vãn Vinh kéo nàng ngồi xuống hỏi:
- Nhị tiểu thư, nàng như thế nào lại chạy tới Tê Hà Tự này, đây là miếu hoà thượng mà …Nàng lại là một mỹ nhân xinh đẹp, thật là nguy hiểm.
Tiêu Ngọc Sương thút thít khóc:
- Lâm Tam, chàng còn trách thiếp sao?
- Trách nàng, trách nàng cái gì?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.
- Ngày đó nếu không phải thiếp, chàng sẽ không bị bắt đi...
Nhị tiểu thư nức nở nói.
Trời ạ, Lâm Vãn Vinh vừa buồn cười vừa cảm động. Nha đầu này thế mà lại ngốc nghếch như vậy. Nàng chỉ thốt ra một câu nói lại khiến cho lão tử cảm động muốn rơi nước mắt. Người tốt như vậy, ta chạy đi đâu mới tìm được đây.
- Nha đầu ngốc.
Lâm Vãn Vinh nhẹ giọng nói:
- Không liên quan tới nàng, bọn chúng cố ý tới tìm ta, ngày đó nếu không có nàng, ta đã chết dưới kiếm của bọn họ rồi.
Lời này thật khiến nàng khoan khoái an tâm, ngày đó không có Tiêu Ngọc Sương thì Tần Tiên Nhi cũng quyết không để Lục Trung Bình giết hắn, nhưng Tiêu nhị tiểu thư lại không biết chuyện này, nàng khẽ nói:
- Thiếp cũng không biết sao lại thế. Thấy tặc nhân muốn giết chàng, thiếp thấy trong lòng chịu không nỗi, nếu chàng chết thì thiếp sống cũng không còn gì thú vị nữa. Về sau thiếp thấy chàng che trước người thiếp , thiếp liền hiểu được cho dù thiếp có chết, thật cũng đáng.
Trời ơi, lão tử cảm động chết mất, Lâm Vãn Vinh kích động giữ chặt tay nhị tiểu thư nói:
-Sau này bất luận thế nào, chúng ta cũng không chết, vui vẻ sống cho thật tốt.
Tiểu nha đầu ừm một tiếng, e lệ nói:
- Chàng không chết, thiếp cũng không muốn chết.
Ý tứ đó cũng là ngươi mà chết ta cũng không sống trên thế giới này nữa.
Lâm Vãn Vinh phát giác mới có nói mấy câu với tiểu nha đầu này, trái tim của bản thân cứ như muốn bị tiểu nha đầu lấy mất. Câu này không phải lời nói tình củm trong khuân mẫu mà do chính tiểu nha đầu trong lúc vô ý nói ra, ngẫu nhiên lại khiến cho Lâm Vãn Vinh sinh ra cảm động không gì có thể so sánh. Tiểu nha đầu này cũng thật cường hãn.
Nhị tiểu thư thấy thần sắc hắn hoảng hốt, vội hỏi:
- Lâm Tam, chàng làm sao vậy?
- Ta?...ồ, không có gì. Nhìn thấy nàng, trong lòng ta quá cao hứng thôi.
Lâm Vãn Vinh nói.
- Thiếp cũng vậy, Lâm Tam à chàng có biết không. Thiếp mỗi tối nằm mơ đều gặp chàng, mấy ngày nay thiếp cực kỳ sợ hãi, nếu không có chàng, thiếp phải làm sao đây? Thiếp rất sợ…
Tiểu nha đầu khóc ròng nói.
Lâm Vãn Vinh hiểu không thể tiếp tục nói loại đề tài này, thế công nhu tình của tiểu nha đầu quá lợi hại, đến Lâm Tam ca kinh nghiệm đầy mình nhưng cũng chịu không nổi pháo đạn như vậy. Huống hồ đối tượng còn là một tiểu mỹ nhân thuần khiết như thế, thật sự là muốn lấy mạng người ta mà.
- À phải rồi! nhị tiểu thư. Đại tiểu thư cũng đã trở về, đợi không chừng cũng đến gặp nàng đấy.
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi, vội nói sang chuyện khác.
- Thật không?
Tiêu Ngọc Sương có chút tính trẻ con, nghe xong lập tức nhảy lên nói:
-Tỷ tỷ có phải cùng chàng trở về? Tặc nhân có hại tỷ ấy không?
Lâm Vãn Vinh nói:
-Tặc nhân như thế nào có thể làm tổn thương cô ấy? Không nhìn xem ai đi cùng với cô ấy sao?
Tiêu Ngọc Sương ừm một tiếng, giữ chặt tay hắn nói:
- Lâm Tam! Thiếp biết mà, chàng là người có bản lĩnh nhất trên thế giới này.
Cảm giác được người ta sùng bái thật là tuyệt, Lâm Vãn Vinh cười ha hả, liền kể qua những chuyện đã qua cho nàng.
Đương nhiên, âm mưu của Đào Đông Thành cùng những người sau lưng hắn không thể nói ra, sự việc của Tần Tiên Nhi cũng không thể nói, đối với Tiêu Thanh Tuyền thì chỉ nói là một vị bằng hữu của hắn.
Quá nhiều chuyện xảy ra như vậy, cộng với những diễn biến ly kỳ bên trong, Lâm Vãn Vinh kể đến những trận chiến đụng độ với cao thủ, nhị tiểu thư nghe đuợc càng run sợ pha chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy hắn so với Tam Hiệp Ngũ Nghĩa, còn tài giỏi hơn gấp trăm lần.
Nhị tiểu thư nghe xong kích động một lúc, đột nhiên thở dài nói:
- Lâm Tam, chàng nghĩ thiếp có phải rất vô dụng không?
Lâm Vãn Vinh lấy làm ngạc nhiên nói:
-Nhị tiểu thư, nàng như thế nào lại nghĩ như vậy?
Tiêu Ngọc Sương buồn bã nói:
- Mỗi người trong nhà chúng ta đều có thể xuất lực vì gia đình, mẫu thân không cần bàn tới. Cả Tiêu gia nói đến trước hết là tỷ tỷ, tỷ ấy chưởng quản Tiêu gia buôn bán cũng thập phần tốt, Lâm Tam chàng càng không cần phải nói, nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ là biết tỷ ấy rất hâm mộ chàng.
Hâm mộ? Lâm Vãn Vinh cười khổ. Nếu cho nàng ấy một cây đao, sợ rằng chuyện nàng ấy muốn làm nhất là giết ta đó.
Nhị tiểu thư tiếp tục nói:
- Trong nhà chỉ có thiếp cực kỳ vô dụng, chỉ có thiếp nhàn rỗi nhàm chán, mượn Uy Vũ tướng quân cùng Trấn Viễn tướng quân đi hù hoạ bọn hạ nhân. Bây giờ thiếp lớn hơn nhưng mà cái gì cũng không giúp gì được mẫu thân, không giúp gì được cho tỷ tỷ. Chàng nói thiếp có đúng là rất vô dụng không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cuời nói:
- Lời này là từ đâu ra thế. Mỗi người đều có vị trí. Nói đến đại tiểu thư, vị trí của nàng ấy là kinh doanh, bất quá nàng cũng có vị trí của mình, ví dụ như việc nhận biết người tài. Nàng ngẫm lại xem, ta là nhân tài vĩ đại như thế này, lúc đó chẳng phải do nàng có mắt tinh tường nhìn ra sao. Nàng đã vì Tiêu gia mà cống hiến thật lớn đó.
Tiểu nha đầu nghe hắn tự biên tự diễn nhịn không được cười nói:
- Con người chàng đó, da mặt cũng thật dày.
Nàng thở dài nói tiếp:
- Kỳ thật, lần đầu tiên thấy chàng cầm bức hoạ của tỷ tỷ kiếm tiền, thiếp đã nghĩ chàng là người quá xấu, đặc biệt là tâm trí bại hoại . Sau lại thấy tên chàng trong danh sách báo danh, trong lòng thiếp rất cao hứng. Ngày đó chàng lại đến muộn thiếp mới nói với Bàng phó quản gia không nên gây khó khăn cho chàng. Ai ngờ chàng lại…
Nàng nhớ tới sự việc ngày đó, cố nén cái miệng nhỏ nhắn cười:
- Ngay cả Tam Tự Kinh cũng không viết được vài câu, hi hi…
Lâm Vãn Vinh mặt đỏ lên, cái này không phải là việc gì đáng tự hào, nhưng hắn lại chấn chỉnh từ ngữ nói:
-Trên thế giới này, nhiều người viết được Tam Tự Kinh lắm, nhưng ai có được bản lĩnh như ta chứ?
Tiêu Ngọc Sương làm mặt giận nói:
- Đồ mặt dày! Thiếp khi đó đã nghĩ phải bắt chàng tiến vào Tiêu gia, rồi thiếp cho Uy Vũ tướng quân đối phó chàng. Ai ngờ chàng lại hung ác như vậy, quả thực hận ngươi chết đi được.
Tiêu Ngọc Sương nói xong, lại khe khẽ thở dài nói:
- Bây giờ xem ra, may mắn là có chàng đến, bằng không còn không biết gia đình chúng ta bây giờ biến thành cái dạng gì nữa. Ít ngày nay, thiếp cũng một lòng suy nghĩ, thiếp không muốn làm mệt mẫu thân và tỷ tỷ nữa, thiếp cũng muốn làm người hữu dụng. Lâm Tam à, thiếp muốn đi học, chàng nói có được không?
"Đi học?" Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh ngạc nói:
- Nàng là một nữ hài tử, đi đâu xin học?
Nhị tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Bây giờ còn chưa có nghĩ tới, nhưng nếu bị nhốt ở nhà hoài thì cái gì cũng sẽ không biết, thiếp rất khó chịu.
Điểm này Lâm Vãn Vinh thật ra có thể giải thích, con gái theo cũng muốn được tự do, con ngươi trong thời đại nào cũng đều thế, Tiêu Ngọc Sương có loại tư tưởng tiến bộ này, tự nhiên là tốt.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-Nhị tiểu thư, ta ủng hộ nàng.
- Thật không?
Tiêu Ngọc Sương vội nắm bờ vai của hắn cao hứng hỏi, thấy hắn gật đầu. Nàng cười ngọt ngào nói:
-Lâm Tam, cám ơn chàng.
-Cảm ơn cái gì?
Lâm Vãn Vinh mê hoặc hỏi:
-Hai ta là ai với ai chứ?
Nhị tiểu thư đôi má hồng lên, nhẹ nhàng ừm một tiếng, thân thể chậm rãi lại gần hắn.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, thần thái vũ mị, trong lòng sớm như mèo gần mỡ. Hắn nhẹ nhàng đưa tay xuống vòng eo thon nhỏ, ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của nàng.
Tiêu Ngọc Sương mới chưa tới mười bảy tuổi, cơ thể mới nẩy nở, khi dựa vào trong ngực hắn liền có một loại cảm giác ngọt ngào. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của nàng, bên tai thủ thỉ:
- Nhị tiểu thư….
Thanh âm của hắn tựa hồ có một loại ma lực kỳ dị, khiến cho Tiêu Ngọc Sương trong lòng vừa thẹn vừa cao hứng, khẽ ừm một tiếng, trên mặt nóng bỏng như thiêu đốt.
Nhìn đôi môi anh đào chúm chím ướt át của Tiêu Ngọc Sương khiến cho Lâm Vãn Vinh cũng khó mà kìm lòng được, ôm chặt thân thể của nàng vào trong lòng rồi liền tìm đến bờ môi nàng. Tiêu Ngọc Sương anh ninh một tiếng, tựa đầu trong ngực hắn, hơi thở gấp rút đợi chờ, vừa ngượng ngùng mà lại say đắm.
-Các ngươi làm cái gì thế…
Đôi môi hai người chưa kịp gặp nhau, một tiếng quát giận dữ kinh thiên vang lên, cắt đứt mộng đẹp của hai người.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, nhất thời lạnh cả người. Trời ạ! Phật tổ bồ tát ơi, các người chơi ta sao?