Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 512: Bạch phát ngân sa

Dịch: Mạnh Thường Quân

Nguồn :

Cao Tù và Hồ Bất Quy đang cười nói, thấy Lâm Vãn Vinh từ xe ngựa của Lý Vũ Lăng nhảy xuống, mắt trơn tròn, khuôn mặt đen như tro than, đi thẳng về phía bên này.

- Đây là sao vậy nhỉ?!

Hai người lão Cao đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Hồ Bất Quy lấy túi nước giắt ở hông ra, đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:

- Trời nóng thật! Lâm tướng quân, mau, uống ngụm nước!!

Lâm Vãn Vinh lau giọt mồ hôi, xua xua tay, đẩy túi nước lại:

- Hồ đại ca, ngươi dùng đi, ta vừa mới uống qua rồi.

Nhìn cặp môi khô khốc đến trắng bệch ra của hắn, Hồ Bất Quy nhíu mày lại, cất tiếng ồm ồm nói:

- Cái gì mà uống qua rồi, tướng quân đừng có gạt ta! Hôm qua ngươi đã đổ hết nước trong túi của mình vào túi của Tiểu Lý Tử rồi, uống qua lúc nào chứ?! Tướng quân người biết thương xót huynh đệ, nhưng cũng phải để ý đến thân thể chứ!

Lão Hồ đúng là một người hữu tâm. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Hồ đại ca yên tâm đi, lúc nào ta thực sự khát thì sẽ đến tìm huynh, huynh cũng biết con người ta là giảo hoạt nhất mà, sao có thể khách khí với huynh chứ, ha ha!

Nhìn bộ dạng cười hì hì của Lâm Vãn Vinh, biết có khuyên nhiều cũng vô dụng, Hồ Bất Quy chỉ đành cất túi nước lại.

- Lâm huynh đệ, đây chính là cái "Con Đường Tơ Lụa" gì đó mà ngươi nói sao…?

Cao Tù nhìn quang bốn phía, tiếng gió vù vù, cát vàng mù mịt, tuy màn đêm đã dần dần buông xuống, cái nóng mà cát vàng phát ra vẫn làm cho bàn chân nóng bỏng như dẵm trên lửa vậy, chiếc áo ướt đẫm dính chặt vào lưng, cực kỳ khó chịu.

Hành quân trên sa mạc khác hẳn với bình nguyên, để tránh bị cái nóng như thiêu như đốt của mặt trời chiếu làm hao mòn thể lực và lượng nước trong cơ thể, mọi người đều ngày nghỉ đêm đi, mặt trời vừa mọc lên là lập tức cắm trại nghỉ ngơi, khi mặt trời lặn xuống phía tây thì lại khởi trình. Cho dù như vậy, uy lực của biển cát sa mạc vẫn vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, mới đi được một canh giờ ở đây mà đã không thể không dừng lại nghỉ ngơi một trận rồi.

- … Đã chẳng thấy tơ lụa đâu, cũng không thấy đường. Đặt cái tên này cũng thực chẳng giống thực tế gì cả!

Lão Cao mặt mũi đỏ bừng, thở phì phò hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.

- Nơi này tên là Con Đường Tơ Lụa thì không phải là giả, nhưng Con Đường Tơ Lụa không phải giống như trong tưởng tượng của huynh, trên đường chỗ nào cũng trải đầy tơ lụa…

Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:

- Nói đơn giản một chút, Con Đường Tơ Lụa này là tuyến giao thông buôn bán, thông từ Đại Hoa ta tới một đại lục khác. Bởi vì tơ lụa của Đại Hoa chúng ta sáng bóng đẹp đẽ, ai thấy cũng thích, các thương nhân đi lại giữa đại lục Á Âu thích nhất là chất những xấp tơ lụa này lên lưng ngựa lưng lạc đà. Đem đến một đầu khác của thế giới để bán, vì vậy, con đường này mới có cái tên mỹ lệ như thế, gọi là Con Đường Tơ Lụa.

Hai người Lão Cao nghe mà chóng mày chóng mặt. Hoàn toàn không hiểu một đầu khác của thế giới là gì, đại lục Á Âu rốt cuộc là chỉ nơi nào. Có điểu nghe Lâm huynh đệ kể về điển cố Con Đường Tơ Lụa này, quả thực cũng là một chuyện vui vẻ trong truyến lữ trình. Hai người họ gật đầu liên tục, cười lên ha hả.

Có lẽ, biết càng ít thì càng vui vẻ. Nhìn nụ cười thuần phác của hai người Hồ Bất Quy, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ bọn họ… Giản đơn chưa chắc đã không phải là phúc phận!

Đang muốn nói với một họ một hai câu vui vẻ, bên cạnh lại vang lên một thanh âm đầy vẻ nghi hoặc:

- Đầu khác của thế giới, đại lục Âu Á, đó là ở chỗ nào vậy?! Ngươi đang muốn đi đâu?

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt thuần tịnh mỹ lệ, lặng lẽ nhìn mình, không ngờ lại là thiếu nữ Đột Quyết Nguyệt Nha Nhi. Không biết nàng tới từ lúc nào, đứng bên cạnh hắn, bước chân khẽ khàng hệt như ly miêu vậy.

Trong Tử Vong chi hải mênh mang này, cát vàng nóng bỏng, cỏ chẳng thể sống, độc một mình trốn vào trong sa mạc, chẳng nghi ngờ gì chính là tự đi đào mộ. Với sự thông minh của thiếu nữ Đột Quyết, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Lâm Vãn Vinh thậm chí còn lười chẳng muốn trói nàng, cho nàng một sự tự do thoải mái, tùy tiện cho nàng muốn đi tới đâu thì đi, có giỏi thì trốn cho ta xem nào.

Ngọc Già mở to mắt ra, khẽ cắn chặt môi, khuôn mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc và khát vọng, đang đợi câu trả lời của hắn.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, cũng chẳng để ý đến nàng, hướng về phía hai người Hồ Bất Quy vẫy vẫy tay:

- Hai vị đại ca, chúng ta hãy đổi sang nơi khác kể chuyện đi, chỗ này có người tắm rửa sạch quá, ta nhìn không quen.

Hai người lão Hồ tuy nghe không hiểu ý châm chọc trong lời nói của hắn, nhưng nhìn thái độ đó cũng biết là hắn đang nói Nguyệt Nha Nhi rồi.

Ngọc Già tự nhiên là hiểu ý của hắn, không nén nổi vừa tức giận vừa tức cười nhìn hắn một cái, quay đầu đi khẽ hừ một tiếng:

- Nam nhân nhỏ mọn, nam nhân ngốc muốn chết!

Hai người này thần thái cổ quái, Lão Cao nhìn không chớp mắt, dứt khoát không đi nữa, đặt mông đít ngồi xuống cười nói:

- Đã nghỉ ngơi, vậy phải nghỉ một cách triệt để. Mọi người đều ngồi xuống đi, nghe Lâm huynh đệ kể chuyện nào!

Cái mông hắn vừa đặt xuống đất, không ngờ lại kêu ai da lên một tiếng, nhe răng trợn mắt nhảy lên. Hồ Bất Quy cười nói:

- Cao huynh đệ thực có đảm sắc, cát nóng như thế này mà ngươi cũng dám ngồi lên.

- Chẳng liên quan gì tới cát, là bên trên có thứ gì đó!

Lão Cao oán hận mắng một tiếng, hướng về phía vừa ngồi xuống đá một cước. Tiếng va chạm truyền đến, mấy người đồng thời trợn tròn mắt lên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Lão Cao không gạt người, dưới cát không ngờ lại thực sự có thứ gì đó.

Lâm Vãn Vinh ngồi xổm xuống, cũng bất chấp bỏng tay, vội vã vạch cát ra, mấy người nhìn không chớp mắt vào động tác của hắn.

Tầng tầng cát bạc đó được vạch ra, không ngờ lại là một cái cây khô queo. Cái cây này vốn phải to bằng hai vòng bắp tay tráng hán, chỉ là dần mất đi lượng nước, tóp nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay, khô như bắp cải héo vậy!

- Đây là cây gì mà có thể sống ở Tử Vong chi hải?!

Vẫn là Ngọc Già nói trước, cũng không biết là hỏi ai… Nàng chậm rãi khom người xuống. Cùng Lâm Vãn Vinh đưa tay ra, chậm rãi sờ trên cái cây khô héo kia.

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi:

- Cái này tên là hồ dương, chỉ là loại cây có sức sống ngoan cường nhất trên thế giới. Đại Hoa ta từng có người xưa tán thưởng nói rằng "sống mà không chết một ngàn năm, chết mà không đổ một ngàn năm, đổ mà không khô một ngàn năm", ý rằng sức sống ngoan cường của nó không gì sánh nổi.

- Cây ngoan cường nhất?!

Ngọc Già khẽ vuốt ve thân cây khô héo, lắc đầu khẽ thở dài:

- Sống mà không chết, chết mà không đổ, đổ mà không khô. Tính mệnh ba ngàn năm, lại cũng không địch lại được Tử Vong chi hải La Bố Náo Nhĩ này, đáng thương, đáng tiếc.

- Cô ta nói đến La Bố Náo Nhĩ… Xin hỏi La Bố Náo Nhĩ là nơi nào thế?

Cao Tù nhỏ giọng hỏi Lâm huynh đệ.

- La Bố Náo Nhĩ? Ồ, có thể là một tiểu thôn trang của Đột Quyết thôi, không phải là rất nổi tiếng.

Lâm Vãn Vinh sờ sờ mũi, đĩnh đạc giải thích.

- Đồ vô tri.

Ngọc Già trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng:

- La Bố Náo Nhĩ chính là La Bố Bạc mà ngươi nói. Trong ngôn ngữ Đột Quyết chúng ta, La Bố Bạc được gọi là La Bố Náo Nhĩ. Ý là ngàn nguồn nước tụ lại thành hồ nước mỹ lệ… Hừ, thì ra La Bố Bạc là một tiểu thôn trang trong mắt Oa Lão Công. Còn không tính là nổi tiếng…… Ngọc Già đúng là phải lĩnh giáo sự bác học của ngươi rồi.

Khuôn mặt Lâm Vãn Vinh nóng lên, cười ha ha che ngượng:

- Tiếng Đột Quyết sao? Không dễ nghe cũng không dễ nhớ. Ta nhất thời quên mất cũng là chuyện có thể lượng giải được.

Hồ Bất Quy cười nói:

- Cái gì mà "ngàn nguồn nước tụ tập thành hồ nước mỹ lệ", chết cười mất. Nơi tràn ngập cát vàng thế này, cứt thỏ cũng chẳng tìm thấy, lấy đâu ra mà hồ nước.

Cao Tù cũng cười lên ha hả tán đồng. Ngọc Già khẽ lắc đầu, khinh miệt nói:

- Đám người Đại Hoa các ngươi, không cả hiểu lịch sử của mình, sao có thể không bị người ta bắt nạt cơ chứ? La Bố Bạc này trăm ngàn năm trước chính là một hồ nước rộng lớn mênh mông. Trong cuốn "Sơn Hải kinh" xuất hiện ở thời Tiền Tần của các ngươi có gọi La Bố Bạc này là "Ấu Trạch". Từng có mỹ danh "rộng lớn ba trăm dặm, nước ở yên nơi, đông hạ không thay đổi", sau này có nhất nhiều cách xưng hô khác nhau, như Khổng Tước hải, Lạc Phổ trì. Cái nào cũng đều không khác hồ lắm. Thân là người Đại Hoa, lại chẳng biết gì về chuyện này. Đến người Đột Quyết như ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.

Lão Hồ lão Cao từ nhỏ đã nghịch đao múa thương, thích nhất là xem sách ảnh, làm gì đã từng đọc qua mấy cái như "Sơn Hải kinh". Bị thiếu nữ Đột Quyết nói cho vài câu này, lập tức bị đả kích, hổ thẹn cúi đầu xuống.

Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả nói:

- Chuyện gì cũng phải có chuyên môn. Hiểu biết lịch sử không phải là bắt chúng ta không gì không biết, nhớ kỹ từng chuyện một cách rõ ràng. Nếu là như vậy, chẳng phải mọi người đều trở thành nhà sử học cả rồi nói. Nói không khách khí một chút, Ngọc Già tiểu thư cô cho dù có tự khoe khoang mình là bác cổ thông kim, cũng vị tất đã thuộc nằm lòng được hết các chuyện lớn nhỏ của Đột Quyết…

Nguyệt Nha Nhi ngạo nghễ cười nói:

- Nhưng phàm là thực sử của Đột Quyết, Ngọc Già chẳng có chỗ nào không biết.

- Lợi hại vậy sao?

Lâm Vãn Vinh ánh mắt xoay chuyển, cười hắc hắc nói:

- Vậy ta sẽ tùy tiện hỏi một chút nhé. Xin hỏi Ngọc Già tiểu thư, khả hãn Đột Quyết đời đầu tiên của các người có bao nhiêu phi tử?

- Đột Quyết Thiên khả hãn của chúng ta trước sau phong thưởng cho các nữ tử, tổng cộng tám mươi chín người.

Ngọc Già khinh thường nói:

- Ngươi hỏi những cái này làm gì, ta lừa ngươi, ngươi chắc gì đã biết.

- Có nhiều nữ nhân như vậy a, như vậy còn giống ngựa giống (nam nhân có nhiều nữ nhân đc ví như ngựa giống) hơn ta nhiều.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

- Vậy cô có biết khả hãn đời đầu tiên đó, lần đầu tiên gặp những nữ nhân ấy là nhìn vào bộ vị nào không?!

Vấn đề này mà cũng hỏi ra… thực quá con mẹ nó hạ lưu rồi. Nhưng ta rất thích!! Hồ Bất Quy và Cao Tù đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lấp lóe dâm quang, cùng cất tiếng cười vang lên.

Ngọc Già tức giận tới đỏ bừng mặt lên, tức giận nói:

- Ngươi, ngươi hạ lưu!

- Ta hạ lưu?! Là cô nghĩ sang đường rẽ rồi mới đúng.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Để ta giảng một bài về lịch sử Đột Quyết cho cô nhé. Vị khả hãn của chúng ta đó, lần đầu tiên gặp nữ nhân, đương nhiên là phải nhìn mặt trước rồi. Nếu không cô cho rằng là chỗ nào. Xem chân hay xem mông? Đó là gặp sao?! Đó là hạ lưu!!!

Ngọc Già sững sờ, ngay sau đó liền ý thức được, tên lưu này đang chơi trò soi mói từng chữ (trong tiếng Trung từ kiến vừa có nghĩa là nhìn vừa có nghĩa là gặp), đến Thiên khả hãn cũng bị hắn mắng cho một hồi.

Cao Tù vỗ tay, cười gian nói:

- Hay cho câu nhìn người nhìn mặt trước. Thực là một lời nói ra được bản sắc của nam nhân. Cao, thực sự là cao a!

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lâm Vãn Vinh, thiếu nữ Đột Quyết cực kỳ tức giận, hận không thể lao lên đấm cho hắn mấy đấm, sau hồi lâu mới cắn răng nói:

- Rõ ràng là ngươi cố ý dẫn dụ ta nghĩ theo đường rẽ. Con người ngươi, chỉ biết làm mấy trò bậy bạ!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài nói:

- Thực đúng là muốn đổ tội cho người, thiếu gì chứng cứ. Tiểu muội muội, muội cũng thực quá lợi hại đó, dù sao cũng chỉ là một cái miệng, sao lúc nào cũng là muội đúng thế, có muốn để cho người khác sống không vậy?

Tội của Ngọc Già, thiếu gì chứng cứ (câu bên trên nguyên văn là "欲加之罪。何患无辞", câu này là"玉伽"之罪,何患无辞, chữ 欲加 – dục gia và chữ玉伽 – ngọc già đọc gần giống nhau)? Hắn cố ý dùng lối hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau) để châm chọc bản thân, thiếu nữ Đột Quyết thông minh vô cùng, làm gì mà không nghe ra. Chỉ là làm chẳng làm sao nghĩ thôi được, rõ ràng là mình đang chiếm ưu thế, sao lại bị hai ba câu nói của tên lưu manh này hoàn toàn xoay chuyển lại rồi, hắn rốt cuộc có bản sự gì thế?

- Được rồi, muội đã nói ra lai lịch của La Bố Bạc này, vậy ta cũng kể một câu chuyện đẹp đẽ ra.

Lâm Vãn Vinh cười cười, chậm rãi nói:

- Rất lâu rất lâu trước đây, có một thanh niên sinh ra trong gia đình vương tộc tên là La Bố Não Nhĩ, người ấy anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ cũng gần như ta đây. La Bố Não Nhí không muốn kế thừa vương vị, y muốn xuyên qua sa mạc, đi Quy Tư (tên một tộc người, một khu vực ở đại mạc) học ca múa. Khi đi đến Tháo Lý Mộc Bồn, y lạc mất phương hướng, đói khát và mệt mỏi đã làm y gục ngã. Lúc sắp chết, lại được con gái của thần gió Mễ Lan cứu giúp. Vị Mễ Lan cô nương này, thuần phác đáng yêu, mỹ lệ thiện lương. Hai người vừa gặp đã yêu, một lòng một dạ, khó mà tách ra. Thần gió phát hiện con gái mình yêu nhau với người phàm, trong cơn đại nộ liền móc đôi mắt của La Bố Náo Nhĩ ra, lại cắt đứt đôi chân của Mễ Lan, lại đổi bọn họ về hai phía đông tây của hoang mạc, phạt bọn họ cả đời chẳng thể gặp nhau.

Hắn nói đến đây liền ngưng lại, Ngọc Già nghe đến nhập thần, vội vã hỏi:

- Sau đó thì sao, sau đó bọn họ thế nào?

Phàm là nữ hài khi nghe chuyện tình yêu, nhất định sẽ hỏi đến tận cùng kết quả. Đây là một quy luật bằng sắt không thể lay động. Lâm Vãn Vinh thầm cảm thấy tức cười, lắc đầu thở dài nói:

- Hai người hai nơi xa cách, chẳng thể gặp nhau, chính là nỗi nhớ như dao cắt, từng đao từng đao đẩy người ta già đi. Thiếu nữ mỹ lệ Mễ Lan mỗi ngày đều tưởng nhớ tình lang. Trong một đêm, mái tóc xanh đã hóa thành bạc trắng. Những giọt nước mắt cuồn cuộn tụ lại thành sông. Hội tụ lại thành một mảng hồ lấp lánh. Đây chính là La Bố Bạc trong truyền thuyết. Trăm ngàn năm trước La Bố Bạc tươi xanh tốt đẹp, nước biếc trời xanh, rất nhiều dòng sông đều chảy vào trong, tạo thành một dòng chảy mãi, hệt như những hạt trân châu, nghe nói, đó chính là những giọt nước mắt của thiếu nữ đa tình.

- Sau này, Mễ Lan cô nương nhớ thương thành bệnh, hồn bay lên trời. Đêm ấy, trời biến sắc, hồ nước cạn khô, La Bố Bạc mỹ lệ từ đó biến mất không thấy nữa, duy chỉ còn lưu lại những hạt cát bạc đầy dẫy. Truyền thuyết nói rằng những hạt cát bạc khắp nơi đó chính là do mái tóc trắng của thiếu nữ hóa thành. Điển cố này gọi là "lệ như Mễ Lan, bạch phát ngân sa" (nước mắt như Mễ Lan, tóc trắng như cát bạc).

Luận đến khả năng kể chuyện, Lâm Vãn Vinh chịu nhận thứ hai, trên thiên hạ chẳng ai dám xưng thứ nhất. Lưỡi hắn như mọc hoa sen, so với Ngọc Già dẫn cổ luận kim một cách khô khốc, của hắn lại đơn giản mà trực tiếp, thông tục dễ hiểu, đem câu chuyện về lai lịch của La Bố Bạc kể ra cho người ta phải rung động tâm can, già trẻ đều thích. Đến cả loại mãng hán như Lão Cao và Hồ Bất Quy cũng đều nghe đến như say như mê.

"Lệ như Mễ Lan. Bạch phát ngân sa!" Ngọc Già không nén nổi cúi đầu xuống, khẽ tự lẩm bẩm, ánh mắt lóe qua một vẻ kỳ vọng và móng ngong. Tên lưu manh này giống hệt như một tiên sinh kể chuyện. Đầu tiên đem một chữ mê ra làm mình trúng kế tức giận, sau đó lại kể ra một câu chuyện khiến người ta khắc cốt ghi tâm. Một tục một nhã, đối lập mạnh lẽ với nhau. Đặc biệt là hai câu "lệ như Mễ Lan, bạch phát ngân sa" này. Tuy biết rõ là hắn thuận miệng nói bừa ra, nhưng lại khiến người ta ghi tâm khắc cốt, khó mà quên được.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Thế nào? Câu chuyện này hay không? So với cái "Sơn Hải kinh" gì đó mà muội đem ra thì thế nào?!

- Đều là tự soạn bừa ra, ta chẳng tin đâu.

Ngọc Già cúi thấp đầu xuống, khẽ vuốt ve lên cây hồ dương kia, yếu ớt nói.

Cao Tù đưa ngón tay cái lên, vô cùng ngưỡng mộ nói:

- Lâm huynh đệ, ta phát hiện, ta càng ngày càng thích nghe ngươi kẻ chuyện. Thảo nào có nhiều công chúa tiểu thư thích ngươi như vậy! Chuyến hành quân khô khốc tẻ nhạt trong sa mạc này, ngươi có thể cứ nửa canh giờ lại kể cho chúng ta nghe một câu chuyện không?

Tên dâm trùng này, coi ta như đại vương kể chuyện cổ tích sao? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, hận không thể một cước đá bay tên lão tiểu tử này đi.

Nói được mấy câu, Hồ Bất Quy đem kéo cái cây hồ dương khô ra, đột nhiên bạch quang lóe lên, Ngọc Già sợ hãi kêu a một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh.

Đưa mắt nhìn đi, dưới cái cây đó không ngờ lại lộ ra một dải những sương trắng âm sâm. Ngọc Già sợ hãi đến trắng bệch mặt ra, ôm lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, một khắc cũng không dám buông lỏng.

Nữ nhân đúng là động vật rất kỳ quái, bọn họ có thể giết người không chớp mắt, lại cũng có thể chẳng ngẩng đầu lên được khi có kiến và gián ở trước mặt. Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, cùng với Lão Cao hai người móc hết cái cây đó lên, lại thấy bên dưới dày đặc những xương trắng.

Xương trắng ngang dọc đan xen, hình trạng hỗn loạn. Có xương ngựa, cũng có xương người. Đếm sơ bộ qua một chút, ít nhất cũng có hai ba chục người, cũng không biết là đã chết được bao nhiêu năm tháng rồi nữa.

- Lâm huynh đẹ. Sao, sao lại có người chết ở nơi đây thế?!

Lão Cao cũng đã giết người nhiều rồi, nhưng ở trong sa mạc vô biên này, đột nhiên nhìn thấy một đống xương trắng, cũng lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi:

- Con Đường Tơ Lụa, không chỉ có tơ lụa đẹp đẽ, còn có lớp lớp xương trắng chồng lên. Những cái này đều là của người đi trước chúng ta.

Đây là một thương đội trên Con Đường Tơ Lụa, có mấy chục sấp tơ lụa đã gần mục nát hết kia làm chứng. Có thể là do lương thảo cạn kiệt, cuối cùng đành chôn xác trong sa mạc.

Bên cạnh đống xương trắng đó, còn có vài mảnh vụn gì đó còn sót lại, tựa như da khô, Ngọc Già chẳng nói lời nào, tỉ mỉ sắp xếp lại.

Hồ Bất Quy liếc nhìn qua, ngạc nhiên nói:

- Hình như có chữ! Có chữ Đại Hoa, còn có chữ Đột Quyết! Kỳ quái, người Đại Hoa chúng ta và người Hồ sao lại cùng ôm nhau chết ở La Bố Bạc này nhỉ?!

Cái này chẳng có gì là kỳ quái, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Con Đường Tơ Lụa không chỉ thuộc về chúng ta, cũng thuộc về các dân tộc khác, nó là con đường thông đạo dung hợp các dân tộc lại. Việc buôn bán trên Con Đường Tơ Lụa, không phân Đại Hoa hay Đột Quyết, đều là những người dũng cảm đi trước, là tiền bối của chúng ta. Cho dù hai bên không cùng dân tộc, nhưng bọn họ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng nhau phồn vinh.

Ngọc Già ngẩng đầu liếc nhìn hắn, tựa như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, nàng hơi trầm tư một chút, ánh mắt dần trở nên mê mang, lặng im không nói gì…

Trích:

Liên quan đến La Bố Bạc, các câu thơ và truyền thuyết trong Chương này phần lớn đều là thực, câu chuyện về Mễ Lan cũng là bản mẫu chân thực, đã được sửa đổi qua một chút. Điển cố "lệ như mễ lan, bạch phát ngân sa" thì chỉ là do Tam Ca soạn ra, các vị huynh đệ tinh thông kinh sử xin đừng soi mói.