35 vạn lượng bạc, chỉ trong một đêm biến mất không tung không tích? Ông tưởng ta ngốc sao, ba mươi lăm vạn lượng bạc đó nặng khoảng 34 tấn (20 đốn, 1 đốn = 1.702 kg Tàu), khối lượng như thế mà dễ dàng mang đi vậy à, ông nghĩ là có xe tải để chở sao?
Từ Vị thấy thần sắc của hắn, biết ngay hắn không tin, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:
- Mới đầu lão phu cũng không tin, nhưng việc này do chính khoái mã Sơn Đông chạy tám trăm dặm về báo, đều là những người trung thành có thể tin tưởng được, khiến chúng ta không thể không tin. Huống chi, ai dám mang chuyện có thể rơi đầu này ra làm trò đùa chứ?
Thấy lão Từ gấp gáp đến nỗi trên người đổ đầy mồ hôi, thần sắc Lâm Vãn Vinh dần thay đổi. 35 vạn lượng bạc không cánh mà bay, mẹ kiếp, đây là lấy mất lương thực của đại quân Lý Thái a, một khi không có số bạc này, không cần đánh nhau với người Hồ, toàn quân cũng chết đói hết rồi. Tiền thuế của Giang Nam, tửu lầu của Lâm đại nhân đã xuất ra không ít, mặc dù đối với việc đóng nhiều loại thuế như vậy có chút bất mãn, nhưng sao có thể để mồ hôi, xương máu của bách tính bị bọn cướp lấy đi được? Hắn hừ lớn một tiếng, trước giờ chỉ có lão tử lấy bạc của người khác, có đâu ai dám lấy bạc của ta đâu.
- Tin tức đó đến đây lúc nào? Ngày hôm qua còn chưa nghe nói gì? Ông đã bẩm báo với hoàng đế chưa?
Lâm Vãn Vinh cẩn thận hỏi. Thiếu đi 35 vạn lạng bạc này, Lý Thái sẽ phải ngồi yên nhìn người Hồ nhân cơ hội tiến phương Nam xâm nhập Trung Nguyên, hơn nữa nội bộ có bất hòa, Đại Hoa đúng thật là nguy cơ trùng trùng. Chỉ là lão hoàng đế trong người mang bệnh, thân thể suy nhược, cũng chẳng biết có thể tiếp nhận được đòn đả kích này không?
- Chuyện phát sinh vào ngày trước hôm qua, đêm hôm qua khoái mã từ Sơn Đông liền truyền tin tức đến. Ngoại trừ người ở Sơn Đông, chỉ có ta biết, cậu biết. Đến bây giờ còn chưa có cơ hội bẩm báo hoàng thượng.
Từ Vị liếc mắt nhìn hắn đáp.
Ngày trước đêm hôm qua? Không phải là trước ngày lão hoàng đế bị thích sát một buổi sao? Bên này hoàng đế bị ám sát, bên kia tiền lương bị mất, âm mưu, thực sự là một đại âm mưu.
Bất quá chuyện lớn như vậy, tại sao lão Từ không nhanh chóng đi bẩm cáo với hoàng đế mà lại tìm ta nói chuyện trước? Cho dù bạc bị cướp, việc này cũng không liên quan đến ta. Ta chỉ là một Lại bộ Phó thị lang nho nhỏ, nếu lấy quan chức mà xếp thì phải đến hơn mười người xếp hàng trước ta, huống chi Lại bộ với số bạc này hoàn toàn không có quan hệ.
Từ Vị tựa hồ nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu hắn, thở dài nói:
- Không phải ta có ý muốn giấu diếm hoàng thượng, thực sự là việc này quá lớn, nếu không cẩn thận, dễ phải có mấy trăm đến cả ngàn người sẽ rơi đầu xuống đất. Huống chi, chuyện này lại phát sinh ở Sơn Đông…
- Sơn Đông? Sơn Đông thì làm sao?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.
- Việc này phát sinh ở Sơn Đông, xảy ra ở Tế Ninh.
Từ Vị khẽ thở dài, vẻ mặt thực sự mờ mịt.
- Tế Ninh? Ông nói đến Lạc Ngưng? À không phải, là Lạc Mẫn?
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên một cái, đồng thời trong lòng âm thầm xấu hổ. Tại sao lão tử mỗi lần làm chuyện gì đều bắt đầu nghĩ đến đàn bà trước rồi tiếp theo mới là chính sự vậy a?
- Là Lạc Mẫn hay Lạc Ngưng gì thì cũng sẽ không xong?
Từ Vị cười khổ nói:
- Trong phạm vi nội bộ của Tế Ninh xảy ra chuyện, mà lại là đại án mất đi 35 vạn lượng bạc. Nếu cậu là hoàng thượng, cậu làm sao xử lý chuyện này bây giờ?
Lâm Vãn Vinh chột dạ, trong lòng rùng mình, chuyện thế này chẳng cần phải nói. Lão Lạc hay tiểu Lạc cũng sẽ xong đời, đáng thương nhất chính là tiểu bảo bối Ngưng nhi của ta, còn chưa kịp hưởng thụ chuyện vui sướng nhất trong đời người mà đã ngọc nát hương tan, không được, ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Nghĩ đến đây hắn mới hiểu được, xem ra lão Từ đưa đầu chịu áp lực tạm thời không bẩm báo chuyện này, đều là vì Lạc Mẫn mà tranh thủ thời gian, muốn cứu tính mạng cả nhà Lạc Mẫn.
- Bây giờ cậu hiểu chưa?
Trong nụ cười của Từ Vị chất đầy vẻ đau khổ, lão thật sự muốn giúp Lạc Mẫn, vì chuyện này, cái giá mà lão có thể phải trả chính là tính mạng cả nhà của lão.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên, vỗ vỗ bả vai lão nói:
- Hảo huynh đệ, thật là nghĩa khí! Lão Từ, ông đối với bạn bè thật trọn vẹn, ta thay mặt lão trượng nhân (cha vợ) đa tạ ông.
- Ta với Lạc huynh có giao tình nhiều năm, bây giờ lão gặp phải chuyện khó khăn, ta có nào khoanh tay đứng nhìn chứ? Hơn nữa, bây giờ chuyện chẳng phải cảm ơn hay không cám ơn, mấu chốt là thế nào thu hồi dược số bạc.
Từ Vị lắc đầu, thở dài một hơi:
- Gặp phải chuyện này, Lạc huynh xa tận Tế Ninh, bên cạnh lão phu không một ai có thể thương lượng được, chỉ có Lâm tiểu huynh cậu thôi. Tiểu huynh đệ cậu bác học đa tài, trăm mưu ngàn kế, ta tin tưởng rằng cậu nhất định có biện pháp, nên sáng sớm nay ta mới ở chỗ này chờ cậu.
Công phu vỗ mông ngựa của Lão Từ cũng tăng tiến rất nhiều a, Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Từ tiên sinh, ta không có mặt ở hiện trường, cho dù ta có bản lĩnh vô cùng cũng không có biện pháp để phá án được. Bất quá, Lâm mỗ ta bình thường thích nói chuyện vui đùa nhưng khi đến lúc quan trọng thì ta tuyệt không qua loa, Lạc Ngưng là nữ nhân của ta, Lạc Mẫn là lão nhạc phụ của ta, lão nhạc phụ có chuyện thì cũng chính là chuyện của ta. Nếu có thể tìm lại được số bạc này thì quá hoàn hảo rồi, còn nếu như tìm không được, Lâm mỗ ta cho dù phải bán hết tài sản, cũng phải cứu cho được cả nhà của Ngưng nhi. Từ tiên sinh, đến lúc đó ta tìm ông mượn 18 vạn lượng, ông không được keo kiệt nhé.
Từ Vị ngạc nhiên vô cùng, Lâm tiểu huynh mồm miệng thật ghê gớm, mở miệng ra là có 18 vạn lạng bạc, đừng nói ta, cho dù là hoàng thượng lão gia người, trong một lúc muốn kiếm ra 18 vạn lượng bạc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bất quá cao thủ kiếm tiền như Lâm tiểu huynh đệ, vừa có tửu lâu, vừa có nước hoa, kể ra trong nhà sẵn 10 vạn lượng cũng chẳng thành vấn đề.
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, cùng lão Từ nói khan một lúc, áp lực trong lòng cũng giảm đi đôi chút, cứu Ngưng nhi là chuyện khẩn yếu, nhưng cũng đâu thể bỏ cả gia tài ra được, nếu không sau này làm sao nuôi được mấy lão bà của ta đây? Tại sao lần nào ta cũng gặp phải những chuyện khó vẹn đôi bề như thế này nhỉ, làm nam nhân quả thật con mẹ nó chẳng dễ dàng gì.
- Lâm tiểu huynh, theo cậu lúc này chúng ta nên làm thế nào?
Từ Vị mặt ủ mày chau hỏi. Lão là Hộ bộ thượng thư, nếu thực sự 35 vạn lượng bạc này không tìm lại được, lúc đó nhiệm vụ trù bị quân lương sẽ trở thành một gánh nặng gắt gao đè xuống đầu lão, có muốn trốn cũng không thoát được.
- Sự việc đến nước này, chúng ta có sợ cũng không làm được gì. Từ đại nhân, chuyện này sẽ khiến mặt mũi ngài phải ủy khuất ngài một phen.
Lâm Vãn Vinh mặt đầy chính khí nói.
Từ Vị nghi hoặc không hiểu, liếc mắt nhìn hắn:
- Ủy khuất, ủy khuất như thế nào?"
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, hừ một tiếng:
- Bây giờ ngài cứ tiến cung đem hết sự thật chi tiết bẩm báo lên hoàng thượng, từng câu từng chữ đều phải thành thành thật thật tâu lên, không được thêm bớt chút gì.
Mặc kệ vừa rồi lão hoàng đế chém người là giả hay thật, nhưng nghe xong tin tức của Từ Vị, cũng sẽ không chém lần hai, nhưng lửa giận sẽ khó mà lường, chỉ mong lão Từ có thể chịu được.
Từ Vị sợ hãi hít sâu một hơi khí, khó trách Lâm tiểu huynh đệ nói là sẽ ủy khuất cho ta, đây không phải là ủy khuất bình thường mà là chuyện có liên quan đến tính mạng a. Hoàng thượng hôm qua bị trọng thương, hôm nay lại phải tiếp nhận tin tức này, đến lúc đó gặp phải tình huống gì chẳng ai lường trước được.
- Lâm tiểu huynh, bây giờ ta mà bẩm báo với hoàng thượng thì Lạc huynh, lão…
Từ Vị sắc mặt buồn khổ nói.
Ông muốn giấu là giấu được lão hoàng đế sao? Lão ấy là con bạch tuộc tám vòi, xúc giác vô số, có gì giấu giếm nổi lão? Lâm đại nhân lắc đầu cười khổ bảo:
- Từ tiên sinh, ông đi theo hoàng thượng nhiều năm mà không hiểu được hoàng thượng là con người như thế nào sao?
Từ Vị là đệ nhất mưu sỹ bên cạnh hoàng đế, đối với hoàng đế hiểu biết rất sâu sắc, nghe vậy khẽ thở dài, khái quát trong bốn chữ vô cùng đơn giản:
- Sâu không thể dò.
- Sâu không thể dò! Nói rất hay. Từ tiên sinh, ta có thể nói không chút khách khí là đêm hôm qua ông cùng Tô tỷ tỷ thân mật mấy lần, hoàng thượng đều biết rất rõ ràng, ông có tin không?
Lâm Vãn Vinh cười nói nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt già nua của Từ Vị cũng phải đỏ lên, sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt lại trở nên ảm đạm:
- Ta hiểu được ý tứ của tiểu huynh đệ rồi, hoàng thượng có vô số tai mắt, chuyện này tuyệt đối không thể gạt được người. Đã như vậy, lão phu chỉ có cách bẩm báo chi tiết lên cho hoàng thượng là được, nếu hoàng thượng thực sự muốn chém Lạc lão đệ, ta cho dù có phải liều mạng già này cũng phải cứu cho được một nhà Lạc lão đệ.
Lâm Vãn Vinh khoát tay, thong thả bước hai bước rồi xoay người bảo:
- Trước tiên không cần phải nói chuyện đao to búa lớn như vậy, sự tình còn chưa đến mức đó. Ông cứ đi bẩm báo với hoàng đế lão gia tử rằng Lâm Tam cam đoan nội trong vòng hai mươi ngày, nhất định sẽ tìm ra số bạc này đem về.
- Hai mươi ngày? Chẳng phải là quá trễ hay sao?" Từ Vị nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Qua hơn 20 ngày nữa chẳng phải đại quân của Lý Thái đều đã xuất phát hết rồi hay sao?
Hừ, không biết lão già này ngốc thật hay là giả ngốc nữa a.
- Ta nói với hoàng đế là 20 ngày, không lẽ lão ta chấp nhận cho ta đúng 20 ngày sao? Đây chính là kiểu trả giá trong thương trường, chỉ cần lão gia tử cho ta một nửa thời gian đó thôi thì cũng là ân điển trời ban cho rồi.
Từ Vị à lên một tiếng, rốt cuộc cũng minh bạch điểm này, tiện thể hỏi tiếp:
- Có điều, nếu trong thời hạn quy định mà tìm không được thì sao đây?
- Tìm không được à?
Lâm Vãn Vinh cười khổ sờ mũi trả lời:
- Thành thật mà nói, ta còn chưa nghĩ đến hậu quả. Tệ nhất thì chính ta sẽ bị phá sản, ài, đã lâu rồi không đếm lại số ngân phiếu ở nhà, cũng không thấy Xảo Xảo ghi chép sổ sách, không biết gần đây thu nhập chính phụ thế nào. Cũng vì quan chức của ta quá nhỏ, không có ai biếu xén quà cáp, bằng không 35 ngàn lượng bạc cũng dễ kiếm thôi. Từ đại nhân, nếu ông nghĩ ta sẽ không tìm được bạc thì nhớ cho ta mượn, ông cũng phải nói với hoàng thượng để người thăng quan tước cho ta, ta sẽ chỉ tham ô đúng 35 vạn lượng thôi, không đòi hỏi gì khác.
Lão Từ ha hả cười to, cùng Lâm tiểu huynh nói chuyện một phen thì cả người cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, phảng phất như thế gian này không có việc gì có thể làm khó bọn họ đươc.
- Được, cứ như vậy đi, lão phu giờ sẽ tiến cung. À, đúng rồi, sao Lâm tiểu huynh không cùng ta tiến cung, nhờ sự yêu thích của hoàng thượng đối với ngươi không chừng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian?
Từ Vị hoàn toàn tin tưởng Lâm Tam trước mặt hoàng đế rất có mặt mũi, tựa hồ nói một câu là được chuẩn tấu.
Lâm đại nhân cười hăng hắc:
- Ông nghĩ rằng ta ngốc hả, lúc này đi gặp hoàng đế để nghe chửi rủa sao?"
Từ Vị sững sờ, hảo tiểu tử, đây không phải là đang mắng ta sao, tuy nhiên nghe mãi thành quen, cũng chẳng muốn so đo với hắn, lão liền cười nói:
- Vậy giờ cậu tính làm gì?
- Chuyện của ta rất trọng yếu.
Lâm đại nhân vẻ mặt rất trịnh trọng, thì thào:
- Ta đi xem Đỗ Tu Nguyên luyện binh như thế nào – đến chính ta cũng phải bội phục chính mình, thực rất có khả năng dự đoán con mẹ nó a! Tiên tử à, hảo bảo bối của ta, nàng đừng làm ta thất vọng nhé!
Xem Đỗ Tu Nguyên luyện binh? Chuyện này cũng coi là đứng đắn nghiêm chỉnh hay sao? Dự đoán cái gì, tiên tử nào, thực sự không hiểu Lâm tiểu huynh đang nói gì nữa, Từ Vị lắc đầu, dấn chân bước tới, tiến hướng cung chầu.