Dịch: linhtinstrong007, langdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
- Nàng nói nàng họ Tiếu.
Lão hoà thượng mỉm cười rồi khôi phục lại bình thường.
Nhịp tim Lâm Vãn Vinh nhảy loạn, lại nói có khi nào là ngẫu nhiên cùng âm? Gã đưa tay lấy từ trong người ra cây bút, trên tay vẽ vài nét, rồi vội đưa đại sư coi, cẩn thận hỏi lại:
- Đại sư, nàng họ Tiếu? Hay là họ Tiêu?
Cao tăng mỉm cười lắc đầu:
- Cái này, nữ thí chủ cũng không có nói rõ.
"Không có nói rõ!" Lâm Vãn Vinh nhất thời lạnh hết nửa người, nghi hoặc hỏi:
- Vậy xin hỏi đại sư lần nữa, trông dáng vẻ nàng cao thấp ra sao?
- Vị thí chủ đó mang mạng che mặt, nhìn không rõ dung mạo, lão nạp cũng không biết rõ cao bao nhiêu. Hơn nữa, trong mắt người xuất gia như ta, chúng sanh đều bình đẳng, hồng nhan hay bộ xương khô cũng đều giống nhau, thật là không có phân chia ra cao thấp.
Đại hoà thượng nói.
"Hồng nhan với bộ xương đều giống nhau ư?" Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười một tiếng, chỉ vào Từ Chỉ Tình hỏi:
- Đại sư, vậy là người nhìn ta với Từ tiểu thư cũng hấp dẫn như nhau hả?
Lão hòa thượng mỉm cười liếc nhìn hai người một cái, gật đầu đáp:
- Người khác nhìn có lẽ là khác biệt, nhưng ở trong mắt lão tăng ta, hai người các ngươi cũng cùng một dạng. Ngay cả quý khách vừa mới rời đi, cũng không khác biệt gì so với các ngươi.
Quý khách vừa mới rời đi? Lão hoà trong lời nói tựa như còn có ý. Với thân phận trụ trì Tướng Quốc Tự của đại sư, lại tự mình chạy tới đây để chuyển lời, còn không phải là không quái lạ, Lâm Vãn Vinh lần trước đã trải qua bị lừa một lần chịu thiệt thòi, tự nhiên là phải cẩn thận từng chút, cố đè nén kích động trong lòng, hỏi:
- Vậy xin hỏi đại sư, Tiếu tiểu thư nàng có nói gì thêm không?
Cao tăng gật đầu nói:
- Tiếu tiểu thư nói, nàng hiện ở suối nước nóng phía sau núi chờ ngươi.
- Suối nước nóng sau núi?
Từ Chỉ không nén được cau mày một cái, mở miệng hỏi:
- Đại sư, theo tiểu nữ biết được, suối nước nóng này của Tướng Quốc Tự không cho phép ngoại nhân tới, vị Tiếu tiểu thư đó sao lại có thể tới được?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lâm Vãn Vinh cười nói, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Từ tiểu thư: "không được nàng đề tỉnh, ta vẫn chưa nghĩ tới điểm đó." Tướng Quốc Tự có thể được địa vị cao sùng như hiện nay, nguyên nhân lớn nhất chính là vì có được sự tồn tại suối nước nóng trong lành. Tạo nên khí hậu thích hợp với con người, bốn mùa như xuân. Vậy mới có thể vào lúc thời tiết đầu xuân mà tổ chức hội thưởng hoa, hấp dẫn được vô số du khách tới lui. Nếu để cho người ngoài tuỳ tiện ra vào suối nước nóng ấy, vậy không khỏi sẽ bị loạn thành một đống bát nháo a!
- A Di Đà Phật.
Lão hoà thượng niệm phật một câu, cười nói:
- Lời của Từ tiểu thư rất đúng. Suối nước nóng ấy thật rất trân quý, lại còn nằm ở trên đỉnh núi cao chót vót, ngay cả tăng nhân trong tự này cũng khó mà lên được. Du khách bình thường đương nhiên là càng khó mà tới gần được. Nhưng vị tiểu thư này có ấn chứng của vị cố nhân của lão nạp, không giấu gì cái vị. Suối nước nóng của chùa này chính là vị cố nhân này phát hiện ra đầu tiên rồi bỏ thêm công khai thác. Hậu nhân của người tới cầu giúp, lão nạp sao có thể cự tuyệt?
"Là bằng hữu của lão hoà thượng? Là nam hay nữ đây?" Lâm Vãn Vinh vẫn còn có nghi vấn, lại thấy lão hoà thượng nghiêm mặt nói:
- Lâm thí chủ yên tâm, lão hữu đó của ta là người chánh trực. Vị Tiếu tiểu thư này nếu đã là hậu nhân của ngài, tuyệt sẽ không gây thương hại đến ngươi. Lão nạp dám lấy danh nghĩa của Tướng Quốc Tự ra bảo đảm.
"Bảo đảm? Bảo đảm cái rắm, nếu tiểu mệnh của ta bị người ta hại xong rồi, thì ngươi lấy cái gì để bảo đảm?" Gã lúc này ngược lại không lo lắng tiên tử đó quay lại đánh, với độc tính của phong châm đó, lúc này tiên tử cho dù không chết, sợ rằng của đã mất nửa cái mạng rồi, còn hơi sức đâu mà tới ngâm mình trong cái suối ấm đó. Thật thần bí! Chẳng lẽ thật đúng là Thanh Tuyền tìm ta? Tim gã đập vừa nhanh lại vừa rạo rực, lại càng tăng thêm nghi hoặc.
Đại tiểu thư nhớ tới sự việc tối hôm đó, trong lòng hoảng sợ, kéo kéo tay áo của gã hỏi:
- Ngươi có phải lại muốn đi?
Chuyện này có thể không đi sao? Lão hoà thượng nói nữ tử đó họ Tiếu, cho dù nàng không phải là Thanh Tuyền, vậy chắc cũng biết được Thanh Tuyền ở chỗ nào. Nói lại, coi lão hoà thượng này mặt mày hiền từ, ngay cả Từ Chỉ Tình cũng tôn trọng ông ta như vậy, xem ra cũng không có gì xấu. Chỉ cần đối với mình không có ác ý, cứ đi xem thử như thế nào?
Đại tiểu thư thấy gã gật đầu, không nén được hừ một tiếng, chỉ là thật sự tìm không ra lý do để cản trở gã.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nàng cứ yên tâm, lần này ta sẽ cẩn thận để ý, tuyệt sẽ không để xảy ra chuyện giống lần trước. Hay là, nàng với ta cùng đi tới đó.
Đại tiểu thư chỉ hừ một tiếng không có nói lại, Từ Chỉ Tình tuy là không biết thật ra đã phát sinh chuyện gì, nhưng thấy thần tình hai người, liền cười nói:
- Tiêu gia muội muội không cần lo lắng. Lão thiền sư thật sự là cao tăng có đạo hạnh, rất giỏi việc đánh giá con người, nhìn người rất chính xác. Ngài nói Tiếu tiểu thư đối với Lâm Tam không có ác ý, vậy chắc là sẽ không sai. Năm đó sau khi gia mẫu qua đời, gia phụ tới Tướng Quốc Tự làm Phật sự, lão thiền sư có đàm luận cùng gia phụ, vui miệng có nói gia phụ khoảng mười năm sau lại gặp được một đoạn nhân duyên. Lúc đầu gia phụ không tin, chỉ là mấy ngày trước không phải là đã gặp được Tô di nương sao?
"Lão hoà thượng biết đoán mệnh?" Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
- Lão thiền sư, cao tăng đại ca, ngươi thật sự là biết đoán mệnh hả? Đoán có đúng không? Làm ơn giúp tiểu đệ coi dùm một quẻ, ta muốn hỏi về sự nghiệp, tài vận, tình duyên, sanh mệnh, còn có, ta chừng nào thì tìm được Thanh Tuyền, xin cao tăng giúp giải cho một quẻ.
Từ Chỉ Tình buồn cười liếc mắt nhìn gã, tên này thật tối sở trường là biết lựa gậy chọc rắn, người ta nói một câu, gã liền có thể liên tưởng tới mười câu khác nhau không liên hệ gì.
Lão hoà thượng vuốt râu cười lớn:
- Mệnh vận chính là thiên số, trong cõi u minh đã sớm được chú định, lại có người thật có thể biết được thiên cơ, tính được mệnh vận ư? Mấy lời nói như không đó, không tin cũng được. Lâm thí chủ chỉ cần tuỳ theo tâm tư của mình là đủ, ngươi nghĩ việc gì nên làm thì cứ làm, tự nhiên sẽ có thu hoạch, đừng để người khác ảnh hưởng.
Lão hoà thượng lời nói tựa như có thiền cơ, chỉ là cái kiểu nói này ai ai cũng đều có thể nói, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng để ý, gật gật đầu nói:
- Nếu đã là thế, vậy ta sẽ tới đó xem sao. Xin hỏi đại sư, suối nước nóng đó ở chỗ nào của hậu sơn?
Lão hoà thượng gật đầu mỉm cười, quay ra phía sau nói với một tiểu hoà thượng:
- Ngộ Tịnh, ngươi hãy đưa Lâm thí chủ tới đó đi.
Đại tiểu thư biết là cản gã không được, thở ra một hơi, nhìn gã nói:
- Vạn sự đều cẩn thận, đừng có để giống như lần trước, trúng mai phục của người ta.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười một tiếng, gật đầu liền liền, thầm nói: "trúng mai phục cái rắm, lần trước nếu không phải là tại nàng làm hỏng việc tốt, tiên tử sớm đã bị ta đánh ngã rồi. Nhưng mà lần này khẳng định không phải là tiên tử truy tìm tới rồi, nàng ta nếu thật sự muốn đánh ta thì chẳng cần nói, không cần phải phí hơi như vậy, trực tiếp ở trên đường mai phục, hoặc là phóng phi tiễn, vậy là lão tử đủ tiêu rồi."
Mấy lời nói này đương nhiên là sẽ không để cho đại tiểu thư biết, gã kéo cái tên tiểu hoà thượng gọi Ngộ Tịnh đó, vội vàng nhắm hậu sơn của Tướng Quốc Tự đi tới. Chuyển qua vài góc quẹo, rồi không thấy bóng dáng nữa.
Đại tiểu thư nhìn theo thân ảnh của gã biến mất, đứng ngẩn ở đó hồi lâu, rồi buồn bã thở dài. Từ Chỉ Tình nắm lấy tay nàng nói:
- Tiêu gia muội muội, chuyện gì mà hắn phải đi vậy?
Tiêu Ngọc Nhược trong lòng chua xót, khẽ nói:
- Đi gặp nương tử của gã?
- Nương tử?
Từ tiểu thư cau mày:
- Hắn đã thành thân rồi sao? Phụ thân tại sao lại chẳng có nói với ta.
- Ai mà biết được gã đã thành thân hay chưa?
Đại tiểu thư bực tức nói:
- Hồng nhan tri kỷ của gã cũng chẳng biết là có bao nhiêu nữa. Bản thân cái tên xấu xa này chắc cũng chẳng biết rõ được con số chính xác, sợ rằng phải đem cả đầu ngón tay cộng ngón chân mới có thể đếm cho hết được.
Từ Chỉ Tình buộc miệng cười một tiếng. Có vẻ nhiều hứng thú liếc nhìn Tiêu Ngọc Nhược. Đại tiểu thư hơi đỏ mặt, khẽ nói:
- Tỷ tỷ, người cười cái gì vậy?
Từ tiểu thư nghiêm mặt nói:
- Tiêu muội muội, muội có tin tưởng lời nói của tỷ tỷ không?
Đại tiểu thư khe khẽ gật đầu:
- Từ tỷ tỷ học vấn hiểu biết hơn người, tiểu muội hết sức bội phục, sao có thể không tin lời nói của người?
Từ Chỉ Tình kéo Tiêu Ngọc Nhược theo nhẹ đi vài bước, cười nói:
- Vậy tỷ tỷ hỏi ngươi vài câu hỏi, ngươi nên hồi đáp thật lòng.
Đại tiểu thư gật gật đầu. Từ Chỉ Tình mĩm cười nhìn nàng ta nói:
- Tiêu muội muội có thật là thích cái tên Lâm Tam đó?
Mặt Tiêu Ngọc Nhược phủ lớp mây hồng. Do dự một lúc, rốt cuộc cũng dũng cảm gật đầu, khẽ ừm một tiếng.
Từ Chỉ Tình khẽ mỉm cười, nói:
- Tiêu gia muội muội, nam nữ thích nhau, chính là đạo lý thiên kinh địa nghĩa, không cần phải quá xấu hổ.
Tiêu Ngọc Nhược khe khẽ ừm một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, nhỏ giọng nói:
- Tuy là nói như vậy, chỉ là cái tên xấu đó cả ngày chẳng có lúc nghiêm túc, vừa không cầu công danh, cũng không muốn làm quan, ta sợ khó qua cửa ải của nương thân.
Từ Chỉ Tình nắm lấy ta nàng, cười xong nói:
- Nam nữ thích nhau, đâu có liên quan gì tới thân phận địa vị. Hoàng Đế còn có thể cưới dân nữ, Công Chúa cũng có thể lấy tên bán thịt. Lâm Tam này tuy là cả ngày hi hi ha ha, nhưng với khả năng của hắn, muốn xin làm một chức quan cũng chẳng là việc khó, điều này tuyệt không thành vấn đề. Tiêu phu nhân tinh minh như vậy, tuyệt sẽ không vì vậy mà phản đối việc của các người.
Nghe Từ Chỉ Tình thuyết giảng như vậy, trong lòng đại tiểu thư như uống một liều thuốc định tâm, tử tế suy nghĩ một chút, phát giác ra trong lời nói của nàng hình như còn có điều chưa nói hết, liền hỏi:
- Tỷ tỷ, ý của người là cái khó khăn giữa ta và hắn, chẳng phải là vì thân phân địa vị, mà vấn đề là ở hắn?
Từ Chỉ Tình tỏ ra không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, tủm tỉm cười:
- Tiêu gia muội muội, tuy là thời gian bọn ta tiếp xúc không lâu, nhưng ta cũng có thể nhìn ra được muội là nữ nhân rất có chủ kiến, ngộ sự trầm ổn, tính tình cương liệt, tuyệt sẽ không dễ dàng nghe theo người khác. Nói một cách khác, muội không giống như mấy cô gái, muội có năng lực độc lập, không muốn sống ỷ lại vào nam nhân.
Điểm này thì nói đúng, đại tiểu thư ra làm ăn từ nhỏ, sớm đã được nuôi dưỡng thành tính cách ương bướng, nếu chẳng vì gặp phải Lâm Tam, sợ rằng chẳng có thể nhìn ra vẻ dịu dàng ẩn giấu của nàng. Nhìn thấy Từ Chỉ Tình khẽ cau mày, Tiêu Ngọc Nhược vội vàng hỏi:
- Tỷ tỷ, cái này chẳng lẽ là có vấn đề gì? Xin tỷ tỷ nói rõ.
Từ Chỉ Tình gật đầu đáp:
- Không sai, vấn đề chính là chỗ đó. Với dạng người như ngươi có tài hoa, có ngoại hình, lại thuộc nữ tử độc lập, thế gian thật cũng khó kiếm, cho nên nhãn quang của muội muội đương nhiên phải cao. Nếu là nam tử tầm thường gặp được muội muội, tất nhiên là toàn tâm toàn ý đối đãi với muội, tuyệt sẽ không còn tâm tư để đi chọc ghẹo cô gái khác. Thử hỏi, nữ tử thế gian, có ai mà không mong tướng công của mình vĩnh viễn duy nhất chỉ yêu riêng mình, nhất là dạng nữ nhân xuất sắc như muội muội? Trời sinh tên Lâm Tam này có tính phong lưu, hồng nhan tri kỷ nhiều không kể xiết, đã có muội rồi, lại còn muốn chọc ghẹo người khác, trong lòng muội chẳng lẽ lại cam chịu?
Đại tiểu thư than khẽ một tiếng:
- Không cam chịu thì còn biết làm sao, chỉ cần tên xấu xa đó nếu dám bỏ rơi ta, ta sẽ chết liền cho hắn thấy.
Từ Chỉ Tình cười nói:
- Muội muội chớ có nói bậy bạ, muội còn trẻ, còn chưa cùng hắn ân ái triền miên, sao lại nói lời chết sống để làm gì?
Trên mặt Tiêu Ngọc Nhược như nổi trận gió thu, gắt giọng nói:
- Cái gì mà ân ái triền miên, tỷ tỷ vậy mà còn ghẹo muội nữa. Chỉ là tên đó trời sinh tính phong lưu, muội còn có biện pháp gì đây?
Từ Chỉ Tình thần bí cười một tiếng, nói:
- Muội muội chớ có coi nhẹ bản thân, với dáng vẻ mê người này của muội, tưởng muốn nắm được tim của hắn, để hắn yêu mình ngươi duy nhất, tuyệt đối chẳng phải là chuyện khó.
Nàng ghé đầu xuống, bắt đầu thì thầm bên tai của đại tiểu thư...
Nói đến hậu sơn, lộ trình từ Tướng Quốc Tự cũng phải đi qua vài con đường, tiểu hoà thượng đưa gã ra khỏi cửa, Lâm Vãn Vinh gấp rút vượt lên vài bước cười nói:
- Vị đại sư này, người gọi là Ngộ Tịnh phải không?
Tiểu sa di đáp:
- Ngộ Tịnh đúng là tiểu tăng.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt đánh giá trên trên dưới dưới gã, đưa ngón tay cái lên khoa tán (khen không thật lòng) nói:
- Gân cốt tốt, tướng mạo tốt, quả nhiên là cao tăng có đạo hạnh. Ngộ Tịnh đại sư, người quen thân với Tuệ Không đại sư lắm phải không?
Ngộ Tịnh đáp:
- Tuệ Không chính là sư tổ của tiểu tăng, tiểu tăng trước giờ vẫn theo sư tổ tu hành Phật học, không rời nửa bước.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười một tiếng, hai bàn tay chắp lại nói:
- Vậy phải chúc mừng đại sư rồi, vậy ngài là đối tượng được lão thiền sư bồi dưỡng làm người kế thừa rồi.
Tiểu hoà thượng này cao lắm là mới mười sáu mười bảy tuổi, sư tổ có chết, sư phụ có chết, rồi lại còn hơn trăm vị sư huynh chết luôn, vậy mới tới phiên gã kế thừa. Đây là thủ thuật của Lâm Tam trước hết cứ ca tụng lấy lòng, chẳng cần để ý ngươi có lọt tai hay không, vỗ mông ngựa trước cái đã.
Ngộ Tịnh vội vàng cất tiếng niệm Phật, liền miệng nói không dám không dám.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đại sư không nên khiêm nhường. Chỉ xem Tuệ Không thiền sư cả ngày để ngài ở bên cạnh, không phải là muốn bồi dưỡng thì còn là gì? Người xem lại coi ông ta đối với những người khác có như vậy không? Không có a!
Tiểu hoà thượng Ngộ Tịnh từ nhỏ ở trong chùa đến lớn, tư tưởng thuần khiết, sao có thể chịu được cái dạng dụ hoặc này. Thuận theo lời của gã nghĩ lại, tựa hồ đúng là như vậy. Sư tổ đối với bản thân coi trọng hơn ngoài: "… trừ phi thật là vậy… A Di Đà Phật!" trên mặt cũng không nén được lộ ra nét vui mừng.
"Lão tử phải chăng là có điểm quá xấu xa." Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười một tiếng, nói tiếp:
- Hôm nay vào lúc vị Tiếu tiểu thư tìm tới Tuệ Không thiền sư, đại sư có đó không? Ai, ta với Tiếu tiểu thư đã lâu không gặp, cũng không biết nàng lớn lên dáng vẻ thay đổi ra sao? Là cao lên hay là thấp xuống, là mập hay là ốm đây nữa?
Tiểu hoà thượng trầm tư một lúc nói:
- Nữ thí chủ đó mang mạng che mặt, tiểu tăng nhìn cũng không rõ, nhưng nhìn qua dáng vẻ của nàng, nhất định là một nữ nhân rất đẹp.
- Ồ, phải không?
Lâm Vãn Vinh giọng không đổi nói:
- Vậy vóc người của nàng đẹp không? Có đặc trưng khác thường hay không?
- Đặc trưng khác thường?
Tiểu hoà thượng nhắc lại từng câu từng chữ, bắt đầu nhớ kỹ lại, đột nhiên vỗ tay nói:
- Lâm thí chủ, ta nhớ lại rồi… nàng rất lớn…
- Nàng rất lớn? Cái gì rất lớn?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu hoà thượng đưa hai tay lên ngực tìm cách diễn đạt so sánh:
- Chỗ này rất lớn."
- Chỗ đó rất lớn?
Lâm Vãn Vinh ý thức đưa mắt liếc nhìn xuống ngực một cái, lập tức hiểu rõ được ý tứ của hắn, nhất thời cả người đổ mồ hôi: "Mẹ nó, thì ra là tên tiểu hoà thượng háo sắc, hết chuyện lại nhìn ngực người ta. Nếu thật đúng là Thanh Tuyền của ta, ngươi mà dám lén nhìn lão bà của ta, lão tử móc mắt của ngươi ra cho chó. Mẹ kiếp, Tuệ Không này cả ngày ở đây dạy cái gì vậy, sao để đám tiểu hoà thượng thủ hạ dưới tay hắn toàn là lũ háo sắc, Tuệ Không đó không phải là cũng cùng dạng háo sắc chứ? A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ. "
- Lâm thí chủ, ngài bị sao vậy?
Tiểu hoà thượng thấy thần sắc gã hung ác, vội vàng hỏi.
- Ồ, không có gì, ngươi mỗi ngày đều như vậy, nhìn chằm chằm vào ngực của nữ thí chủ hả?
Mắt Lâm Vãn Vinh ánh lên vẻ hung ác, ngoài cười trong không cười hỏi.
Ngộ Tịnh khuôn đỏ mặt, vội niệm Phật hiệu nói:
- Không phải không phải, ta chưa từng nhìn lén nữ thí chủ. Sư tổ nói qua, nữ nhân cũng giống như bộ xương khô, ta nhìn thấy nữ nhân cũng như nhìn thấy khô lâu, A Di Đà Phật, nhìn thấy khô lâu rồi.
Lâm Vãn Vinh nghe xong buồn cười, tiểu hoà thượng này mới mười sáu mười bảy tuổi, đang ở tuổi cập kê, khó tránh khỏi mê luyến khi gặp gỡ con gái. Chỉ là ngươi nếu dám tơ tưởng đến Thanh Tuyền của ta, không cần biết ngươi là hoà thượng hay là heo đực, lão tử đều cắt ngươi thành trăm mảnh.
Tiểu hoà thượng không dám nói gì nữa, vội vã đưa Lâm Vãn Vinh đi nhanh, không lâu đã tới được lưng chừng núi, suối nước nóng lại ở trên đỉnh núi, địa thế quá dốc, hết sức khó trèo.
Ngộ Tịnh chắp hai tay lại, niệm Phật hiệu xong nói:
- Lâm thí chủ, Tiếu tiểu thư đang ở trên đỉnh núi. Đoạn lộ trình còn lại, tiểu tăng thật không thể lên được nữa, xin lão nhân gia ngài tự mình lên thôi.
Lâm Vãn Vinh ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy đường lên chỉ có một con đường nhỏ quanh co, tất cả bậc thang được làm thô sơ dựng đứng, uốn lượn vòng quanh ngọn núi, chỉ đủ cho một người qua lại. Nếu chặn lối nhỏ này lại, vậy thì không ai có thể lên núi được.
Tiểu hoà thượng nói xong liền vội vàng rời đi, Lâm Vãn vinh suy nghĩ một chút: "Nếu là tiên tử đó lại tới đây báo thù, căn bản không cần phải mời mình phải leo lên suối nước nóng trên núi, mà cũng không phải mời tới nói chuyện yêu đương, tại sao phải tới một nơi hay ho như thế này. Nếu là lời nói của Thanh Tuyền, lại vì sao phải phiền phức lòng vòng vậy?" Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ là đoán không ra là người nào, liền đem bảo bối trên người ngầm kiểm tra lại một phen, xác nhận không vấn đề gì, rồi mới dọc theo con đường nhỏ, chầm chậm đi lên.
Đạo lộ này thật hẹp, gập ghềnh uốn lượn, khi thì phải bám vào nham thạch mà lên, khi thì phải leo qua vách đá, lại phải cẩn thận từng chút đề phòng có người đánh lén, suốt chặng đường đi lên hết sức mệt mỏi, đi hết nửa canh giờ mới nhìn thấy được đỉnh núi.
Ở lối vào đỉnh núi, một khối đá thiên nhiên lớn chìm sâu trong đất, Lâm Vãn Vinh hai tay dùng sức, leo qua tảng đá đó, cả người cũng hơi mệt mỏi, liền đặt mông ngồi lên trên tảng đá.
Mặt trời cũng đã ngã về tây, ngồi trên đỉnh núi nhìn về phương xa, núi non trùng điệp, mây hồng nối đuôi, trong lòng thật đầy hứng thú.
Nhưng mà hắn không phải tới đây để ngắm cảnh, nghĩ tới Tiếu tiểu thư thần bí đó đang còn ở đó chờ đợi, trong lòng hắn nhất thời trở nên gấp gáp, len lén từ phía sau tảng đá thò đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Đỉnh núi này hết sức rộng lớn, bốn phía nham thạch dựng đứng lởm chởm, trập trùng kỳ lạ, duy chỉ ở giữa đỉnh núi lại có một cái hồ nước thật lớn. Một dòng suối nước nóng bốc lên từng luồng từng luồng nhiệt khí, tỏa ra bốn phía tạo thành một màng hơi nước mờ ảo giữa không trung, như mờ như tỏ, đầy vẻ thần bí.
Trên đỉnh núi này, ngoài đá là suối nước nóng, chẳng thấy bóng dáng của ai, Lâm Vãn Vinh quan sát tỷ mỹ một phen, xung quanh vẫn tĩnh lặng như cũ. Trong lòng gã liền nhảy gấp: "Không phải chứ, chẳng lẽ là lão hoà thượng đó gạt ta?"
Gã đang thầm nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng khua nước lách tách từ mặt hồ vọng lại, một bóng hình mỹ diệu lung linh hiện lên trong làn nước, mái tóc dài vung lên, bắn ra những giọt nước trong vắt mang theo luồng nhiệt khí. Giữa màng hơi nước bốc lên ngùn ngụt, nàng tựa như là một đoá sen trắng mỹ lệ, đang nở rộ trong ánh chiều tà...