"Rầm!"
Cửa bị đá văng mạnh mẽ, giọng nữ nỏng nảy khàn khàn quát: “Tôi đi vào, tổng giám đốc, cô không cần phải tìm chúng tôi, cho tôi một lí do hợp lí ngay lập tức!”
Liên Hoa nhẹ nhàng chuyển động ghế, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cô vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ nên làm như thế nào để không tổn thương đến lòng tự trọng của các nhà thiết kế, chỉ ra cái sai của bọn họ, nhưng vừa thấy người phụ nữ nóng nảy bước vào, cô liền quên hết tất cả.
"Liên ... Liên Hoa!" Người phụ nữ cũng ngẩn ngơ, dùng sức dụi mắt, mới giật mình nói, “Là cậu sao, Liên Hoa, thật sự là cậu!”
"Uyển Nhu? !" Liên Hoa đứng lên, không dám tin nói, “Uyển Nhu! Sao lại là cậu?”
"Liên Hoa, mấy năm nay cậu biến đi đâu!” Uyển Nhu chạy tới ôm Liên Hoa, “Năm năm trước cậu bỏ trốn ở trong hôn lễ, để cho những dâu phụ chúng tớ lo gần chết, cuối cùng cũng không có tin tức của cậu. . . . . Cưới cũng không xong, học cũng không tới, sự nghiệp cũng không lo, ngay cả bạn bè cũng không liên lạc, hiện tại cậu xuất hiện từ nơi nào đấy!”
"Uyển Nhu, mấy năm nay tớ rất nhớ cậu. . . . .” Liên Hoa xúc động không thôi, năm đó sợ Ôn Ngữ thuê sát thủ giết cô, cô xin Chử giáo sư không cần tiết lộ hành tung của cô, từ đó cô cũng không liên lạc với bạn cũ. Những năm này, vì con trai và sự nghiệp, chưa bao giờ về nước cũng chưa từng chủ động liên lạc cho Uyển Nhu, làm cho các bạn cũ nhớ
"Hừ, thì ra mấy năm nay cậu xây dựng sự nghiệp! Thật may, tớ với Mẫn Mẫn đều làm ở công ty cậu. . . . .!” Uyển Nhu hả giận dùng sức ôm Liên Hoa, “Nhớ năm đó, tớ với Mẫn Mẫn nói muốn tới Liên thị làm trâu làm ngựa cho cậu, thì ra quanh đi quẩn lại, chúng tớ vẫn là thủ hạ của cậu!”
"Mẫn Mẫn? Tần Mẫn mẫn cũng ở đây Thịnh Thế Liên Hoa?” Vẻ mặt Liên Hoa mừng rõ đúng là bạn tốt trùng phùng, “Mau gọi cậu ấy lên đây, chúng ta cùng ôn chuyện cũ!”
Uyển Nhu cay cú vừa bấm điện thoại vừa trách mắng:” Rõ ràng tớ đi lên là để hỏi chuyện, sao lại thành nói chuyện phiếm rồi. . . . . Cũng chính là cậu chọn phương án thiết kế lỗi của tớ, tất cả cái khác không còn! Sớm biết tổng giám đốc tên là Liên Hoa, tớ cũng không đến nỗi tìm đến đây, còn bị nữ thiết kế thiên tài chỉ ra cái sai, tớ nên cảm ơn. . . . .”
"Uyển Nhu, cậu thật là một chút cũng không thay đổi, rời khỏi tụi cậu lâu như vậy, xem ra các cậu vẫn như cũ, thật sự là quá tốt” Liên Hoa cầm tay bạn tốt, nhẹ nhàng cười, “Dường như chúng ta vẫn ở thế giới của năm năm trước, chưa xảy ra chuyện gì. . . . .”
"Hừ hừ, chờ Mẫn Mẫn tới, tớ sẽ cùng cậu ấy bức cung, hiện tại cậu có thể bắt đầu suy nghĩ, kể ngày xưa xảy ra chuyện gì, cậu phải đào hôn rồi hoàn toàn biến mất!” Uyển Nhu uy hiếp liếc xéo cô, “Nói mấy năm nay cậu đi đâu, sống nhưu thế nào, nói vì sao Liên thị lại bị mẹ kế của cậu biến thành Ôn thị, vị hôn phu Đỗ Yến Thừa cũng thành vị hôn phu của em cậu, cuối cùng xảy ra chuyện gì?”
Liên Hoa cười khổ, chuyện mấy năm nay, một câu hai câu sao nói hết được. . . . .