Bước chân Liên Hoa vững vàng xuống lầu, ngẩng đầu bước vào xe, nói một câu với tài xế Tiểu Phi: “Tôi về nhà, không về công ty.” Nói xong, cô nhẹ nhàng ngồi vào ghế sau tấm màn che.
Sau tấm màn che, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Liên Hoa lập tức xụ xuống, cô ngồi co quắp ở phía sau, ngón tay dài khẽ run, tình cảm đè nén từ khi nhìn thấy Triển Thiếu Khuynh cũng không kiềm chế được nữa.
Cô sợ đôi co với Triển Thiếu Khuynh mà lộ ra chuyện của Tiểu Bạch, mới có thể nói sang chuyện khác chọc tức hắn, mà bây giờ, cô phải lập tức trở về để gặp Tiểu Bạch, đã mấy ngày cô không thấy bảo bối, xác nhận bé thuộc về mình, xác nhận vĩnh viễn sẽ không có người nào cướp bé đi.
Đến cửa nhà, Liên Hoa dặn dò Tiểu Phi mấy câu, lập tức mở cửa bước vào, cô cuống quít hỏi dì Ngô: “Bây giờ Tiểu Bạch đang ở đâu?”
"Tiểu Bạch chơi ở trong phòng, Liên tiểu thư, cô. . . . .”
Không nghe hết lời nói của dì Ngô, Liên Hoa một mạch chạy đến phòng của Tiểu Bạch, nhanh chóng mở cửa, Liên Hoa vội vàng nhìn vào.
Tiểu Bạch đang nằm vẽ tranh ở trên bàn học, nghe được tiếng động ở cửa, quay đầu nhìn người mới tới, ánh mắt của bé sáng lên, để lại giấy bút vội chạy tới: “Mẹ! Hôm nay mẹ không tăng ca à, về sớm vậy?”
Liên Hoa dang hai tay ra, ôm Tiểu Bạch chạy như bay vào ngực, ôm bé thật chặt, không ngừng hôn lên trán của bé: “Tiểu Bạch, buổi chiều công ty của mẹ không có việc gì, toàn bộ thời gian mẹ sẽ ở với con. . . . .”
Quả thật Liên Hoa muốn khóc, thật tốt, cô trai của cô đang ở trong ngực cô, sẽ không bị người khác cướp đi, sẽ không có người giành với cô, cô là người thân duy nhất, cô là huyết mạch tương liên của tâm can bảo bối, mẹ là rất yêu con. . .
"Được ạ!” Tiểu Bạch cười đến rạng rỡ, ôm ngược Liên Hoa mà hôn cô, “Mẹ không nên quá mệt mỏi, tăng ca như vậy thì phải nghĩ ngơi một chút! Con sẽ lớn lên rất nhanh, đến lúc đó Tiểu Bạch sẽ giúp mẹ làm thêm, mẹ có thể ngủ tốt!”
"Tiểu Bạch ngoan nhất, mẹ không có mệt mỏi chút nào . . . . . ." Ánh mắt của Liên Hoa không rõ, cô có con trai thông minh, đáng yêu nhất thế giới, sao lại bằng lòng cho người khác chứ!
Tiểu Bạch lắc đầu một cái: “Hiện tại Tiểu Bạch đã bốn tuổi, nên chỉ có thể quản lí giúp mẹ ‘Bách Bảo’, chờ con lớn thêm một chút, nhất định sẽ giúp mẹ nhiều hơn”
Bé nghĩ đến cái gì, kêu lên một tiếng, thoát khỏi lồng ngực của Liên Hoa, chạy tới bàn học cầm mấy tờ giấy vẽ tranh của bé, y như hiến của quý cho Liên Hoa: “Mự, đây là kịch bản mới của ‘Bách Bảo’, nghe Daniel nói không tệ, con lại tiếp tục vẽ chuyện cũ, rất đẹp mắt!”
Liên Hoa nắm tay Tiểu Bạch, mắt liếc mấy bản nháp kia, phía trên là hình tượng của Bách Bảo ----- một cái bánh bao bạc non nớt, đáng yêu hoạt bát bay lên, đây là bức tranh cô vẽ Tiểu Bạch năm đó, hiện tại cũng là Tiểu Bạch vẽ nhân vật rất thuần thục.
Chuyện xưa mới tiếp nối tình tiết vở kịch ánh trăng đen, nói ‘Bách Bảo’ đối phó với ánh trăng đen bại hoại ở trong rừng, tập hợp các trò đùa dai ác liệt mà Tiểu Bạch có thể nghĩ đến.