Liên Hoa sững sốt, ánh mắt loé lên sự lúng túng, cười cười phá vỡ cục diện bế tắc, “Ha ha, Mục Thần, tôi vẫn nghĩ anh là nữa người Trung Quốc, không ngờ còn chưa hiểu rõ văn hoá của người Trung Quốc! Lời nói không thể nói loạn, may là nói với tôi, nếu như nói lời này với người phụ nữ khác, nhất định sẽ làm họ hiểu lầm.”
"Là tôi nghiêm túc." Mục Thần dứt khoác dừng xe, “Tôi hiểu rõ ý tứ của ‘vợ’, thật lòng tôi mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ.” Hai mắt màu xanh dương thâm tình và nghiêm túc của hắn đủ để giết hết phụ nữ trên thế giới.
Liên Hoa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, không có dũng khí nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chúng ta là hợp tác làm bạn, là bạn bè hiểu rõ nhau nhất, Mục Thần, tôi hi vọng anh chỉ là nói giỡn.”
Mục Thần đưa tay xoay đầu của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu như tôi không nói giỡn? Nếu như tôi hết sức nghiêm túc muốn biết đáp án của em?”
Ánh mắt Liên Hoa loé lên, không dám nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng mê người của Mục Thần, sau một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đừng đùa Mục Thần, hình như tôi đã gặp qua rất nhiều bạn gái của anh, đều là mĩ nhân thanh thuần như hoa Bạch Liên, không phải là mỗi người có tư chất bình thường, phụ nữ anh nhìn trúng đều có điểm giống nhau, mẫu người anh thích tuyệt đối không giống như tôi. Chúng ta làm bạn cũng rất tốt, nhưng thứ khác. . . . Không thích hợp đâu. Anh còn trẻ nên chưa xác định được định hướng của mình, tình cảm vẫn còn chưa rõ ràng, có thể chơi thêm một thời gian nữa.”
Mục Thần nóng nảy, cầm tay Liên Hoa, thề thốt giải thích: “Tôi biết tuổi tôi không đủ chín chắn mà còn nhỏ hơn em, tôi biết thanh danh phong lưu, hoa tâm bên ngoài, tôi cũng biết em hiểu tất cả, chuyện bừa bãi trước kia tôi không thể che dấu, mà lần này là tôi. . . . Thật lòng nghiêm túc! Em như một đoá sen hồng nở rộ, xinh đẹp, kiều diễm, bởi vì bị em hấp dẫn, tôi mới có thể tìm những phụ nữ nhu nhược như hoa Bạch Liên, tôi muốn từ bỏ em, không ngờ lại càng lún sâu...”
". . . . . ." Liên Hoa trầm mặc một lúc, cô rất quen với đàn ông theo đuổi, cô quý trọng tình bạn hơn, Mục Thần và cô là cùng nhau đi tới quan hệ bạn bè, ở trong mắt cô, hắn không phải là người đàn ông theo đuổi cô.
Bất luận như thế nào cô cũng không tin là hắn thích cô, hắn từng có rất nhiều bạn gái, tình cảm là vui chơi phóng khoáng, mà Tiểu Bạch nói người xấu muốn giành mẹ vời bé, làm sao hắn sẽ thích cô chứ?
“Mục Thần, bây giờ tôi chỉ có thể nói là. . . . . . Tất cả tâm trí của tôi đều đặt lên người của Tiểu Bạch, FL và Thịnh Thế Liên Hoa, không có bất kỳ chỗ hở cho ai cả.” Liên Hoa nghiêm túc nhìn Mục Thần, nói gằn từng chữ.
"Ý tứ là tôi nhất định không có cơ hội?” Mục Thần thở dài, u oán rũ lông mi dài xuống, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, khôi phục lại nụ cười y hệt câu hồn trên mặt, “Liên Hoa, ý của em là ai cũng có thể cạnh tranh công bằng chứ? Nếu vậy, nhất định tôi sẽ không thua.”