Liên Hoa sững sốt, điểm nhẹ chóp mũi của con trai dí dỏm nói: "Mẹ sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng với Tiểu Bạch, chỉ cần con là đủ rồi!"
Tiểu Bạch thấy mưu kế đã đạt được liền nở nụ cười: "Mẹ, mẹ phải nhớ kỹ những lời này nha! Mẹ chỉ có thể là người phụ nữ của con, không cho bất luận kẻ nào giành!"
"Đồ quỷ tinh ranh!" Liên Hoa yêu thương hôn Tiểu Bạch một cái, tiếp tục ôm bé đi đến phía ngoài của sân bay.
Đứa bé này là thiên tài, vừa thông minh lạ thường, lại vừa rất kì quặc, bé luôn sợ mất đi cô, dùng cách này để biểu đạt ham muốn độc chiếm của bé, cô chỉ có thể làm như không thấy bé khó chịu.
Đứa bé này quá độc lập, người làm mẹ như cô nhân tiện làm nũng nhiều hơn một chút với bé, dù sao ở trước mặt con trai buông thả ăn vạ, cũng không có mất mặt đi.
Tiểu Bạch cong mặt cười, bập môi hôn lên mặt Liên Hoa một cái, tò mò hỏi: "Mẹ, chúng ta đi đâu?"
"Chúng ta đi gặp ông bà ngoại, mẹ dẫn con đi gặp bọn họ, tới bây giờ bọn họ còn chưa gặp con, nhất định rất nhớ." Dáng vẻ Liên Hoa tối sầm lại, từ từ giải thích với con trai.
Ở trước sân bay kêu xe taxi, Liên Hoa lên xe rồi nói địa điểm, hai mẹ con đi về thành phố K sau trạm thứ nhất.
Xuống xe, Liên Hoa nghiêm túc chọn một bó hoa, nghiêm trang dắt con trai, từ từ đến gần mộ bia ở giữa những mộ bia san sát nhau.
Bọn họ sóng đôi dừng lại trước hai tấm bia đá, Liên Hoa khom người đặt hoa ở trước mộ bia: "Bảo bảo, gọi ông ngoại và bà ngoại."
Liên Hoa nhìn nét mặt vui mừng của cha mẹ trên tấm bia đá, trong mắt là một mảnh chua xót.
"Chào ông ngoại, bà ngoại." Tiểu Bạch khéo léo kêu lên, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn lau đi nước mắt của Liên Hoa, "Mẹ ngoan, đừng khóc."
Liên Hoa ôm Tiểu Bạch, thất thần nhìn cha mẹ, nhỏ giọng sám hối với bọn họ vì mình bất hiếu.
Vừa rời đi đúng năm năm, cô chưa từng trở lại quét dọn, chăm sóc họ, để bọn họ nóng ruột nóng gan lo lắng cho cô; cô khiến cha mẹ lưu tâm, Liên thị đổi chủ, những năm này tình hình ngày một xấu đi không còn huy hoàng như trước nữa; cô chưa lập gia đình đã sinh con, lại tới bây giờ mới đem cháu ngoại của bọn họ cho bọn họ nhìn thấy. . . . . .
Cuối cùng, Liên Hoa thấp giọng thề: "Ba mẹ, lần này con trở lại, sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, hai người yên tâm đi."
Liên Hoa đứng lên, nhẹ giọng thở dài nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi."
Tiểu Bạch ngước nhìn hai tấm hình, hạ thấp âm thanh để Liên Hoa không nghe được nhanh chóng đảm bảo nói: "Ông bà ngoại, con là Liên Tĩnh Bạch – con trai của mẹ, nhũ danh là Tiểu Bạch, con sẽ bảo vệ mẹ, con đối xử với mẹ vô cùng tốt, hai người yên tâm đi!"
"Tiểu Bạch? Đi!" Liên Hoa quay đầu, ngoắc tay với Tiểu Bạch.
“Được!" Tiểu Bạch trả lời một tiếng, chạy tới nhanh như chớp, ngẩng đầu lên yếu ớt nói, "Mẹ, lần này con thật sự đói bụng. . . . . ."