Editor: phươngnguyenphuong
Betaer: Mẹ Bầu
"Đau không?"
“A ưm . . . . ."
"Rất đau đúng không? Loại cảm giác này cực kì mạnh mẽ đúng không?"
“Ưm …"
"Mới trôi qua được mười phút, còn hơn nửa giờ nữa, thật sự sẽ càng ngày càng đau đấy.”
“Cô ít nói nhảm đi!” Cơ thể Triển Thiểu Khuynh co quắp run rẩy, tiếng kêu bén nhọn nặn ra từ kẽ răng. Anh luôn nghĩ hét lớn một tiếng có thể trút đi đau đớn của cơ thể, luôn nghĩ muốn rút hết những chất lỏng đang tàn sát bừa bãi trong chân mình ra!
“Anh xem, nếu như tôi không thêm cho anh thuốc giảm đau, anh thật sự không có cách nào chịu được đau đớn lúc trị liệu.” Tố giống như chỉ đang đối mặt với một khúc gỗ, tỉnh táo nhìn Triển Thiếu Khuynh đau đến lăn lộn: “Đây là anh tự chuốc lấy phiền phức, tôi đã khuyên anh không cần làm mấy việc quyết định này, muốn để anh không phải trải qua loại thống khổ này, nếu anh ngoan ngoãn dựa theo quá trình chữa thương của tôi, mà không phải tự ngược đãi tự tìm khổ, tại sao sẽ như vậy chứ?”
“Ưm a …—" Tiếng Triển Thiểu Khuynh gầm lên: “Cô câm miệng! Tôi có thể chịu, nhất định tôi có thể chịu được!”
Anh nhất định phải chịu đựng vượt qua, phải chiến thắng trong ván bài này! Anh muốn biết cuối cùng thì người phụ nữ biến thái này muốn cái gì, tuyệt đối không thể bị cô ta nắm mũi dắt đi!
"Được rồi, tôi vốn định cùng anh tâm sự để dời đi sự chú ý của anh một chút.” Tố nhún nhún vai, đứng dậy rời đi: “Anh đã không cảm kích, tôi liền mặc kệ anh. Lúc không chịu nổi nhớ gọi tôi, tôi sẽ không để cho anh đau đến mức cắn đứt đầu lưỡi, cơ thể của anh phải được khỏe mạnh.”
Tố vừa rời đi, Triển Thiểu Khuynh cũng khống chế không nổi nữa thấp giọng rên rỉ, đau, chưa từng đau như vậy, tê tâm liệt phế, khắc cốt ghi tâm, cho tới bây giờ anh chưa từng trải qua loại thống khổ này!
So với lúc bị thương năng do tai nạn xe cộ năm năm trước, còn thảm thiết hơn, so với lúc anh luyện tập lúc trước còn bứt rứt hơn, bắp chân bên trái của anh khiến anh đau đớn tuyệt vọng, kéo dài triền miên dây dưa không ngớt, mỗi một khắc không ngừng nghỉ!
Gian phòng yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào. Triển Thiểu Khuynh chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, thần kinh đối với từng chút sinh ra trên đùi cũng cực kỳ nhạy cảm, mỗi một chút cảm giác đau ở chân cũng bị phóng đại vô hạn. Thậm chí anh có thể cảm nhận được tế bào chuyển động trên chân! Vết thương của anh dùng tốc độ có thể nhìn ra, đang khép lại hồi phục!
Dưới sự kích thích của chất thuốc màu xanh dương kia, dòng máu nóng bỏng như nham thạch sôi trào quay cuồng, xương cốt bành trướng giãn ra, vô số da thịt nhỏ bé bị dồn ép bị xé nát, dọn chỗ trống cho những tế bào mới sinh, chân của anh là một chiến trường, diễn ra vô số màn cắn xé, đấu tranh và tử vong…
Loại đau đớn này có lẽ thật sự có thể bức người phát điên…
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một thế kỷ, Tố chợt đi tới, cô kiểm tra một chút tình trạng cơ thể của Triển Thiểu Khuynh, mang theo một chút thán phục nói: “Còn có mười phút, anh kiên trì đến bây giờ đã rất lợi hại rồi! Quả nhiên không hổ là người được tôi lựa chọn, ở mọi phương diện anh đều cực kỳ ưu tú."
Tố nhẹ nhàng hơi gõ lên một huyệt vị trên đầu gối anh, đặc xá nói: "Tôi để anh tạm thời nghỉ ngơi thả lỏng giữa trận năm phút đồng hồ, sau năm phút mới là đau đớn cực hạn, anh hãy tích góp từng chút sức lực, mới có thể chịu đựng qua thời khắc cuối cùng."
"Hô…" Chân tựa như hư không biến mất, cảm giác đau đớn mới vừa rồi còn khiến anh suýt nữa điên cuồng lập tức dừng lại, Triển Thiểu Khuynh thở dốc từng ngụm từng ngụm một, cảm nhận được cảm giác sống lại rõ rệt.
Bình ổn lại nhịp tim, anh hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tôi hỏi cô… Tố, cô"
Triển Thiểu Khuynh chống thân thể ngồi dậy, mặt phờ phạc hỏi cô: “Cô có kỹ thuật tân tiến thế này, có thuốc với công dụng thần kì như vậy, tại sao không đi tạo phúc cho nhân loại, không mở rộng….”
“Anh có biết thuốc của tôi quý giá mức nào không? Anh cho rằng toàn thế giới có mấy người có thể trả nổi tiền cho những thuốc này? Anh không biết, một tuần vừa rồi, số tiền tôi bỏ ra trên người anh đã là con số thiên văn*.” Tố nhún nhún vai: “Nhưng anh nên biết, 98% của cải trên thế giới này nằm trong 2% dân số, thuốc của tôi được chế ra chính là để phục vụ cho 2% dân số này, vậy thì tương đương với việc tôi khống chế 98% tiền của, có cái gì buôn bán có lời hơn so với cái này đây? Mỗi người đều có cách sống của mình, người nghèo cho dù tàn tật cũng có thể sống tiếp, người có tiền mới là người sợ chết nhất, tôi ra giá trên trời, muốn cái gì liền có cái đó, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết giá sao? Nhưng bây giờ tôi đã không còn dục vọng với tiền bạc, tiền của tôi đã đủ kếch xù rồi, cho nên bây giờ chỉ lúc tôi có tâm trạng tốt mới ra tay, tâm trạng không tốt, tôi sẽ không để ý tới bất cứ kẻ nào.”
(*) những con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km)
"Cho nên, lần này là tâm trạng của cô tốt? Vì cái gì mà cô tình nguyện ra tay cứu tôi đây?” Triển Thiểu Khuynh giống như lơ đãng thuận miệng hỏi.
"Năm phút đồng hồ đã đến.” Tố nhìn thời gian, trực tiếp lại đâm một cái vào huyệt vị trên đầu gối anh: “Khi anh vượt qua, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Trong nháy mắt, một loại đau đớn vượt qua tưởng tượng của con người như điện kích truyền tới cực mạnh, Triển Thiểu Khuynh đau đến nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng anh cũng hiểu, cái gì gọi là vĩnh viễn không ngừng, cái gì là cao trào thay nhau nổi lên…
Thống khổ sau cùng này quả thực khiến người ta muốn cắt toàn bộ chân, tình nguyện chết đi tình nguyện tàn phế, cũng không muốn chịu đựng loại hành hạ như địa ngục này!
Mồ hôi lạnh đã dính ướt quần áo Triển Thiểu Khuynh, gương mặt anh trắng bệch đến tiều tụy, nếu như không phải chân trái của anh bị cố định vững chắc trong cái thùng đó, nếu như không phải anh còn có một tia lí trí, anh nhất định sẽ kiên quyết đạp đổ cái chất thuốc màu lam ác độc đó, nhất định dù chỉ một giây cũng không muốn nếm thử loại cảm giác này!
Năm phút đồng hồ này, so với nửa giờ trước cộng lại vẫn còn đau hơn, anh không được, cơ thể căng thẳng sắp đứt, anh muốn ngất đi….
Một giây trước khi anh ngất xỉu, Tố nhìn đồng hồ, tiến lên rút chân anh ra khỏi thuốc: “Được, đã đến giờ."
Mấy chữ đơn giản của cô tựa như thánh chỉ đặc xá, khiến cơ thể vẫn luôn căng thẳng của Triển Thiểu Khuynh lập tức xụi lơ xuống, chân vừa rời khỏi đống chất lỏng màu u lam kia, cuối cùng anh cũng từ địa ngục trở lại nhân gian, đầu đầy mồ hôi ngửa mặt thở hổn hển nằm ở trên giường, anh thở ra nhiều hít vào lại ít, một phần ngón tay cũng không động đậy được.
"Cho anh cậy mạnh, loại cảm giác này rất thoải mái sao?” Tố dọn dẹp chất thuốc, lành lạnh châm chọc anh: “Bây giờ không muốn chết thì ngủ đi, nếu không anh sẽ càng khó chịu.”
“Tôi chịu được!” Triển Thiểu Khuynh gắng gượng mở miệng, tiếng bé đến mức không thể nghe lại kiên trì nói tiếp: “Nói, nói cô muốn cái gì, nói…nói cho tôi biết!”
Tố sững sờ, buông vật trong tay xuống, cuối cùng mở miệng: "Tôi muốn…Tôi muốn tinh trùng của anh, tôi cũng cần cùng anh kết hợp sinh một đứa bé.”
Ở trong lòng Tố le lưỡi một cái, cho dù anh không chống đỡ nổi, chẳng mấy chốc nữa cô cũng sẽ nói cho anh biết, bởi vì, lần này là lần chữa thương cuối cùng, tất cả tổn thương của Triển Thiểu Khuynh cũng đã khôi phục, cơ thể của anh đã không còn bất kỳ điểm khác thường nào rồi.
Triển Thiểu Khuynh lại bị lời nói của Tố làm chấn động toàn thân một hồi, anh vừa định mở miệng trách cô si tâm vọng tưởng, nhưng trước mắt lại tối đen, anh hoàn toàn rơi vào một giấc ngủ ngon.