Edit: Phong Nguyệt
Beta: Sunlia
J hưng phấn đứng lên, lắc Tiểu Bạch không ngừng kêu lên: "Có cách, Tiểu Bạch, tôi nhớ ra rồi!"
"Gầm cái gì mà gầm, anh làm tôi sợ muốn chết! Cha tôi bị thương thành dạng này rồi, anh còn cười được à!" Trong mắt Tiểu Bạch vẫn còn nước mắt, oán hận dùng sức lắc cánh tay đầy thịt của J: "Anh tự đâm đầu vào chỗ chết à! Tâm trạng của tôiu không tốt, còn dám cười tôi giết anh đó! Uổng cho anh còn nói là đệ tử của cha tôi, thế mà anh không đau lòng chút nào, bây giờ tôi sẽ thay cha tiêu diệt anh!"
"Tiểu Bạch, cậu hãy nghe tôi nói! Là tin tức tốt, đúng là tin tức tốt...... Gào khóc, cậu buông tay trước đi, đau quá——" J gào lên cầu xin tha thứ, luôn miệng giải thích rõ: "Tôi nghĩ đến một người, người kia có thể cứu lão đại ——"
"Thật?" Lúc này Tiểu Bạch mới buông lỏng tay, cậu bé lau nước mắt, con mắt đỏ rực giống như con thỏ nhỏ đáng thương, sau khi nghẹn ngào mấy tiếng, cậu bé cau mày hỏi: "Người nào, anh nói xem?"
Thật ra Tiểu Bạch cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, mấy ngày qua cậu bé đã thất vọng quá nhiều, mặc dù tình hình của cha đã chuyển biến tốt, bác sĩ nói tính mạng đã không nguy hiểm nữa, nhưng hai chân của cha vẫn không có khởi sắc, nhìn ông nội và mẹ liên lạc bác sĩ của các quốc gia suốt ngày suốt đêm, nhưng không có một người trả lời kết quả khả quan......
Không riêng gì ông nội và mẹ nhiều lần bị đả kích, ngay cả cậu ở bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng khổ sở.
Cho nên cậu không có tin tưởng J nói chút nào, cũng chỉ là ngựa chết thành ngựa sống hỏi một câu, J là một trạch nam có lẽ ở trong thế giới Internet đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng ở lĩnh vực chữa bệnh cứu trợ, ông nội có mạng lưới quan hệ trải rộng toàn thế giới cũng không vơ vét ra một người có thể chữa bệnh cho cha, J có thể biết được bao nhiêu danh y đây......
"Tôi biết một người, cô ta có thể cứu lão đại!" Vẻ mặt J sáng lên, hết sức chăm chú nói: "Tôi đã thấy tài liệu thí nghiệm và video của cô ta, cô ta thật sự có thể làm cho người ta mọc ra thần kinh mới trong xương cốt cơ bắp mạch máu!"
"Anh nói thật? Anh không có bị thần kinh chứ!" Tiểu Bạch ngây người, cậu sững sờ nhìn J, phảng phất giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Bởi vì tình trạng thương tích của cha, gần đây cậu đã lật xem rất nhiều bộ sách về phương diện y học, nhiều thuật ngữ chữa bệnh như vậy cậu hoàn toàn xem không hiểu, nhưng xem hiểu một câu nói duy nhất, lại làm cho cậu len lén khóc thật lâu: Sau khi tế bào thần kinh bị tổn thương, thì không thể hồi phục lại......
J nói mọi thứ như mơ giữa ban ngày! Chỗ chân bị thương của cha bị đứt mất dây thần kinh không phải nối chung lại một chỗ là có ích, cần dài ra một đoạn lớn mới được, hơn nữa mọc ra thần kinh xương cốt mạch máu phải giống như người bình thường khác, mới có thể bảo đảm chân của cha có thể đứng thẳng để đi được!
Có thể cái này không thực tế, lấy khoa học bây giờ mà xem, không thể nào đạt tới loại khoa học kỹ thuật chữa bệnh đó!
"Tiểu Bạch cậu đi theo tôi, tôi sẽ đi liên lạc người này ngay bây giờ, tìm cô ta tới đây, cậu mới xem tôi nói có thật không!" J liều mạng muốn thuyết phục Tiểu Bạch, cố chứng minh mình không nói dối: "Tiểu Bạch, người đó là một người điên vì khoa học, cũng là kẻ điên vì chữa bệnh, hai năm trước cô ta có thể làm được loại trình độ này, bây giờ tài nghệ càng cao siêu hơn mới đúng! Nhất định có thể cứu lão đại!"
"Anh bảo đảm?!" Tiểu Bạch kéo tay J, giọng nói mang theo run rẩy hỏi: "Anh thề anh nói đều là sự thật, không phải nghĩ gạt tôi chứ!"
Cậu đã chịu đủ khi bị xem là đứa trẻ tùy tiện có thể dụ dỗ, J nói không khoa học như vậy, thấy thế nào cũng giống như là giả! Ông nội và mẹ đã thất vọng nhiều lần rồi, bé còn có thể tin tưởng lời nói của J sao!
"Dĩ nhiên! Chuyện liên quan đến lão đại có thể hồi phục hay không, quan hệ đến ước mơ tôi có thể học được phép toán mã hóa và kiến thức Fire Wall (bức tường lửa trong mạng Internet), tôi tuyệt đối không nói láo!" J giơ lên ngón cái bảo đảm: "Mặc dù cô gái kia là một kẻ điên, nhưng cô ấy nợ tôi một món nợ ân tình, tôi nhất định mời cô ấy tới đây, nhất định khiến cô ấy cứu lão đại!"
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn J hồi lâu, cuối cùng, cắn hàm răng trắng noãn nhỏ nói: "Đi, J anh theo tôi đi tìm ông nội và mẹ! Anh nói rõ ràng sự việc ra ở trước mặt bọn họ, nếu quả thật có một người như vậy có thể cứu cha, cả nhà chúng tôi sẽ cám ơn anh!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch ngẩng lên, mang theo thần sắc kiên quyết và dứt khoác, lôi kéo J phải đi tìm Liên Hoa.
Mẹ đã từng nói, cho dù chỉ có một tia hi vọng, bọn họ cũng phải bỏ ra toàn bộ cố gắng, mặc kệ J nói thật hay giả, cậu tin tưởng mẹ và ông nội cũng sẽ bằng lòng thử một lần!
Tiểu Bạch lôi kéo J chạy vội đi tới một gian phòng đặc biệt ở trong bệnh viện, nơi này là chỗ nghỉ ngơi của mẹ và ông nội, vì ở gần chăm sóc cha, tất cả mọi người bọn họ cũng đều tới bệnh viện ở, ông nội và mẹ cùng ở nơi này vì chữa trị cho cha mà cố gắng liên lạc với bác sĩ trên toàn thế giới, đến đêm khuya thì mới có chút thời gian thức đêm làm việc xử lý chuyện của công ty, mấy ngày trôi qua, bọn họ cũng tiều tụy gầy yếu đi rất nhiều.
"Mẹ, ông nội?" Tiểu Bạch vọt vào cửa phòng, hét to nói: "J nói anh ấy biết một bác sĩ có thể cứu cha, mọi người tới nghe lời của anh ấy nói một chút, quyết định có muốn J đi liên hệ người kia tới đây không......"
"Cái gì?"
"Thật sao?"
Liên Hoa và ông Triễn đều giật mình, ánh mắt của hai người có chút trắng xanh tập trung đến trên người J.
"J, cậu nói là thật sao? Là ai, người kia thật có thể cứu Thiếu Khuynh sao!" Ánh mắt Liên Hoa nhất định chính là lục quang (ánh sáng xanh) nhìn chằm chằm J, bây giờ mặc kệ là ai, mặc kệ là biện pháp gì, cô đều bằng lòng đánh cuộc một lần thử một chút!
Sẽ không có khả năng tệ hơn nữa, mấy ngày nay đã không dưới mấy trăm vị bác sĩ lắc đầu bác bỏ chữa khỏi bệnh cho Thiếu Khuynh, cho dù J biết là phương thuốc cổ truyền hay phương pháp sản xuất dân gian gì, chỉ cần Thiếu Khuynh có thể bình phục, cô đều sẽ thiên ân vạn tạ......
"Cậu tên là J thật sao?" Sau khi ông Triển nhất thời ngẩn ra, rất nhanh trấn định lại, ông tiến lên quan sát tên J mập mạp, đổi lại tiếng anh hỏi: "Chàng trai, chúng tôi cũng muốn tin tưởng cậu nói là sự thật, nhưng cậu có chứng cứ gì không? Cậu biết, bởi vì Thiếu Khuynh bị thương, nếu như lừa gạt chúng tôi tính dễ dàng tha thứ đã đạt đến thấp nhất......"
"No no!" J bị ánh mắt của ông cụ giống như báo đi săn nhìn thẳng thì thấy cả người lạnh lẽo, không tự chủ lui về phía sau mấy bước, anh ta mới mở miệng nói: "Tôi nói đều là sự thật!"
J men theo trí nhớ của mình nói liên tục: "Tôi là một hacker, lúc nhàm chán thì lên mạng tùy ý xâm lấn các loại máy vi tính, dùng cái này tìm kiếm kích thích, hai năm trước, không biết lúc ấy tôi là thao tác thế nào, mơ hồ thì đã xâm nhập một lưới mạng đề phòng nghiêm ngặt. Nhưng càng khó có thể công phá khiêu chiến, tôi càng hưng phấn, lúc ấy tôi tích đủ hết tinh thần đi phá được những thứ Fire Wall kia, không chết không thôi! Cuối cùng, trong tám ngày dưới sự nỗ lực, tôi vòng qua tất cả Software nghe lén, xông vào Main(đầu não) trong máy vi tính! Nơi đó giống như là một trụ sở bí mật, dựa vào địa chỉ trang web cũng không tra được cụ thể địa chỉ rõ ràng, chính tôi ở bên trong cái trụ sở kia vô cùng hưng phấn, cẩn thận lật xem một chút những tư liệu kia, sau lại, thì trời đất xui khiến làm quen một người phụ nữ điên......"