Liên Hoa chỉ cười không nói, nhưng cô cũng không nói gì, là tự Đỗ Yến Thừa hiểu những ý kia, cũng là tự hắn quyết định muốn làm, cô không có nói thêm gì, không có nói với hắn làm được chuyện này sẽ quay về, chính là hắn tự mình liên tưởng, liên quan gì tới cô.
Đỗ Yến Thừa hứng phấn nói: “Liên Hoa, em chờ anh, anh nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này, em chờ anh!”
“Yến Thừa, tôi không hi vọng anh vì tôi làm gì, chuyện anh muốn làm cứ làm, chúng ta đã qua tuổi quyết định.” Liên Hoa cúi đầu xem giờ, đứng lên nói, “Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà.”
“Anh đưa em về!” Mặt Đỗ Yến Thừa đầy nhu tình.
Liên Hoa cự tuyệt: “Tôi có tài xế, Yến Thừa, anh trở về nhà đi.”
Bữa ăn tổi kết thúc trong tình trạng ai theo đuổi tâm tư người đó, cự tuyệt Đỗ Yến Thừa đưa về, Liên Hoa trực tiếp rời khỏi Dao Quang, lên xe về nhà.
Trong xe, Liên Hoa mỉm cười, tối nay cô tương đối hài lòng. Mặc dù Đỗ Yến Thừa không nói tin tức nào hữu dụng, không có nghe nghóng được kế hoạch của Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh, nhưng cô đã đặt một quả bom hẹn giờ, hơn nữa còn là một quả bom hiệu quả kinh người.
Đỗ Yến Thừa vì cô nghĩ, vậy hãy để cho Đỗ Yến Thừa cùng Ôn Như Cảnh và ông Đỗ đấu đi, hắn nghĩ bỏ Ôn gia, phản kháng cha hắn, tuyệt đối sẽ đưa đến cho Ôn thị và nhà họ Đỗ một trận gió tanh mưa máu. Để xem Ôn Như Cảnh phản ứng ra sao khi bị Đỗ Yến Thừa vứt bỏ, để xem ông cụ Đỗ ở phía sau có khạc ra Liên thị hay không, để xem mẹ con hai người làm như thế nào tiếp tục dựa dẫm nhà họ Đỗ, nhất định là một cuộc chiến tranh đặc sắc.
Chỉ là, ai thắng ai thua đều là nhà họ Đỗ và nhà họ Ôn đấu, mà cô, an vị làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng bọn họ không biết, ở phía sau chỗ hai người ngồi, một người đàn bà đeo kính mát hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được đoạn đối thoại của hai người, đã hận xé nát một hộp khăn giấy, cắn muốn nát môi.
Hai tay cô ta tức giận run rẩy, hận không thể tiến lên tát cho Liên Hoa không biết xấu hổ một cái tát! Tiện nhân, quả nhiên Liên Hoa là tiện nhân, cấu kết với tổng giám đốc Triển và tổng giám đốc Mục còn chưa tính, bây giờ con quyến rũ người đàn ông của cô!
Ôn Như Cảnh nắm chặt nắm đấm, cặp mắt tức giận toé lửa.
Cô đã cảm thấy gần đây Đỗ Yến Thừa có cái gì không đúng, tinh thần hoảng hốt, thường mất hồn, cho nên trong lòng cô sinh nghi, âm thầm theo dõi hắn, không ngờ cô thấy Đỗ Yến Thừa hẹn Liên Hoa ra ngoài, ở chỗ này giải thích với Liên Hoa, bày tỏ tâm sự đối với con tiện nhân kia, còn nói chưa quên được tình cũ, muốn quay lại!
Cô cũng biết, trời sanh Liên Hoa đối nghịch với cô, năm đó Liên Hoa đoạt đi danh tiếng và sủng ái thuộc về cô, để cho danh tiếng nhị tiểu thư Liên thị thùng rỗng kêu to, hiện tại lại trở về đối phó với mẹ cô, còn muốn cướp Đỗ Yến Thừa!
Trong lòng Ôn Như Cảnh một mảnh thê lương, lời nói của Đỗ Yến Thừa quả thật là tiếng sét giữa trời, tuổi thanh xuân của cô, đối với hắn chỉ như vậy thôi sao, hắn vì nịnh bợ Liên Hoa, chê bai cô không còn gì, vì Liên Hoa mà vứt bỏ cô.