Mục Thần là đối tác của cô nhiều năm, là người bạn rất quen thuộc của cô, sự việc của Moon là do con trai gây nên, cô nên sớm hỏi kỹ càng quan tâm anh một chút, nhưng tính tình của Mục Thần, nhất định anh không muốn cho cô biết chuyện này, cô chỉ có thể giả vờ như không biết, cũng không đi điều tra tin tức, để tránh một lúc nào đó thiếu kiên nhẫn liền hỏi tới.
Trong thời gian này, cô tưởng Mục Thần đã giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ tin tức của Moon đã truyền vào trong nước, nhất định là huyên náo rối bời, bất luận ra sao, cô ắt phải gọi điện thoại hỏi thăm Mục Thần.
"Hello?" Mục Thần nhận điện thoại, giọng nói mệt mỏi khàn khàn trầm thấp.
"Mục Thần, là tôi, tôi là Liên Hoa." Liên Hoa nhẹ giọng nói, giật mình mới nhớ đến chuyện lệch múi giờ, "A. . . .Tôi quên bây giờ ở Mỹ là rạng sáng, đã đánh thức anh rồi. . . Anh có khỏe không, dường như rất không có tinh thần, thân thể không thoải mái sao?"
"Liên Hoa?" Mục Thần ngạc nhiên, sau khi ho khan vài tiếng, cố gắng làm cho giọng nói trong hơn, " Tôi rất khỏe, vừa rồi không có ngủ, cho nên không tính là đánh thức. Thế nào nhớ đến gọi điện cho tôi vậy, dạo này em cũng tốt chứ?"
"Tôi tốt lắm, là anh không tốt, còn khách sáo không chịu nói với tôi." Liên Hoa thở dài, "Tôi đã biết rồi, thấy bản tin của nước Mỹ, tạm thời anh đã không ứng phó nổi, còn cậy mạnh chống đỡ cái gì? sao không nói gì hết vậy. . . . "
Mục Thần xoa xoa đôi mắt màu xanh đã hai ngày chưa được ngủ, nhỏ giọng uể oải nói: "Em đã biết rồi, chuyện phóng đãng trước kia của tôi em cũng biết. . . Vốn tưởng rằng là chuyện nhỏ, ai ngờ khó ứng phó như vậy, con sóng này chưa yên con sóng khác đã ập tới, có vẻ giống như không có một ngày yên bình. Nhưng cũng không quan trọng đến mức không thể chống đỡ được, tôi có thể đối phó, chỉ là cần thêm một ít thời gian nữa."
"Mục Thần, tôi muốn nói với anh thực xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của tôi. . ." Liên Hoa suy nghĩ rất nhiều, vẫn quyết định ngả bài với Mục Thần, "Ảnh chụp và tin tức này của anh đều là Tiểu Bạch sai khiến người làm, là tôi dạy dỗ Tiểu Bạch không nghiêm, mới để Moon bị ảnh hưởng lớn như vậy. . . Tôi đã chỉ thị FL toàn lực trợ giúp Moon, xin anh đừng cự tuyệt cho tôi được chuộc lỗi, quan trọng là trong thời gian sớm nhất mau chóng thoát khỏi những tin đồn tiêu cực kia."
"Tiểu Bạch, là bé?" Mục Thần đột nhiên mở to đôi mắt màu xanh thẳm, có chút không dám tin hỏi lại, "Bé còn nhỏ tuổi, làm sao có thể làm được việc này! Có phải em nghĩ sai rồi không, chuyện của Moon có thể liên quan gì đến Tiểu Bạch?" Anh thà tin là Liên Hoa nghĩ sai rồi, mà không phải là do Tiểu Bạch đang gây rối. Nếu đây là sự thật, chẳng lẽ muốn anh thừa nhận mấy vạn nhân viên của Moon đều thua dưới tay một Tiểu Bao Tử bốn tuổi sao, đả kích lòng tự trọng của anh nghiêm trọng cỡ nào!
"Cụ thể những chuyện này không phải do Tiểu bạch làm, bé làm quen thu mua được một cao thủ hacker, người đó ở nước Mỹ thực hiện việc này. . . Mục Thần, tất cả tổn thất tôi sẽ gánh vác, việc cấp bách trước tiên của Moon là mau chóng giải quyết mối quan hệ xã hội truyền thông. . ."Liên Hoa che mặt, vô cùng xấu hổ nói.
Giải thích với Mục Thần là do con trai nhà mình có lòng thù địch với anh thật sự là đau khổ, quan trọng là không thể nói thẳng với anh, nói ra cũng sẽ không tin. Sao cô có thể nói với Mục Thần, Tiểu Bạch ghét bất cứ người đàn ông nào muốn cướp mẹ của nó, cả tinh thần và thể xác đối phó với tất cả những người có ý đồ bất chính, vì lý do này, có lẽ Tiểu Bạch thật sự sẽ hủy diệt trái đất. . . .
"Thì ra là vậy, Tiểu Bạch thật sự là thiên tài thông minh, làm cho người ta không nói ra lời. . ." Mục Thần ngửa mặt ngồi phịch xuống ghế làm việc, bị đả kích ngay cả bụi cũng không chừa, tin tức tiêu cực quấn quanh Moon trong thời gian dài, thế nhưng tất cả đều do một bảo bảo bốn tuổi thao túng!
"Mục Thần, tôi đã nghiêm phạt Tiểu Bạch, nửa tháng trước bé đã ngưng tất cả hành động, tôi bảo đảm chuyện sau này đều cùng bé không liên quan, chờ anh trở về, tôi sẽ bắt bé trịnh trọng xin lỗi anh." Liên Hoa áy náy nói, "Anh có đối sách chưa, FL có thể làm gì để trợ giúp, miễn là việc có thể giúp, xin cứ nói!"
"Đừng trách Tiểu Bạch, năm đó là do tôi quá phong lưu quá phóng túng, buông thả khắp nơi, mới để người ta tùy tiện bắt được thóp." Mục Thần mở to mắt, gương mặt hiện lên sự ân hận, "Nếu lúc đầu tôi thừa nhận yêu em, không phản kháng chống lại, không đi tìm một đám mỹ nữ thanh thuần ăn chơi trác táng, có phải cũng không xuất hiện loại nguy cơ như bây giờ, sự sơ hở này không bị nắm được, có lẽ chúng ta đã sớm trở thành thân thuộc. . . . "
Liên Hoa trầm mặc không nói, trên đời này vốn không có nếu, hậu quả chính là Mục Thần đã làm ra việc này, đối mặt với nguy cơ như vậy, nguyên nhân của hiện tại là hậu quả của năm đó, anh sẽ không có thêm một lần cơ hội, cũng không có thời gian hối hận.
"Liên Hoa, tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề bên này, thực ra mấy ngày nay cơn sóng đã giảm đi rất nhiều, em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện ở Mỹ, mau chóng trở về thành phố K, em đừng lo lắng, chắc chắn sẽ rất nhanh!" Mục Thần nắm chặt điện thoại di động, trước kia anh đã đi lầm đường, có thể sau này tuyệt đối sẽ không giống như hôm nay cuối cùng phải hối hận! Anh yêu cô gái này thì dũng cảm theo đuổi, cố hết sức giữ chặt để không nuối tiếc!
"Thật sự không cần hỗ trợ? Anh không cần khách sáo, có việc nhất định phải nói thẳng!" Liên Hoa nhận được sự đảm bảo của Mục Thần, đành bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Liên Hoa thở dài cầm ly trà lên một hơi uống cạn, Mục Thần là một người lãnh đạo có năng lực rất xuất sắc, có thể gánh vác gánh nặng gầy dựng Moon cùng Mộ Nguyệt hai công ty cấp quốc tế, anh cũng đã nhiều lần trải qua sương gió, chỉ mong lần này thật sự giống như lời anh nói, Moon có thể nhanh chóng vượt qua phong ba này.
Liên Hoa tiếp tục xử lý công việc, đột nhiên, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cô nhấn nút hand-free: "Lương Phong, chuyện gì?"
"Liên tổng, Đỗ tổng của công ty Hành Không đã vào trước sảnh, anh ta nói muốn gặp ngài, có muốn tôi đuổi anh ta đi không?" giọng điệu của Lương Phong không tốt nói, buổi sáng cô vừa mang tin tức nhà họ Đỗ suy bại đến cho tổng giám đốc, bây giờ vị Đỗ tổng kia lại dám tìm tới cửa, thực sự là khó chịu!
Liên Hoa bình thản hỏi: "Anh ta đi cùng ai? Bên cạnh còn có ai?"
"Chỉ có một mình anh ta, ý của anh ta là muốn hẹn ngài cùng ăn bữa cơm tối." Lương Phong kinh ngạc hỏi, "Liên tổng, cô thật sự muốn gặp anh ta?"
Liên Hoa cân nhắc: "Có vấn đề gì sao? Cô giúp tôi giữ anh ta lại, nói lát nữa tôi sẽ xuống ngay."
Từ lúc nhìn thấy tin tức báo cáo, cô cũng đoán gần đây sẽ có người tìm tới cửa, thành phố K đang xôn xao truyền tin tức về nhà họ Đỗ, Ôn Như Cảnh hoặc là Ôn Ngữ đã nên sớm thiếu kiên nhẫn tìm đến cửa sẵn giọng bới móc, hôm nay tới chính là Đỗ Yến Thừa, cũng làm cho cô kinh hãi một chút.
"Liên tổng!" Thư ký Lương Phong sốt ruột, "Là tổng giám đốc của nhà họ Đỗ đến, anh ta tìm tới cửa chẳng có chuyện gì tốt, Liên tổng phải cân nhắc a!"