Ngồi lên xe để Tiểu Phi lái về công ty, Liên Hoa híp mắt, mệt mỏi không nhúc nhích.
Cùng Triển Thiếu Khuynh ngươi tới ta đi, làm cho Liên Hoa còn mệt hơn so với đánh một trận chiến, sau khiêu chiến cô phải chuẩn bị trước, phác thảo sơ lược hình tượng của Triển Thiếu Khuynh, trước đó trong nhận thức cô phải phác thảo anh ra ngoài, mới có thể hiểu rõ lẫn nhau.
Năm năm trước, anh ra ý chí chiến đấu phấn chấn sục sôi, khi đó, anh ta còn trẻ khi chất khiến cho người xem không thể quên được, một thân khí thế áp đảo, ở hộp đêm ánh đèn mờ mờ vẫn chói mắt; một đêm kia anh ta chinh chiến chiếm đoạt, công thành đoạt đất tập kích đàn áp cô, trời sinh dục vọng không chết không ngừng, thân thể anh nóng như lửa, tính tình nóng nảy, trong lòng của anh cất giấu núi lửa, khi bị người làm nổ sẽ thành vô số nhiệt tình.
Năm năm sau, tinh thần anh sa sút nghiêm trọng, chân khó lành, tinh thần thất bại, trai qua mấy năm thân thể và tinh thần đồng thời hành hạ, anh càng trở nên thuần thục có thể chết người. Hiện tại Triển Thiếu Khuynh giống như hạt giống ở dưới nham thạch, bỏ lỡ một khoảng thời gian hoàn mĩ, tới mùa xuân sẽ đem hết toàn lực mọc rễ nảy mầm, cố gắng thoát khỏi áp bức.
Một lần nữa anh ta phấn chấn nổi lên, trở về giới chính trị, bắt đầu hồi phục, cô tận mắt thất vẻ mặt và động tác hoà với khí chất tinh thần lúc anh khôi phục, quả thật là hình ảnh nghệ thuật, làm cho cô có cảm hứng ở mọi nơi, làm cho cô cảm động vô cùng, múa bút thành tranh. . . . . . .
“Tôi vẽ!” Liên Hoa chợt nhớ tới, cô có phác thảo một vài bức hoạ, cuối cùng Triển Thiếu Khuynh lại không trả lại cho cô!
Liên Hoa cắn răng, cho dù cô chưa được sự đồng ý của Triển Thiếu Khuynh đã xem anh là người mẫu, nhưng cô cũng xin lỗi anh rồi, anh nên trả lại tâm huyết cho cô, nguyên bộ cô thiết kế cũng là giá rị xa xỉ! Lui lại mà nói, cho dù Triển Thiếu Khuynh thích tranh, ít nhất cũng phải nói với cô một tiếng chứ!
Đáng chết, cô khó có được cảm hứng phác thảo được một bức khiến cô hài lòng đấy!
Liên Hoa tức giận ngồi ôm gối, hừ, được bức hoạ kia quả là tiện nghi cho Triển Thiếu Khuynh rồi! Dù sao có rất nhiều cơ hội về sau, đợi đến thời khắc chung đụng hiểu rõ Triển Thiếu Khuynh, cô nhất định sẽ theo dõi quá trình anh ta hồi phục, cô sẽ đem toàn bộ dụng cụ vẽ tranh, nhất định có thể vẽ ra tác phẩm tốt hơn vạn phần so với bức kia.
Cùng lúc đó, Triển Thiếu Khuynh cầm tấm phác hoạ quang cảnh rõ ràng, cười mong mặt mày, Trong bức tranh này anh cảm nhận được người vẽ tranh thèm muốn tình cảm, từng đường nét đều nhồi vào toàn bộ tình cảm của tác giả, kia là loại tập trung tinh thần thấu đáo nội tâm, hoạ sĩ đang vẽ bức ảnh này là yêu người mẫu.
Qủa nhiên, không phải cô hoàn toàn không có cảm giác với anh, cô còn mê luyến yêu thích thân thể anh, như vậy là tốt rồi, cho dù hiện tại cô chỉ yêu thích thân thể anh, có thể từ thân thể đến tâm hồn, cô sẽ yêu anh toàn bộ, tuyệt đối!
Bên mình Liên Hoa không có ước hẹn nữa tháng với Triển Thiếu Khuynh, về sau không phải đi báo cáo phương án với Triển Thiếu Khuynh, tinh thần liền thoải mái, trừ tiếp tục bám sát bộ phận thiết kế, tranh thủ ý nghĩ Triển Thiếu Khuynh nhờ, cô có nhiều thời gian nhàn hạ dùng trà với bạn bè và người nhà.
Cô thường tìm Uyển Nhu và Mẫn Mẫn đi chơi, mang theo Tiểu Bạch đi chơi ở khắp nơi ở thành phố K, đối với nhà họ Đỗ và Ôn thị trả thù, đã sớm bắt đầu trong lúc vô tình.