"Em ở đây ngẩn người? Ở cùng một chổ với anh, làm cho em nhàm chán đến xuất thần?" Triển Thiếu Khuynh chăm chú nhìn Liên Hoa hỏi, cô vẫn xụ mặt không biết trầm tư cái gì, anh cảm thấy ngột ngạt ủy khuất thất bại. Chẳng lẽ người phụ nữ nhỏ này đối với anh không có một tia hứng thú, không muốn liếc nhìn anh một cái sao!
Rõ ràng năm năm trước cô nhìn ánh mắt của anh mê mẩn say đắm, một đêm triền miên kiều diễm như thế, cô cùng với anh hài hòa phù hợp không chê vào đâu được .....
Liên Hoa lắc đầu: "không có, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện, tôi không có thấy nhàm chán."
Triển Thiếu Khuynh nhếch khóe môi, rõ ràng vẫn cảm thấy Liên Hoa trả lời anh cho qua chuyện, hay là do nguyên nhân chân của mình bị thương, lực hấp dẫn mới có thể giảm xuống?
Người làm nghệ thuật dường như cũng là người cầu toàn,cô kiên trì như vậy là muốn anh hồi phục đứng lên, là vì cô không thích người sa ngã không đứng lên được, hi vọng anh phấn chấn hăm hở tiến lên?
Nắm chặt tay, Triển Thiếu Khuynh tin chắc suy nghĩ trong đầu, anh muốn gắng sức tăng cường thời gian, chờ thời điểm anh hồi phục khỏe mạnh, xem cô còn có thể trốn đi hướng nào!
Liên Hoa sửng sốt, ngón tay bị nắm thật chặt cảm giác thế này nhanh chóng truyền đến đại não, cô cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đan xen nhau, ngây người.
Sao lại là cảnh tượng này, cô cùng Triển Thiếu Khuynh thế nào lại giống như người yêu bình thường tay nắm tay vai kề vai ngồi trên ghế! Rốt cuộc khi nào thì cô cùng Triển Thiếu Khuynh mười ngón tay đan xen nhau!
Liên Hoa vội vàng nhìn khắp xung quanh, cô sợ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ tức giận dùng mọi thủ đoạn phá hư mọi thứ bên trong xe để chạy đến, sau đó dùng mọi cách để hành hạ Triển Thiếu Khuynh. Con trai bảo bối của cô đối với bất kì thứ gì tiếp cận cô, người đàn ông có quan hệ thân thiết nắm tay của cô một chút liền công kích không phân biệt!
Triển Thiếu Khuynh nhìn theo tầm mắt của Liên Hoa: "Em đang nhìn gì vậy, có cái gì ở trong xe làm em không yên tâm sao? Có muốn đi lấy lại đây không?
Lấy, lấy lại đây? Mang Tiểu Bạch đến đây? Đó mới là tự tìm chết không phải sao!
Liên Hoa nhanh chóng rút tay mình ra, kéo cằm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Tôi chỉ nhìn xem trợ lý sao còn chưa đến, thời gian chờ rất lâu rồi."
"Cũng không có bao lâu, đợi không được?" Triển Thiếu Khuynh mỉm cười, "Sẽ đến nhanh thôi, hay là chúng ta tùy tiện tán gẫu, thời gian sẽ qua nhanh hơn." Anh nghĩ muốn hiểu rõ cô, Về tất cả những gì của cô.
"Ừ, được." Liên Hoa gật đầu, "Triển thiếu gia còn lo lắng chuyện hợp tác cùng Thịnh Thế Liên Hoa? Xin yên tâm, hợp đồng này là tôi tự mình nắm, cung cấp cho Triển thị thiết kế đẳng cấp quốc tế, tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng."
"Ai muốn nói chuyện làm ăn công sự . . . " Triển Thiếu Khuynh mệt mỏi, "Không thể nói chuyện khác sao, em cũng nói chuyện về công việc với bạn bè sao?"
Liên Hoa nghiêng đầu: "Nhưng tôi cùng Triển thiếu gia lại không tính là bạn bè, ngoại trừ nói chuyện hợp tác hạng mục, còn có đề tài gì để nói đâu?"
"Em! Thật đúng là trước sau như một em phải chọc anh tức giận!" Triển Thiếu Khuynh xoa mi tâm, cùng Liên Hoa nói chuyện quả thực đúng là tôi luyện sức nhẫn nại của anh, nếu có thể, anh rất muốn lập tức đè ép cô, xé nát cô, làm cho cô lập tức khuất phục dưới thân anh cầu xin tha thứ, xem cô còn có thể ức hiếp anh hay không!
Sau một lúc lâu Triển Thiếu Khuynh mới mở miệng, anh cắn răng hỏi Liên Hoa: "Vậy nói chuyện làm ăn, em chừng nào rảnh đi đến Triển thị, chúng ta bàn bạc cụ thể một chút thực hiện phương án, những phần rất nhỏ cũng phải thập toàn thập mỹ, sản phẩm của anh cần thiết kế tốt nhất."
Liên Hoa từ chối binh đến tướng chặn: "Ồ, Triển thiếu gia có lẽ còn chưa biết tiến triển của sự việc, phương án không cần nói lại. Buổi chiều thời điểm kết thúc tiệc rượu, Thịnh Thế Liên Hoa đã cùng Lãnh trợ lý ký kết hợp đồng, Ông ủy nhiệm chuyên gia đến giám sát thiết kế phương án, tuyệt đối sẽ không làm Triển thiếu gia bất mãn, xin anh yên tâm."
Triển Thiếu Khuynh nhất thời nghẹn lời: "Anh biết rồi. . . "
Triển Thiếu Khuynh yên lặng nghiêng đầu sang chổ khác, Liên Hoa vẫn không nói lời nào có vẻ tốt hơn, đến cùng vì cái gì mỗi một câu cô nói ra đều làm cho anh tức giận đuối lý nghẹn họng, đều làm anh không thể nói được lời nào!
Anh dường như một quyền đánh vào bông( bông vải), đối diện Liên Hoa toàn thân không có tinh thần, lời của cô không có bất cứ vấn đề gì, sắp xếp toàn bộ và lập kế hoạch đều không sai mooth chút nào, lại cố tình làm cho anh lúng túng tức giận. Liên Hoa sao cô có thể xem anh như những đối tác trước đây, luôn luôn khách sáo giải quyết việc chung.
Anh muốn tình cảm chân thành của cô, muốn cô thật lòng thật dạ! Triển Thiếu Khuynh anh nhất định phải trở thành người đàn ông độc nhất vô nhị trong lòng cô, trở thành người trong cuộc đời cô yêu nhất!
Liên Hoa không tự giác rụt lại thân mình, mới vừa rồi sự nham hiểm và kiên quyết trong mắt Triển Thiếu Khuynh làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, cái loại tình thế bắt buộc này nghiêm túc không chết không ngừng, cái loại ánh mắt sói tính hung tàn nhìn về phía con mồi, Liên Hoa chỉ có thể im lặng nói tiếng bảo trọng vì Triển Thiếu Khuynh vừa ý con mồi, con mồi là không có khả năng chạy mất, vẫn là chủ động khoanh tay chịu trói tốt hơn.
Năm năm trước cô chỉ biết, anh là một con sói nguy hiểm lại tao nhã, có bề ngoài hoàn mỹ nhất khí thế ôn hòa, nhưng khi sự độc ác tàn nhẫn thức dậy sẽ dốc sức nhào tới cắn đứt cổ đối thủ. Những năm gần đây anh bị thương, thu lại sói tính, nhưng bây giờ anh trở lại rừng rậm lấy mạnh hiếp yếu, bản tính đè nén thật lâu có thể sẽ bộc phát một lần, con mồi bị anh nhìn chằm chằm tình cảnh thật sự đáng lo ngại.
Lúc này, trợ lý nâng một chồng hộp tiện lợi cẩn thận chạy tới, anh ta khom người đưa cho Triển Thiếu Khuynh: "Thiếu gia, chổ này là các món ăn nổi tiếng nhất của Hoa Anh Thảo, đầu bếp còn đặc biệt lựa chọn thậm chí còn làm lạnh nhưng cũng không làm thức ăn mất đi mỹ vị, của ngài đây ạ!"
Triển Thiếu Khuynh đón lấy, nhìn thoáng qua Liên Hoa làm cho anh vừa hận vừa yêu, đưa cho cô nói: "Cho em, mang về ăn."
Liên Hoa nhận lấy: "Cám ơn ý tốt của Triển thiếu gia, tôi mà từ chối thì bất kính rồi. Làm phiền Triển thiếu gia đã lâu, bây giờ cũng nên đi rồi, Cám ơn."
Khóe môi Triển Thiếu Khuynh hiện ra một chút ý cười, chuyển động xe lăn, "Anh tiễn em."
Ánh mắt Liên Hoa rung động, anh có thể có chừng có mực hay không, hai người từ biệt như vậy không được sao, như vậy giữ khoảng cách một chút, anh muốn đưa cô đến bên xe làm gì!
Đang lúc ngây người, trợ lý Triển Thiếu Khuynh đã giúp anh đi về hướng chiếc xe, thấy Liên Hoa không có đi theo, anh quay đầu nghi hoặc hỏi: "Không phải đang vội sao, sao không đi?"
"A, ừ!" Liên Hoa vội vàng bước nhanh đuổi kịp, "Thân thể của anh hẳn là không thể mệt nhọc, hôm nay đã bận rộn đến bây giờ, anh vẫn là nên về sớm một chút để nghĩ ngơi đi, tự tôi lên xe là được rồi, không cần tiễn!"
Một bên Triển Thiếu Khuynh được trợ lý phụ giúp tiếp tục đi về phía trước, một bên quay đầu nhìn Liên Hoa chằm chằm, nhìn thẳng thấy cả người cô sợ hãi, mới thản nhiên nói: "Liên Hoa, em cho là có thể trốn anh đến khi nào? Tuy rằng không biết tại sao em kháng cự lại như vậy, nhưng em phải nhớ kỹ, năm năm trước đây em không chạy được. . . ."
Thân thể Liên Hoa cứng ngắc chỉ có thể đi theo, nhìn đã tới gần xe trong gang tấc, nghĩ đến Tiểu Bạch đang ở trong xe, cô lạnh nhạt vuốt lông mày, khôi phục bình thường lại sự bình tĩnh cơ trí.
Cô nhìn lại Triển Thiếu Khuynh: "Triển thiếu gia lại nói đùa rồi, tôi làm sao có thể cố ý trốn tránh anh chứ. Cùng hợp tác với nhau, về sau nhất định không thể không tiếp xúc với Triển thiếu gia, Xin Triển thị sẽ quan tâm công ty nhỏ của chúng tôi nhiều hơn