Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 67

Những chuyện khác Hứa Kính đã làm theo phân phó của Vân Trạch, nhưng chuyện Vân Dương lại không thành công.
Thật ra đêm qua Hứa Kính có phái người đến Vân gia bắt Vân Dương. Không bắt được, Vân Dương chạy rất nhanh, không biết đang trốn ở nơi nào.


Một khi bắt được Vân Dương, Hứa Kính sẽ giao cho Chung Hành xử lý. Chuyện này quá lớn, không thể để An Lạc hầu làm, ngộ nhỡ An Lạc ma quỷ ám ảnh thả đứa nhỏ này đi, vậy Hứa Kính sẽ chịu không nổi.


Hứa Kính biết Chung Hành rất ghét Vân Dương, thậm chí còn ghét hơn cả ghét Mạnh Bưu. Dù sao thì giữa Vân Dương và Vân Trạch vẫn có quan hệ huyết thống, hai người là anh em, chuyện này không chém đứt được, người ngoài không thể so nổi.


Cho nên dù thái độ của Vân Trạch với Vân Dương thế nào, Chung Hành khó mà có hảo cảm với Vân Dương.
Mấy ngày nay Vân Trạch ăn không vào, bởi vì Chung Hành vẫn chưa tỉnh lại, ban đêm Vân Trạch vẫn ngủ cùng Chung Hành, cậu lo lắng nửa đêm Chung Hành tỉnh lại không ai phát hiện.


Chung Hành nhanh chóng phát hiện Vân Trạch lại gầy rồi, ban đêm tiến vào vạt áo sờ Vân Trạch, có thể cảm giác được xương bả vai đơn bạc của cậu. Năm Chung Hành 18 19 tuổi cũng không yếu ớt đến vậy, tình trạng sức khỏe của hắn rất tốt, không biết tại sao Vân Trạch lại dễ bị tàn phá như thêd. Hứng gió một chút là có thể bị bệnh, thời tiết lạnh cũng sẽ bị bệnh, bây giờ mình nằm trên giường, Vân Trạch không ăn vào mỗi ngày tinh thần sa sút.


Mấy ngày nay Vân Trạch ngủ không ngon, ban đêm hay bừng tỉnh vài lần. Nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy ấm áp, trong lúc ngủ nông cậu theo bản năng nắm lấy bả vai đối phương, trên khuôn mặt trắng nõn chậm rãi ửng hồng.
Chung Hành cắn nốt ruồi son của Vân Trạch, chóp mũi cứng rắn cọ qua da thịt mềm mại.


Tâm hồn Vân Trạch nhộn nhạo, mơ màng mở mắt. Cậu còn tưởng rằng mình đang ở nằm mộng, khép ngón tay lại dùng đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay mới biết đây không phải là mơ.


Chung Hành không nhận ra Vân Trạch đã thức, hơi thở trên người Vân Trạch mê người, hắn càng hôn càng trầm mê, cho đến khi bị Vân Trạch nhấn bả vai trái.
Vân Trạch trợn mắt há hốc mồm, đỏ mặt đến mức gần như có thể nhỏ ra máu: “Huynh, huynh đang làm gì vậy?”


Chung Hành nhắm mắt lại giả vờ hôn mê.
Vân Trạch kéo quần mình lên, cậu đẩy Chung Hành: “Chung Hành, ta biết huynh đã tỉnh rồi, huynh đừng có mà giả vờ ngủ.”
Chung Hành “Ừ” một tiếng, trở tay ôm Vân Trạch vào lòng: “Nhớ em.”


Vân Trạch đẩy Chung Hành: “Tỉnh lại sao không nói cho ta biết? Chung Hành, có phải huynh cảm thấy ta rất dễ lừa gạt nên hết lần này đến lần khác lừa ta không?”
Chung Hành che miệng Vân Trạch lại: “Xin lỗi.”


Ngực Vân Trạch có cảm giác đau đớn, cậu không rõ vì sao lại vô lực thế này. Mãi đến hôm nay Vân Trạch đột nhiên phát hiện, Chung Hành hiểu mình rất rõ, nhưng dường như mình chưa từng hiểu Chung Hành.


Có lẽ đã có thời khắc nhìn rõ, nhưng lại là lúc Vân Trạch không biết hắn, một khi đến gần Chung Hành, Vân Trạch sẽ không thể khống chế tô điểm cho đẹp tất cả hành vi của đối phương.
Vân Trạch thở dài một hơi: “Ngủ tiếp đi, cẩn thận không được chạm đến vết thương.”


Mấy ngày nay Chung Hành luôn nằm trên giường, hắn vốn không thích ngủ, hiện giờ không hề buồn ngủ. Hắn ôm vai Vân Trạch hôn một cái: “Thật sự không tức giận? Có phải vẫn còn ghi hận chuyện ta lừa em không?”


Vân Trạch đẩy mặt hắn ra, trở mình vùi vào trong gối đầu: “Bây giờ trên người huynh có vết thương, có một số việc để nói sau đi.”
Chung Hành dán lên lưng cậu: “Ta muốn em nói rõ ràng cho ta biết, sau này em có rời khỏi ta không.”


Vân Trạch nửa đùa nửa thật nói: “Nếu ta không muốn ở bên kẻ lừa đảo, một hai phải rời đi thì sao đây?”
Chung Hành cởi áo nới lỏng dây lưng cho cậu: “Vậy sau này ta sẽ xây một cái lồng sắt nhốt em vào, không cho em đi nơi nào cả.”


Vân Trạch khẽ đạp vào chân hắn: “Đừng đùa giỡn thế chứ.”
Chung Hành cười khẽ một tiếng, ấn cậu vào trong ngực: “Lâu rồi không chạm vào em.”


Vân Trạch nhớ lại cảnh tượng lúc mình vừa thức, cậu cầm tay Chung Hành: “Miệng vết thương sẽ nứt ra, không thể hoạt động ở phạm vi lớn, huynh nên nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Chung Hành nói: “Hứa Kính nói em khóc vào hôm em thấy ta bị thương.”


Hơi thở Vân Trạch chậm lại, sao chuyện gì Hứa Kính cũng nói hết vậy, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói cho Chung Hành: “Không có, lão nhìn lầm rồi, ta không có khóc.”
Chung Hành mạnh mẽ xoay vai Vân Trạch lại nhìn thẳng vào mình: “Thật sao?”


“Đương nhiên là thật, ta không bao giờ khóc,” Vân Trạch ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ.”
Chung Hành nắm chặt Vân Trạch.
Vân Trạch: “!!!”
Cậu cuống quýt đẩy tay Chung Hành: “Huynh định làm gì?!”
Chung Hành cúi người xuống: “Muốn xem em khóc.”


Nửa canh giờ sau Vân Trạch mơ màng ngủ mất, cậu trải qua chuyện khá ít, bình thường cũng không tự thủ ɖâʍ, gần đây sức khỏe lại yếu hơn, sau khi bị Chung Hành bắt nạt còn chưa kịp làm gì đã bị trấn áp, Chung Hành lau nước mắt trên mặt cậu rồi mặc quần áo vào cho cậu, lúc này mới xuống giường rót một chén trà súc miệng.


Người bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng đi vào, vốn tưởng rằng nửa đêm Vân Trạch tỉnh giấc muốn uống nước, không ngờ rằng là Chung Hành đang khoác áo ngoài. Khuôn mặt tuấn lãng của Chung Hành vẫn còn vài phần tái nhợt, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo đảo qua tỳ nữ: “Trông chừng công tử.”


Bóng đêm sâu thẳm.


Vân Dương đã bị bắt, hiện đang bị nhốt trong địa lao, ban ngày Hứa Kính báo với Chung Hành tin tức này. Đêm hôm đó Vân Dương không thấy người của Liễu gia và Phùng gia quay về, gã muốn rời khỏi thành ngay, nhưng cửa thành đã đóng, hôm sau tướng sĩ thủ hạ của Chung Hành truy bắt gã khắp nơi, mỗi một người ra khỏi thành đều phải tỉ mỉ xem xét.


Gã không thể ở lại Vân gia, An Lạc hầu sẽ hy sinh gã đổi lấy cả nhà bình an, cho nên Vân Dương trốn ở nam phong quán gã thường hay đến, may mắn tên tiểu quan gã thường bao chịu chứa chấp gã. Mặc dù như thế thủ hạ của Chung Hành vẫn tìm tới đó, còn tìm kiếm từng phòng từng phòng.


Bình thường hay qua lại thân thiết với Vân Dương đều là một vài hồ bằng cẩu hữu, bọn họ xảy ra chuyện Vân Dương sẽ không quản, Vân Dương xảy ra chuyện bọn họ cũng sẽ không quản. Nhà mẹ đẻ Thái phu nhân chỉ tìm đến khi thiếu tiền, một khi Vân Dương xảy ra chuyện bọn họ chỉ biết trốn xa.


Lúc trước Chung Hành từng gặp Vân Dương vài lần, Vân Dương thoạt nhìn chanh chua khắc nghiệt, không phải người lương thiện, đường nét khuôn mặt có nét tương tự với Vân Trạch, địa lao của Chung Hành không phải là nơi dành cho người ở, lúc này Vân Dương đã không còn hình người.


Chung Hành biết Vân Dương hận mình, hơn nữa biết phần hận này đến từ đâu, đương nhiên hiểu nên ‘tiếp đãi’ thế nào.


“Cô bị Liễu Thông đâm bị thương, mệnh lệnh phái người bắt ngươi là do em ấy truyền đạt.” Chung Hành như cười như không nói, “Em ấy là một đứa nhỏ rất thông minh rất nghe lời, cô coi em ấy như anh em ruột thịt.”


Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, có thủ đoạn thích hợp mới có thể lưu lại ánh trăng ấy mãi mãi.
Vân Dương không nói một lời.


“Em ấy sẽ không đến thăm ngươi đâu, cũng sẽ không nhớ đến ngươi.” Chung Hành nói, “Cô sẽ không xử trí ngươi, ngày mai ngươi sẽ được đưa đến Hình bộ, Vân Thường Viễn tự mình xử lý chuyện này. Đó cũng là quyết định của em ấy.”


Vân Dương nhìn vào một nơi tối tăm, đột nhiên nói: “Em ấy thích đồ ngọt, thích ăn bánh trôi nhân đậu phộng hạt vừng nhất.”
Sau khi đi ra ngoài, Chung Hành nhìn Hứa Kính: “Em ấy thích ăn bánh trôi nhân đậu phộng hạt vừng nhất?”


Hứa Kính cũng không biết: “Gần đây tiểu công tử thích ăn gì đầu bếp trong nhà mới biết, sao thuộc hạ biết được? Vân đại công tử không đầu không đâu nói một câu như vậy thật kỳ lạ, sáng mai bảo người trong phòng bếp làm một chén vậy.”
Chung Hành nói, “Hiện giờ Vân phủ ra sao rồi?”


“An Lạc hầu lo sợ bất an, nghe nói phu nhân kia khóc trời đoạt đất, hô hào An Lạc hầu cứu Vân Dương, bị An Lạc hầu tát hai cái, An Lạc hầu nói tính tình bây giờ của Vân Dương là do Thái phu nhân dạy ra.” Hứa Kính lắc đầu, “Đúng rồi, mấy ngày nay tấu chương đều được tiểu công tử thay ngài phê duyệt, người ngoài không biết chuyện ngài bị thương. Chữ viết của tiểu công tử khá tương tự chữ của ngài, đại thần trong triều không phát hiện chuyện gì khác thường. An Lạc hầu thỉnh tội từ chức, sau khi tiểu công tử xem xong không phê duyệt, đặt ở một bên đè xuống, nói chờ ngài tỉnh lại để ngài xử lý.”


“Hiện tại sai người đưa gã đến Hình bộ.” Giọng Chung Hành lạnh như băng, “Cho dù muốn từ chức, lão cũng phải xử lý xong chuyện của Vân Dương.”
Hứa Kính đáp: “Vâng.”


Chung Hành lại nói: “Em ấy kỵ đậu phộng, không thể ăn bất cứ món nào có đậu phộng, trong vương phủ không được xuất hiện nữa.”
Hứa Kính sửng sốt.


Chung Hành nhớ Vân Trạch từng nói với mình, có lẽ chỉ nhắc thoáng qua, bởi vì Vân Trạch từng nói rất nhiều, lúc ấy không ghi nhớ trong lòng, giờ Vân Dương nhắc mới nhớ ra.
Vân Dương lòng dạ khó lường, không chỉ muốn đi tìm chết mà còn muốn kéo Vân Trạch cùng chết chung.


Lòng bàn chân Hứa Kính lạnh toát: “Vân đại công tử này thật sự là, sắp chết đến nơi mà còn nói câu này, ta cho rằng rốt cục gã cũng nhớ tới tình cảm anh em, còn nghĩ rằng ngày mai bảo người làm bánh trôi cho tiểu công tử ăn.”


May mắn không làm, bằng không Vân Trạch bị bệnh gì, tất cả mọi người đều sẽ gặp nạn.
Lúc Vân Trạch tỉnh giấc đã là giờ Thìn, mấy ngày nay cậu chưa từng ngủ ngon như thế, thức dậy phát hiện bên cạnh trống rỗng, Vân Trạch đứng lên đi tới thư phòng, thấy Chung Hành đang xử lý công vụ.


Vân Trạch đứng trước cửa nhìn trong chốc lát, Chung Hành nhướng mày với cậu: “Đứng nơi đó không nóng à? Mặt trời lên cao rồi, vào trong đi.”
“Vương gia trọng thương còn chưa khỏi hẳn, vậy mà đã dậy sớm xử lý công vụ rồi.” Vân Trạch vừa đi vừa nói, “Vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”


Cậu ngồi bên cạnh Chung Hành, tiện tay cầm một con dấu trên bàn chơi đùa, Chung Hành thấy mái tóc dài của Vân Trạch còn chưa buộc lên, có một nửa buông xuống bả vai, hắn giơ tay vuốt tóc Vân Trạch: “Đang quan tâm ta à? Mấy ngày qua em mệt mỏi rồi.”


Vân Trạch thuận thế dựa vào chân Chung Hành: “Ngày nào cũng xử lý những chuyện này chán chết đi được ấy.”
Chung Hành nhẹ nhàng vuốt sống mũi Vân Trạch: “Nguyện vọng trước kia của em là muốn thi lấy công danh, việc trong triều còn rườm rà hơn những thứ này nhiều.”


Vân Trạch bất đắc dĩ: “Bởi vì lúc trước ta không chịu nổi nữa.”


Lúc trước muốn rời khỏi Vân phủ, phương pháp trực tiếp nhất đó là thi công danh làm quan trong triều, nhưng nếu có lựa chọn khác, Vân Trạch sẽ lựa chọn thứ khác, lựa chọn khi ăn no và khi đói khát không thể giống nhau được. Vân Trạch không hề ngây thơ, cậu sẽ xem xét thời thế để đưa ra lựa chọn thích hợp nhất. Nếu như không đến triều đại này, nguyện vọng của Vân Trạch có thể là trở thành một nhϊế͙p͙ ảnh gia hay gì đó, nhưng lúc học đại học cậu sẽ học tài chính để sau này kế thừa công ty của nhà mình, có đôi khi chuyện lựa chọn sẽ không giống với những gì mình thích được.


Cho nên với Chung Hành cũng rất phức tạp, một mặt Vân Trạch rất thích Chung Hành, mặt khác lại theo bản năng muốn rời xa hoặc xem nhẹ một số phương diện đáng sợ trên người Chung Hành.
Chung Hành cúi đầu hôn Vân Trạch, Vân Trạch bỗng nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, cậu né tránh: “Ta còn đang giận huynh đấy.”


“Vậy sao?” Chung Hành nhướng mày, “Miệng vết thương lại nứt ra rồi.”
Vân Trạch cởi áo ngoài của Chung Hành ra, quả nhiên trên áo lớp trắng như tuyết thấm chút máu, cậu đau lòng: “Xảy ra chuyện gì nữa vậy? Tại sao vẫn còn chưa lành? Lần này để ta thay thuốc cho huynh.”