Trần Thư Đạt biết sự lợi hại của thổi gió bên gối, Trần gia có ngày hôm nay cũng không dễ dàng, hắn ta không muốn vì mấy lời của Vân Trạch mà Nhϊế͙p͙ chính vương chán ghét Trần gia.
Hắn ta nói: “Lần trước đến phủ Nhϊế͙p͙ chính vương vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Vương phi, chỉ gặp một lần ở phủ Phụ quốc công. Lần này ta có thể gặp Vương phi không?”
Hứa Kính không biết Vân Trạch có chịu gặp Trần Thư Đạt không, lão suy nghĩ rồi đáp: “Để ta truyền tin tức thay đại nhân, có muốn gặp ngươi hay không thì phải xem ý của Vương phi.”
Trần Thư Đạt kín đáo đưa một túi bạc cho Hứa Kính: “Tiên sinh vất vả rồi.”
Sau khi Hứa Kính gặp mặt Trần Thư Đạt xong còn phải tự mình đến phủ Phủ quốc công đón Vân Trạch.
Dưỡng thương mấy ngày, vết bầm trên cổ Vân Trạch gần như biến mất, người khác không dễ nhìn ra cậu từng bị thương, thông báo xong, Hứa Kính được tôi tớ phủ Phụ quốc công dẫn vào, vừa vào viện đã trông thấy Phụ quốc công xách một cái lồng chim đi ngang qua.
Vân Trạch đang ôm chó con của Vương lão phu nhân chơi đùa, Hứa Kính cười nói: “Cậu và Phụ quốc công một trẻ một già, một người dạo chim một trêu chó, cuộc sống nhàn nhã tự tại. Tiểu công tử, cậu cẩn thận suy nghĩ xem, cậu đã không đọc sách làm bài tập bao nhiêu ngày rồi?”
Vân Trạch đặt chó con lên bàn: “Gần đây thời tiết nóng nực, Hứa tiên sinh, lão cho ta ra ngoài chơi vài ngày rồi về được không.”
“Không phải ta không cho cậu ở chỗ này, là điện hạ muốn cậu về.” Hứa Kính nói, “Cậu ném điện hạ một mình ở nhà, không sợ buổi tối điện hạ cô đơn lạnh lẽo ư?”
Vân Trạch: “Hẳn là không.”
Chung Hành phải tảo triều, phải gặp quan viên, phải phê duyệt tấu chương, ngày nào cũng làm nhiều việc hơn người bình thường, tối đến thời gian ngủ của hắn cũng ngắn hơn người khác, Vân Trạch không cảm thấy Chung Hành một mình sẽ cô đơn lạnh lẽo.
Hứa Kính nói: “Nghe nói mấy ngày nay công tử không vui, buồn bực ở trong phòng không muốn ra ngoài, ta nghĩ chắc không phải vì mấy lời của công tử Lang gia đâu nhỉ?
Vân Trạch mặc áo ngoài vào: “Không phải, thời tiết nóng nực nên lười di chuyển thôi.”
Hứa Kính vén rèm cho cậu đi ra, Vân Trạch nói mấy câu với tỳ nữ của lão phu nhân, đi theo Hứa Kính rời khỏi phủ Phụ quốc công. Hứa Kính vừa đi vừa nói: “Công tử luôn hoạt bát, ta cảm thấy không phải do thời tiết.”
Vân Trạch nhìn lão.
Hứa Kính nói: “Hôm sinh thần Phụ quốc công, không chỉ có An Lạc hầu tới mà Thế tử cũng trà trộn vào, nghe nói lúc Thế tử ra đi, sau lưng thấm một mảng máu lớn, bởi vì là quần áo tối màu nên người bên ngoài không nhìn thấy, sau khi gã ra ngoài liền tìm một dược quán băng bó, trong miệng vẫn chửi mắng. Tiểu công tử, có phải cậu đâm gã bị thương không?”
Vân Trạch biết tin tức của Hứa Kính nhanh, không nghĩ tới một ít chuyện nhỏ bằng hạt vừng hạt đậu cũng truyền được đến tai Hứa Kính, cậu thu liễm ý cười: “Lão nói cho Quận vương rồi?”
“Vẫn chưa.”
Nếu Hứa Kính nói cho Chung Hành, chỉ sợ mấy ngày trước Vân Dương đã bị Chung Hành giết. Quan hệ giữa Vân Dương và Vân Trạch dù không tốt đến đâu thì đó vẫn là anh của Vân Trạch, nếu Chung Hành giết chết Vân Dương, Vân gia kết thù với Chung Hành, An Lạc hầu quả quyết không tha thứ cho hắn. Triều Khế nặng chữ hiếu nhất, An Lạc hầu coi Chung Hành thành kẻ thù giết con, Vân Trạch lại ở chung với Chung Hành, người khác đánh giá Vân Trạch là “lòng lang dạ sói”, thậm chí sẽ mắng Vân Trạch cấu kết với người ngoài giết anh cả.
Chuyện Chung Hành bị người ta chỉ trích nhất chính là giết không ít anh em.
Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, Hứa Kính không nói gì cả.
Vân Trạch nói: “Ta và anh ta không hợp nhau, tính cách của anh ta quá mạnh mẽ, hơn nữa còn là một kẻ điên, rất lâu trước kia ta đã biết mình không tranh nổi với anh ta, cũng không có ý định tranh giành. Hiện giờ ta đã rời khỏi Vân phủ nhưng anh ta vẫn coi ta là uy hϊế͙p͙, Hứa tiên sinh, lão nói xem có phải suy nghĩ của kẻ điên không giống với người bình thường không?”
Nếu Vân Trạch có một đứa em trai chỉ thích ăn chơi như mình, không giết người không phóng hỏa, Vân Trạch sẽ lựa chọn ở chung hòa bình.
Hứa Kính không biết nói gì, bởi vì người điên nhất Hứa Kính từng gặp không phải Vân Dương: “Đại khái là vậy.”
Vân Trạch lên xe ngựa, Hứa Kính theo sát đi lên: “Vân công tử, cậu đừng nên mang dao găm bên người, việc này rất nguy hiểm, cậu bảo thị vệ luôn luôn đi theo cậu là được rồi.”
Vân Trạch nhìn Hứa Kính: “Phái một thị vệ ngày đêm nhìn chằm chằm Hứa tiên sinh, cho dù nói một câu với bạn bè hắn ta cũng muốn nghe, Hứa tiên sinh chịu không?”
Vân Trạch biết mình rất yếu, nhưng cậu vẫn muốn có không gian của riêng mình.
Hứa Kính nửa đùa nửa thật hỏi: “Công tử, cậu có tùy tiện đâm người khác không? Nếu ta lừa cậu một việc rất nghiêm trọng, cậu sẽ đâm ta chứ?”
Ban đầu nghe nói Vân Dương bị thương, Hứa Kính không hề nghĩ tới Vân Trạch. Trong mắt Hứa Kính, Vân Trạch vẫn là thiếu niên tay trói gà không chặt, sau đó cân nhắc hành vi khác thường của Vân Dương, lúc này mới hoài nghi là Vân Trạch làm.
Vân Trạch cười tủm tỉm nói: “Hứa tiên sinh sẽ lừa ta ư?”
Hứa Kính: “… Tiểu công tử, chuyện này ta cũng không biết.”
Vân Trạch nhìn xe ngựa đi không đúng hướng, cậu nhìn phong cảnh ven đường: “Hứa tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến Vạn Cảnh viên.” Hứa Kính nói, “Điện hạ nói mấy ngày nay trời nóng, muốn vào vườn nghỉ mát với công tử. Đúng rồi, vị đại nhân Trần gia kia muốn gặp lại cậu, cậu có muốn gặp hắn ta không?”
“Ngày khác đi.” Vân Trạch suy tư một lát, “Ta về gặp Quận vương trước đã.”
···
Lúc đến đã là chạng vạng, Hứa Kính đỡ Vân Trạch xuống.
Chung Hành lại không có ở đây, Hứa Kính hỏi vài câu, Thu Hâm nói: “Điện hạ mời vài thuật sĩ, hiện giờ đang nói chuyện bên cạnh vườn.”
Từ xa đã nhìn thấy tử khí ngút trời, trong đó nương theo vài tiếng chim réo rắt, Vân Trạch tò mò nói: “Bên kia có chuyện gì vậy? Hứa tiên sinh, chúng ta qua đó xem đi.”
Hứa Kính gật đầu: “Được.”
Đến gần mới nhìn thấy một nam tử gầy gò mặc áo bào đen trắng đang biểu diễn pháp thuật gì đó cho Chung Hành xem, tử khí bay ra từ trong tay áo hắn ta, sương mù bay lên, vậy mà ngưng tụ thành một chữ “Hoàng” ở giữa không trung.
Vân Trạch không rõ những người này thao tác thế nào, cũng không rõ có phải là pháp thuật thật không —— nghĩ rằng chắc không phải rồi, nếu như là pháp thuật thật thì sao không tự biến ra vàng bạc đi, hà tất phải đến Minh Đô cầu công danh lợi lộc.
Vân Trạch vừa nghĩ xong, chợt nhớ tới đề nghị lúc trước mình đề cập với Chung Hành.
Không ngờ Chung Hành lại ghi nhớ trong lòng.
Ban đêm Chung Hành nhận được tin tức chiến thắng.
Vĩ Châu nóng hơn Minh Đô, binh sĩ và quân phản loạn giằng co một thời gian dài, từ xuân đến hạ, hai bên đều chịu rất nhiều khổ sở.
Thủ lĩnh quân phản loạn là một người rất có kiến thức, hắn ta biết quan viên triều Khế tham nhũng, nhất định sẽ cắt xén vật tư quân lương, mấy chục năm qua không có quan viên nào không tham quân lương, cắt xén tầng tầng lớp lớp, cuối cùng các tướng sĩ ăn không ngon mặc không đủ ấm sĩ khí giảm mạnh, chỉ cần bọn họ từ từ mài với triều đình, nhất định có thể đánh bại triều đình tiếp tục tiến bắc.
Lại không ngờ lương thảo, quần áo, thuốc men bên Triệu Nghị chưa từng thiếu hụt, mặc dù giữa chừng xảy ra chuyện nạn dân tràn vào kinh, Binh bộ và Hộ bộ cũng không giao trễ vật tư cho bọn họ.
Thời kỳ giáp hạt*, phản quân thiếu kiên nhẫn trước, thời tiết ở Vĩ Châu nóng hơn cả Minh Đô, không ít quân phản loạn bị say nắng. Triều đình gửi công văn nói chỉ cần bọn họ thành thật đầu hàng, triều đình không chỉ không truy cứu mà còn có thể miễn giảm thuế cho bọn họ.
(*dễ gây đói kém)
Một ít phản quân thừa dịp đêm tối bỏ chạy, những người còn lại lo sợ bất an, rốt cục để Triệu Nghị bắt được thời cơ thích hợp đốt doanh trướng của bọn họ.
Chung Hành phiền lòng vì quân vụ bấy lâu, đọc thư xong thì mỉm cười: “Xem ra buộc Triệu Nghị bại trận là chuyện không có khả năng.”
Hứa Kính cũng vui vẻ trong lòng: “Không bao lâu nữa, Triệu tướng quân có thể thu thập toàn bộ quân phản loạn, mấy tháng nay điện hạ quan tâm bận rộn vì chuyện của Vĩ Châu, rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.”
Chung Hành về phòng sớm.
Trước mặt Vân Trạch đặt bảy tám món bánh ngọt, cậu đang lần lượt nếm thử xem món nào ngon hơn.
Sau khi thấy Chung Hành, Vân Trạch vẫy tay bảo hắn ngồi xuống: “Quận vương nếm thử cái này đi, là bánh hạt đào.”
Cậu cầm một miếng đưa đến trước mặt Chung Hành.
Chung Hành cắn một cái.
Vân Trạch cố gắng rụt tay lại: “Huynh cắn vào tay ta rồi kìa.”
Chung Hành dùng sức kéo Vân Trạch vào trong lòng mình: “Buổi tối không nên ăn nhiều đồ ngọt, ăn nhiều sẽ đau răng, phòng bếp đã hầm cháo tổ yến không đường cho em.”
Vân Trạch chọc chọc vai Chung Hành: “Quận vương vui vẻ như vậy là vì chuyện tốt gì ư?”
Chung Hành nhìn vào ánh mắt Vân Trạch: “Ta không cười, làm sao em biết ta có vui hay không?”
… Đoán được.
Không biết tại sao, Vân Trạch luôn có thể dễ dàng đoán ra cảm xúc của Chung Hành.
Vân Trạch hỏi, “Là chuyện gì thế?”
“Triệu Nghị rốt cuộc cũng thắng trận.” Chung Hành nói, “Lúc trước bị ép tới bại lui liên tiếp, lần chiến thắng này sẽ làm lòng quân phấn chấn. Chỉ là phản quân thế lớn, chờ bình định triệt để e rằng còn phải mất một thời gian dài.”
“Ta còn tưởng rằng nếu giằng co tiếp nữa thì huynh sẽ đến đó giúp hắn ta thu thập đám phản quân kia.” Vân Trạch lại cầm một miếng bánh ngọt, “Huynh nếm thử cái này nữa đi.”
“Lâm trận đổi tướng là đại kỵ của nhà binh.” Chung Hành tiếp nhận cháo tổ yến tỳ nữ đưa tới, “Vừa đủ ấm.”
Một khắc sau Chung Hành nhận ra chỗ không đúng: “Ta chưa từng ra chiến trường đánh giặc, tại sao tiểu công tử cho rằng nếu Triệu Nghị đánh không lại bọn họ thì ta sẽ đến Vĩ Châu thu thập tàn cục?”
Vân Trạch đang dùng trà súc miệng, nghe Chung Hành hỏi thiếu chút nữa uống luôn ngụm trà này.
“Ta đoán mò thôi.” Vân Trạch buông chén trà chạy lên giường, “Hiện tại ta muốn đi ngủ.”
Chung Hành đi theo.
Vân Trạch ôm chăn vào trong ngực, ngoan ngoãn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Chung Hành gẩy lông mi của cậu: “Em còn đoán mò gì nữa?”
Vân Trạch không lên tiếng.
Chung Hành nói, “Nếu không nói lời nào thì ta sẽ cởi quần áo của em.”
Vân Trạch vẫn không nói một câu.
Chung Hành cởi dây lưng của Vân Trạch, đưa tay vào bên trong: “Không nói thật à?”
Vân Trạch bị hắn sờ đến ngứa, cậu nhịn không được bật cười, vội vàng nắm lấy cổ tay Chung Hành, cũng mở mắt ra.
Chung Hành nhíu mày.
Vân Trạch nói, “Không có thật mà.”
Chung Hành đoán cũng không có, bằng không Vân Trạch sẽ không bình tĩnh như vậy.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Vân Trạch, một tay ném quần áo Vân Trạch, Vân Trạch ngứa, vừa cười vừa đẩy tay Chung Hành ra.
Một lát sau Vân Trạch hỏi, “Có thể thổi tắt đèn không?”
Ngọn đèn lập tức bị dập tắt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Vân Trạch chôn trong khuỷu tay Chung Hành mặc cho hắn làm gì thì làm, nếu như đèn còn sáng sẽ có thể nhìn thấy vành tai cậu đỏ đến nhỏ máu: “Ta luôn cảm thấy… Ta cảm thấy như thể ta đã mơ thấy mấy chuyện này rồi ấy.”
Chung Hành không nói gì.
Vân Trạch nhéo hắn: “Huynh nói coi rốt cuộc có phải là mơ hay không?”
“Hình như không phải.” Chung Hành cười khẽ, “Ta còn nhớ rõ.”
Nếu Chung Hành còn nhớ, vậy thì không phải là giấc mộng của một mình Vân Trạch rồi.
Vân Trạch mệt mỏi dựa vào trong ngực Chung Hành, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn: “Ta sẽ không từ chối huynh, lần sau không cho phép làm phiền ta sau khi ta ngủ, ban ngày ta rất mệt mỏi.”