Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 39

Sáng sớm hôm sau, Vân Trạch được Thu Hâm dẫn vào trong vườn.
Vẻ mặt Thu Hâm thần bí nói với Vân Trạch: “Vân công tử, hôm nay điện hạ chúng tôi sẽ cho cậu xem một thứ mà cậu chưa thấy bao giờ.”
Thu Hâm bĩu môi.


Một lát sau Vân Trạch nhìn thấy một con voi con trắng như tuyết được thị vệ dẫn ra từ phía sau núi giả.
Thu Hâm nói, “Công tử biết nó không ạ? Nhiều dân chúng Minh Đô chưa từng gặp nó bao giờ, đây là cống phẩm của Tây Nam.”
Vân Trạch chỉ nghe nói tiến cống trà trái cây, lần đầu tiên thấy tiến cống voi.


Hồi nhỏ Vân Trạch hay được cha mẹ dẫn đến vườn bách thú, cậu đã thấy rất nhiều loài, bao gồm cả voi. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy con voi con màu trắng, con voi con này thoạt trông rất sạch sẽ, ngoan ngoãn đi theo phía sau thị vệ, không giẫm đạp cây cối xung quanh.


Thị vệ dẫn voi con đến trước mặt Vân Trạch: “Vân công tử, nó sẽ không làm cậu bị thương đâu, nếu cậu thích, điện hạ tặng nó cho cậu.”
Vân Trạch vuốt ve đầu chú voi con.


Khi bé Vân Trạch được nhận rất nhiều quà, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được tặng một con voi con. Hồi còn ở nhà, cha mẹ Vân Trạch sẽ không cho cậu nuôi voi, hơn nữa pháp luật cũng không cho phép nuôi voi tư nhân.
Voi con ngoan ngoãn cho Vân Trạch vuốt ve, không giơ vòi đánh Vân Trạch.


Vân Trạch bán tín bán nghi: “Tặng cho ta thật à?”
Thị vệ gật đầu: “Tiểu công tử có thể cưỡi nó dạo chơi trong vườn, điện hạ nói gần đây ngài ấy bề bộn công vụ, không có thời gian làm bạn với cậu, đành phải tìm cho cậu một ít đồ chơi.”


Vân Trạch lấy một nắm đậu phộng đút cho voi con từ trong giỏ trên tay thị vệ, tuy voi con trông rất to, Vân Trạch lại lo lắng đè nặng nó không còn lớn được nữa: “Ta không muốn cưỡi đâu.”
Sau khi voi con ăn hết đậu phộng, Vân Trạch cho nó ăn thêm mấy quả mọng: “Các ngươi nhốt nó ở đâu?”


“Ngay ở phía tây nam của vườn ạ, nuôi chung với chó săn và ngựa, có tôi tớ tắm rửa cho ăn đầy đủ.” Thị vệ nói, “Vài hôm nữa điện hạ muốn đến Vạn Cảnh viên, nếu công tử thích nó, chúng ta đưa nó đi chung luôn.”
Vân Trạch thử sờ vòi của voi con, voi con giơ vòi khoác lên tay Vân Trạch.


Hôm qua Chung Hành về rất muộn, Vân Trạch không biết hắn về lúc canh mấy, Sáng hôm nay Chung Hành đã không còn ở trong phủ nữa, bình thường hắn rất bận rộn.


Vân Trạch và voi con chơi cả buổi sáng, thời tiết mấy ngày nay dần ấm hơn, trên người Vân Trạch toát mồ hôi, buổi trưa cậu tắm rửa thay quần áo, nằm sấp trên giường vừa viết văn vừa ăn bánh sơn tra trù nương mới làm.


Đám người Thu Hâm mang hôn phục tới, Vân Trạch không có thời gian xem thử, chỉ bảo các nàng đặt ở bên cạnh.
Hồi lâu sau rốt cục cũng viết xong, chỉ chờ Hứa Kính trở về kiểm tra bài tập hôm nay của cậu thôi.


Buổi sáng chơi đến mệt, Vân Trạch viết xong lấy gối nằm sấp trên đó, cổ tay cậu dính mực, nhưng vì lười đi rửa, mực từ từ khô lại dính lên da thịt.


Không biết qua bao lâu, Vân Trạch bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi rét run cả người, cậu nửa tỉnh nửa mê muốn tìm một cái chăn đắp lên, nhưng lại sờ đến góc áo lạnh như băng.
Vân Trạch mở mắt: “Quận vương.”
Chung Hành cầm bài văn Vân Trạch viết trước khi ngủ trưa: “Viết không tệ.”


Vân Trạch viết về chế độ sưu thuế không ngừng thay đổi kể từ khi Khế Triều khai quốc đến nay, phân tích ưu và nhược điểm ở từng giai đoạn.


Lúc Khế triều vừa khai quốc Hoàng đế minh mẫn, bản thân Hoàng đế cần kiệm, chủ trương vô vi nhi trị* và giảm tô thuế, nghỉ ngơi dưỡng sinh rất nhiều năm, Khế triều nghênh đón thịnh thế. Hoàng đế sau này càng ngày càng xa hoa, hiện tượng tham nhũng giữa các quan viên xuất hiện liên tục, sưu cao thuế nặng càng ngày càng nhiều, dân chúng khổ không thể tả.


(* Vô vi nhi trị xuất phát từ Đạo Đức Kinh, là triết lý trị quốc của Đạo gia. Cốt lõi tư tưởng của Đạo Đức Kinh là “Đạo”, “Đạo” là vô vi, nhưng “Đạo” có quy luật, dùng pháp luật ràng buộc mọi thứ vận hành trong vũ trụ, vạn sự vạn vật đều tuân theo quy luật. Nghĩa là, “vô vi nhi trị” tức lấy chế độ (có thể hiểu là quy luật trong “Đạo”) trị quốc, lấy thể chế ràng buộc hành vi của dân chúng, dân chúng tuân thủ hệ thống pháp luật. Tìm hiểu thêm)


Vân Trạch cầm chén trà, cậu đứng dậy uống một hớp: “Quận vương có ý kiến gì không?”


“Ngươi muốn đơn giản hóa việc sưu cao thuế nặng, giảm bớt gánh nặng của dân chúng bình thường, giám sát kỹ quan viên thu thuế, để bọn họ ít tham ô đi, ý nghĩ này rất hay,” Chung Hành xoa đầu Vân Trạch, “Nhưng nó trị ngọn không trị được gốc, chỉ có thể giảm bớt nhất thời, thời gian dài sẽ trở về như cũ.”


Ngoại trừ thuế đất, thuế thương mại vân vân, Vân Trạch cho rằng có một số thuế không cần phải nộp, ví dụ như qua cầu phải thu phí qua cầu, vào thành phải nộp phí vào thành, cưới vợ phải nộp thuế cưới, trong nhà nuôi trâu cũng phải nộp thuế… Cộng tất cả lại với nhau, sao mà mọi người sống nổi.


Hơn nữa trong đó có rất nhiều thứ thuế lộn xộn không thể được đưa vào trong quốc khố, mà là đến trong tay quan viên địa phương thu thuế.


Lưu dân Vĩ Châu phản loạn vì không phải bọn họ trời sinh đã thích gây sự, mà là sống không nổi nữa, hai hoàng đế trước phá hủy giang sơn quá tàn nhẫn, rốt cục bị cắn trả.


Vì vậy, Vân Trạch muốn đơn giản hóa các loại thuế, làm tốt công tác giám sát các quan chức, đưa ra nhiều phương pháp trong mặt này.


Dù sao cậu còn chưa vào triều, càng không có ra ngoài tìm hiểu tình huống các nơi, cho nên rất nhiều ý tưởng đều là lý luận suông trong mắt Chung Hành, không thể nào thực hiện được.
Hắn nắm tay Vân Trạch, phân tích từng chỗ không hợp lý.


Vân Trạch nói: “Quận vương nhìn xa trông rộng, ta không hiểu nhiều về tình huống Khế Triều, không nghĩ nó phức tạp như vậy, hiện giờ ta nghĩ không đến càng tốt.”


Chung Hành nhận ra tay Vân Trạch hơi lạnh, hắn cởi áo ngoài ra khoác lên cho Vân Trạch: “Không cần lo lắng những thứ này, hết thảy đã có ta xử lý, chỗ nào ngươi không biết ta sẽ dạy ngươi.”
Chung Hành là người đàn ông đáng tin cậy và kiên nhẫn nhất mà Vân Trạch từng gặp ở nơi này.


Vân Trạch nói, “Ta đã thấy voi con Quận vương tặng, nếu là cống phẩm tây nam đưa vào cung, tại sao lại rơi vào trong tay Quận vương?”


“Nó là do Nhạc vương Mạnh Bưu tiến cống.” Chung Hành nói, “Mạnh Bưu là thủ lĩnh bộ lạc Nhạc Diễm, tuổi trẻ tào cao dã tâm bừng bừng, hiện giờ gã đã chinh phục tất cả các bộ lạc xung quanh tây nam, như hổ rình mồi Trung Nguyên. Tối qua Nhϊế͙p͙ chính vương nhận được cống phẩm của gã, ta thấy con voi con này xinh đẹp khó gặp nên mang về tặng ngươi.”


Quả thật rất khó gặp, người bình thường sẽ không nghĩ đến việc tặng một con voi con cho người khác.
Vân Trạch xoay người: “Quận vương, bổng lộc của huynh nuôi được nhiều thứ như vậy? Hầu hết tài sản của huynh đều dùng cho việc ăn mặc trong phủ nhỉ?”


Trong phủ có rất nhiều tỳ nữ thị vệ và đầu bếp, hơn nữa còn ở trong phòng lớn như vậy, Vân Trạch thấy diện tích vương phủ của hắn chừng năm sáu mươi mẫu đất, chỗ khác còn có một vương phủ nữa, lễ nghĩa xã giao qua lại đều phải tiêu phí, hiện giờ lại muốn nuôi một con voi con có sức ăn lớn, Vân Trạch lo lắng túi tiền của Chung Hành không chống đỡ nổi.


Tài bảo cá nhân của Chung Hành nhiều hơn tài vật trong quốc khố gấp mấy lần, nói giàu hơn đất nước cũng không sai.


Dưới sự quản lý của các vị Liêu vương, dân chúng Liêu châu giàu có, vương tộc Liêu Châu hào phóng hơn các vương tộc khác, Chung Hành cướp đoạt nhiều đất đai của Bắc Địch, đạt được vô số kỳ trân dị bảo.


Thủ hạ của hắn xuất hiện lớp lớp người tài giỏi, có hơn phân nửa đều đến vì tài phú và quyền thế của hắn.
Đây là lần đầu tiên Chung Hành bị người ta nghi ngờ của cải.
Chung Hành nói, “Vẫn ổn, có chút dư dả.”


Vân Trạch nghiêm túc suy nghĩ: “Ta còn có năm vạn lượng bạc huynh cho, lúc trước bỏ ra mấy ngàn lượng mở một tiệm thuốc, mỗi tháng tiệm thuốc thu lợi nhuận mấy chục lượng bạc. Nếu một ngày nào đó Quận vương không đủ tiền, ta sẽ chia năm vạn lượng bạc này cho huynh một ít.”


Những ngân phiếu này vốn là Chung Hành đưa cho cậu, mặc dù Chung Hành mượn danh nghĩa Vương phu nhân, nhưng Vân Trạch cho rằng cũng có phần của Chung Hành.


Tuy Vân Trạch đã trải qua một thời gian dài khổ sở, nhưng bản thân cậu không cố chấp với vật ngoài thân, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ đủ dùng là được, không cần phải quá nhiều.


Chung Hành quấn chặt Vân Trạch vào trong áo ngoài của mình: “Tự giữ để tiêu vặt đi, cần gì thì tìm ta, nuôi người khác không được, nhưng nuôi ngươi vẫn dư sức.”
Vân Trạch gối lên đầu gối Chung Hành.


Chung Hành vuốt ve tấm lưng đơn bạc của Vân Trạch, Vân Trạch thường xoa mèo, không ngờ rằng được người khác vuốt ve nhẹ nhàng cũng thoải mái đến vậy, lực đạo của Chung Hành không nhẹ không nặng, khắp người Vân Trạch lười biếng thoải mái, bất giác chui đầu vào trong lồng ngực Chung Hành, vùi mặt vào bụng hắn ngủ mất.


Hứa Kính tiến vào, lão thấy Vân Trạch nằm sấp trong lòng Chung Hành ngủ, liền tiến đến bên tai Chung Hành nhỏ giọng nói chuyện: “Điện hạ, Nhạc vương dẫn theo người muốn gặp ngài.”
Chung Hành không có hảo cảm với Mạnh Bưu.


Mạnh Bưu tựa như Chung Hành, cảnh ngộ hai người tương tự nhau, chỉ là một người trời nam một người đất bắc.
Chung Hành biết Mạnh Bưu không phải là người dễ đuổi, Mạnh Bưu đương lúc tráng niên dòm ngó đến Trung Nguyên, cho gã một góc tây nam sẽ không thỏa mãn được lòng ham muốn của gã.


Huống hồ… Chung Ký bằng lòng chia đất đai triều Khế cho Mạnh Bưu, nhưng Chung Hành thì không.
Từ nhỏ tính cách Chung Hành đã ngang ngược, chưa từng yếu thế với người khác.
Chung Hành làm một động tác.
Hứa Kính lập tức hiểu được ý của Chung Hành.


Sau đó lão ra ngoài nói với Mạnh Bưu: “Hôm nay điện hạ nhà ta không có ở nhà, không tiện lưu Nhạc vương lại.”


Đôi khi Mạnh Bưu nghe không hiểu ý ở ngoài lời của mấy lão hồ ly Minh Đô, bèn mời một một vị mưu sĩ Trung Nguyên. Vị mưu sĩ này tên là Khâu Vi, Khâu Vi tiến đến bên tai Mạnh Bưu nhỏ giọng nói: “Liêu vương không muốn gặp ngài, đây là cái cớ để từ chối.”


Mạnh Bưu hừ lạnh một tiếng trực tiếp nói: “Người đang ở trong phủ, tại sao không muốn gặp ta?”
Gã trừng mắt, mấy người của bộ lạc Nhạc Diễm đi theo phía sau lập tức xì xào mấy câu quái dị.


Sắc mặt Hứa Kính sầm xuống, vài tên thị vệ mặc áo giáp cầm binh khí phía sau lão tiến lên phía trước một bước.
Khâu Vi vội vàng nói với Mạnh Bưu: “Không thể ngang ngược ở chỗ này, đại vương, không thể ở chỗ ngang ngược ở chỗ này.”


Mạnh Bưu nói, “Chẳng lẽ Liêu Vương ghét bỏ hôm nay ta dâng lễ ít? Đặt những thứ này xuống trước, ngày mai ta mang nhiều lễ vật hơn đến gặp Liêu vương.”
Sắc mặt Hứa Kính hòa hoãn hơn: “Mời.”


Chờ sau khi đi ra ngoài, Mạnh Bưu nói với Khâu Vi: “Từ hoàng đế đến đại thần, ai nấy đều khách khí với ta, chỉ có Liêu Vương không hiểu đạo tiếp khách, ngay cả gặp mặt cũng không cho.”


Khâu Vi nói: “Xưa nay ngài ấy vẫn như thế, không tin đại vương vào một quán rượu bất kỳ ở Minh Đô ngồi cả buổi chiều xem, có thể nghe được rất nhiều lời đồn đãi về Liêu Vương, danh tiếng tàn bạo của ngài ấy truyền khắp cả Khế triều.”


Mạnh Bưu nói: “Hắn còn lợi hại hơn cả ta? Ta sẽ đi nghe ngóng thử.”
Đợi Mạnh Bưu rời đi, Hứa Kính mang lễ vật đối phương dâng lên đến chỗ Chung Hành.


Tây Nam nhiều rừng, dã thú đông đảo, trong số lễ vật Mạnh Bưu đưa đến có rất nhiều da thú, xương thú, răng thú, đồ vật bằng vàng bạc không được tinh xảo, không đẹp bằng thợ thủ công Khế triều làm ra, Chung Hành ném một cái chén vàng sang một bên: “Trong hộp này có gì?”
Hứa Kính mở hộp ra.


Bộ lạc của Mạnh Bưu và nhiều nơi phía nam thường trao đổi mua bán hàng hóa, bên trong chứa hương liệu, có long não hương, trầm hương, an tức hương và nhiều loại khác, những thứ này đều là cực phẩm, ở Khế triều nó còn đắt đỏ hơn cả vàng.


Một hộp khác trên cùng đều là ngọc trai, phía dưới là châu báu rực rỡ chói mắt.


Hứa Kính nói: “Có thái giám trong cung nghe được Hoàng đế và trưởng công chúa Hoài Thục trò chuyện, trưởng công chúa Hoài Thục muốn gả công chúa Nguyên Tương cho Nhạc Vương, mượn chuyện này để Nhạc Vương kết minh với bọn họ.”
Chung Hành thờ ơ hỏi: “Hứa tiên sinh, lão nghĩ sao?”


Hứa Kính đáp: “Mạnh Bưu oai phong lẫm liệt, chí hướng không nhỏ, nghe nói trên đường gã tới đây nhiều lần hỏi thăm địa hình các nơi, ngoại bang tiểu quốc đến Trung Nguyên ta tiến cống, bình thường những thứ tiến cống đều không quý giá, muốn nước ta trả lại càng nhiều.”


“Hiện giờ Mạnh Bưu mang theo mỹ nữ và bảo vật đến Khế triều, có thể thấy được gã khẳng khái hào phóng, không coi trọng tài vật, thậm chí coi tài vật thành cặn bã, vậy thứ gã muốn nhất định là đất đai Khế Triều.”


Chung Hành cầm một viên ngọc ttak lên, lòng bàn tay khép lại, khi mở ra ngọc ttai đã thành một đống bột mịn.
“Hoàng đế cho rằng một nữ nhân có thể thỏa mãn lòng tham của Nhạc Vương, quá buồn cười.” Chung Hành cười lạnh, “Sắc đẹp chỉ có thể thỏa mãn chút ham muốn của thứ phế vật như nó.”


Loạn trong giặc ngoài, còn có Trưởng công chúa và Hoàng đế ngu xuẩn nhìn không rõ tình thế, Hứa Kính biết tâm trạng Chung Hành không tốt, thậm chí còn khá nóng nảy.


Khi tâm trạng Chung Hành không tốt sẽ không biểu hiện ra ngoài, người thân cận tinh mắt một chút sẽ phỏng đoán được, cũng cẩn thận trong khoảng thời gian này.
Hứa Kính không dám lên tiếng.
“Ngươi đi xuống đi.”
Hứa Kính thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra.


Bởi vì nãy giờ không dỗ dành Vân Trạch, Vân Trạch có dấu hiệu tỉnh lại, Chung Hành thấy cậu dụi dụi mặt vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ bả vai Vân Trạch.
Vân Trạch thay đổi tư thế, hai tay ôm eo Chung Hành.


Chung Hành nâng cằm cậu lên, nghiêm túc nhìn Vân Trạch. Cho dù Vân Trạch xinh đẹp đến thế còn chưa thể để Chung Hành bỏ lại dã tâm say đắm trong tổ ấm dịu dàng, vị công chúa kia có năng lực gì?


Vân Trạch càng nhìn càng đẹp, lòng bàn tay chạm vào da thịt cực kỳ tinh tế, có thể làm tan chảy trái tim người khác, Chung Hành cúi đầu cắn lên cổ cậu.
Quả nhiên, Vân Trạch bị cắn đến thức dậy.
Cậu mơ màng che cổ mình lại: “Quận vương?”
Chung Hành cười khẽ: “Dậy rồi?”


Cổ Vân Trạch có vết cắn rõ ràng, đôi mắt lấp lánh kinh ngạc, Chung Hành nhìn dáng vẻ vô tội này của cậu, giơ tay kéo cậu vào trong ngực mình.
Vân Trạch còn đang xoa chỗ mình bị cắn, Chung Hành nắm lấy đầu ngón tay cậu: “Đừng xoa, xoa nữa sẽ chảy máu.”


Vân Trạch gật đầu, cậu nhìn thấy châu báu, hộp hương và da thú rải rác bên cạnh, Vân Trạch hỏi: “Mấy thứ này ở đâu ra vậy?”
Chung Hành nói, “Chẳng phải ngươi lo lắng ta có đủ tiền không à? Ta cho người lấy châu báu trong kho ra cho ngươi xem đấy, có thích không?”
Vân Trạch: “…”


Vân Trạch thu lại lời nói lúc đầu, cậu không nên lo lắng một Quận vương có chỗ dựa sẽ không nuôi nổi gia đình.
“Thoạt nhìn đồ vật bằng vàng bạc không giống kỹ thuật của Khế Triều, không phù hợp với thẩm mỹ ở đây.” Vân Trạch nói, “Chẳng lẽ Liêu Châu các huynh thích kiểu này?”


Cũng tinh mắt lắm.
Chung Hành vuốt tóc Vân Trạch: “Nhạc vương tiến cống lên, ngươi thích gì thì để lại, không thích thì thưởng cho người phía dưới.”
Vân Trạch không có hứng thú với những thứ này, sau khi cậu bị Chung Hành cắn đến thức vẫn còn muốn ngủ tiếp nữa.


Vân Trạch tìm một vị trí thoải mái, đặt tay Chung Hành lên người mình: “Quận vương tiếp tục đi.”
Được Chung Hành dỗ dành ngủ rất ngon.


Chung Hành tiếc là không đến Minh Đô sớm để gặp được Vân Trạch, nếu như sớm mấy năm liền nuôi Vân Trạch bên người, như vậy Vân Trạch sẽ thích và ỷ lại hắn hơn.
Chung Hành ôm cậu nằm xuống, khẽ vỗ lên lưng cậu, Vân Trạch thích ý híp mắt lại.


Tâm tình Chung Hành không tốt, mưu sĩ hoặc tướng sĩ dưới tay hắn không thể chia sẻ với hắn, hắn cũng không cần những người này chia sẻ.


Vân Trạch rất tốt, lần đầu tiên Chung Hành gặp cậu đã biết rõ đây là người hắn muốn. Tựa như hồi nhỏ Chung Hành thấy phụ vương xuất chinh, hắn nhìn thấy cảnh tượng này liền biết sau này mình phải trở thành Liêu Vượt trên vạn người.
Rất nhiều quyết định của Chung Hành đều rất dứt khoát.


Vân Trạch híp mắt trong chốc lát, một lát sau cậu thấy Chung Hành đang ôm mình cũng nhắm mắt lại.
Vân Trạch không biết mình nghĩ thế nào, cậu khẽ hôn lên mặt Chung Hành.
Lông mi Chung Hành giật giật, không có động tĩnh nào khác.