Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 34

Vân Trạch bị thương không nhẹ, lập tức hôn mê.
Người ngồi trên xe ngựa kia là vợ của Lang Cẩm Tú. Lang thiếu phu nhân mặt mày biến sắc, nàng ta thét chói tai trong xe ngựa, đáng tiếc âm thanh lớn hơn nữa cũng không có ai có thể cứu được nàng, nàng ta lại không dám nhảy xuống.


Khi hai chiếc xe ngựa va vào nhau, thân xe vỡ nát, bị ngựa kéo đi đâm thẳng vào tường, Lang thiếu phu nhân rơi xuống từ trong xe ngựa.
Mặc dù không chết, nhưng người bị thương nặng, máu tươi liên tục tuôn ra từ trong miệng, một lát sau cũng hôn mê.


Dân chúng bình thường vây xem thấy cô gái này mặc đồ tơ lụa đeo vàng bạc, nhỏ giọng thảo luận đây là phu nhân nhà ai.
Tên đánh xe ngựa nhà Vương Hi Hách chạy vọt tới chỗ xe ngựa Vân Trạch: “Vân công tử! Vân công tử!”
Một lát sau, người của quan phủ đã tới.


Tên đánh xe ngựa của phủ Tức quốc công khập khiễng đi tới, chỉ vào tên đánh xe ngựa của phủ Phụ quốc công nói: “Quan gia, là bọn họ đụng trước! Đây là vợ của công tử nhà chúng ta, là thiếu phu nhân của phủ Tức quốc công! Mẹ chồng của nàng ấy là đương kim trưởng công chúa Hoài Thục, hiện giờ thiếu phu nhân bị tông đến mức thần trí không rõ, ngài phải trị tội bọn họ!”


Người đến thuộc tư lệ hiệu úy*, bọn họ đều là thủ hạ của Kinh Triệu doãn, quan quân cầm đầu nghe thấy một bên là người của phủ Tức quốc công, khó tránh khỏi có phần sợ hãi.


(* từ cổ, một chức quan ở Trung Quốc vào thời nhà Hán. Vào thời Đông Hán, chức danh này phụ trách khu vực kinh đô, ăn bổng lộc cao của triều đình)


Ai cũng không muốn đắc tội với hoàng thân quốc thích, phủ Tức quốc công không phải hoàng thân quốc thích nhưng trưởng công chúa Hoài Thục lại là cô ruột của Hoàng đế.


Tên đánh xe của phủ Phụ quốc công sống ở phía nam, hắn nói tiếng phổ thông của Khế triều vẫn còn giọng địa phương: “Là bọn họ đụng vào trước! Chúng ta đang đi ở phía trước thì đâm vào bọn họ kiểu gì chứ?”


Mấy tên sai dịch của tư lệ hiệu úy nghe ra đây là người bên ngoài, không phải giọng Minh Đô, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tiến lên bắt tên đánh xe của phủ Phụ quốc công và Vân Trạch đang hôn mê bất tỉnh: “Theo chúng ta đến nha môn, có phải lỗi của các ngươi hay không thì thẩm tra là biết thôi.”


Trên người trên mặt Vân Trạch toàn là máu, có dân chúng bên cạnh nhận ra: “Đây chẳng lẽ là tiểu công tử của Vân gia à?”
“Hình như là cậu ấy đó, cả Minh Đô chỉ có cậu ấy trông đẹp đến thế…”
Vài tên sai dịch nhìn nhau, bọn họ hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai?”


Tên đánh xe của phủ Phụ quốc công vội vàng nói: “Vân công tử Vân Trạch của phủ An Lạc hầu.”


“Vân Trạch…” Quan quân cầm đầu ít khi nghe đến cái tên này, gã quen thuộc Vân Dương hơn, vị gia kia kiêu ngạo ương ngạnh, là một người không thể trêu vào nổi, gã nghĩ người tên Vân Trạch này tám phần là con thứ của phủ An Lạc hầu rồi.


So sán phủ An Lạc hầu với phủ Tức quốc công, đương nhiên là phủ Tức quốc công hiển hách hơn.
Cấp trên Kinh Triệu doãn của bọn họ cũng là nhóm người ủng hộ Hoàng đế, bình thường thích nịnh nọt Phùng gia và Lang gia.


Vừa nghĩ đến mấy chuyện đó, tên quan quân này nói: “Cứ mang đến nha môn trước, các ngươi đến báo cho Vân gia một tiếng đi.”
“Vâng.”
Lúc An Lạc hầu nhận được tin tức thì hơi đơ người: “Cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Thủ hạ của Kinh Triệu doãn nói lại một lần nữa.


An Lạc hầu giận dữ: “Các ngươi chưa phân rõ đúng sai đã bắt công tử của Vân phủ? To gan lắm! Chẳng lẽ xem thường Vân phủ ta? Bản quan phải tự mình đi một chuyến.”
Chân An Lạc hầu còn chưa khỏi, lão được người hầu đẩy vào Kinh Triệu phủ.


Kinh Triệu doãn Mạnh Thương là kinh quan tòng tam phẩm, An Lạc hầu là cư quan nhất phẩm, hắn ta thấy An Lạc hầu phải hành lễ bái kiến.
Mạnh Thương là người của Phùng đảng, lợi ích của Phùng gia và Lang gia có liên quan chặt chẽ với nhai.


Hai khắc trước, trưởng công chúa Hoài Thục tự mình đến Kinh Triệu phủ, bà ta hạ lệnh không cho phép Mạnh Thương giao Vân Trạch ra.
Mọi người đều biết chuyện An Lạc hầu đắc tội trưởng công chúa Hoài Thục, hiện giờ thế lực Vân gia và Lang gia xuất hiện xung đột, đương nhiên Mạnh Thương đứng về phía Lang gia.


Sắc mặt An Lạc hầu không vui: “Vân Trạch con ta đang ở đâu? Ngươi sẽ không bắt nó vào đại lao đó chứ?”


Mạnh Thương cười gượng nói: “Vân đại nhân. Chuyện này … xe ngựa của quý công tử va chạm với xe ngựa của Thiếu phu nhân Lang gia, Thiếu phu nhân trở về liền chết, hiện tại Lang gia không chịu buông tha, nhất định phải buộc chúng ta tra rõ chuyện này.”


An Lạc hầu giận dữ mắng Mạnh Thương: “Người đánh xe ngựa là con ta à?”
“Không phải công tử, nhưng——”
An Lạc hầu cắt ngang lời hắn ta: “Con ta có ra lệnh cho người đánh xe tông vào xe ngựa Lang gia không?”
“Công tử chưa thức dậy, không rõ chuyện này, nhưng ——”


“Rõ ràng là Lang gia vu oan hãm hại! Trưởng công chúa Hoài Thục cướp đoạt đất đai điền trạch của dân chúng, bản quan phúc thẩm vụ án này, trong lòng bà ta bất mãn muốn trả thù Vân gia.” An Lạc hầu lạnh lùng nói, “Vân gia ta cũng không phải dễ bắt nạt, Mạnh Thương, nếu ngươi giúp Trụ làm ác, Vân gia sẽ không tha cho ngươi!”


Chuyện này liên quan đến thể diện Vân gia.
An Lạc hầu quan cư nhất phẩm, lại là nguyên lão hai triều, địa vị trong triều của lão rất cao.


Lão có thể chịu đựng được việc hạ mình dưới Nhϊế͙p͙ chính vương, bởi vì tuy Chung Hành không có danh Thiên tử nhưng lại có quyền của Thiên tử, tuy hiện tại những quan viên dưới tay Chung Hành có địa vị thấp, nhưng chờ sau khi Chung Hành đoạt vị, bọn họ chính là công thần có công hầu vua. 


Nếu hạ mình dưới kinh quan tam phẩm tầm thường như Mạnh Thương, An Lạc sẽ cảm thấy sỉ nhục cả đời..


Mạnh Thương không thể không cứng rắn: “Vân đại nhân, hiện tại chuyện này không thuộc bên Hình bộ mà ngươi quản, ngươi không nên lấy thế áp người. Thiếu phu nhân Lang gia đã chết, chẳng lẽ Lang gia sẽ hy sinh một vị phu nhân để hãm hại ngươi?”


“Cho dù sai, đây cũng là do tên đánh xe gây ra, có liên quan gì đến con ta?”


Mạnh Thương ra hiệu cho cấp dưới đi ra: “Vân công tử có liên quan đến vụ án này, nếu đã xảy ra mạng người, Kinh Triệu phủ ta phải điều tra kỹ, tạm thời không thể thả Vân công tử về, mời Vân đại nhân rời đi! Nếu ngài còn không đi, ngày mai hạ quan làm viết thư buộc tội ngài lấy quyền tư quấy nhiễu công vụ!”


Sắc mặt An Lạc hầu tái mét, lão giơ tay chỉ vào Mạnh Thương: “Ngươi —— ngươi ——”
Mạnh Thương nói: “Đưa Vân đại nhân ra ngoài!”
Thiếu chút nữa An Lạc hầu đã bị Mạnh Thương chọc tức tới ngất.


Lúc đi ra khỏi nha môn Kinh Triệu phủ, ngực An Lạc hầu vẫn còn phập phồng, lão ôm ngực nói với Đường Tiểu Ngũ đang đẩy xe lăn: “Đi đến phủ Nhϊế͙p͙ chính vương.”


Thủ đoạn của Trưởng công chúa Hoài Thục âm độc, bà ta dám giết dân chúng lương dân, cũng dám giết quý tộc quyền thần, bất kể xảy ra chuyện gì cũng có Hoàng đế tẩy sạch cho bà ta.
An Lạc hầu lo Vân Trạch sẽ chết trên tay trưởng công chúa Hoài Thục.


Con trai của lão không nhiều, tuy không yêu thương Vân Trạch, nhưng dù sao cốt nhục do mình sinh, chết vô ích thì quá đáng tiếc.


Huống hồ Nhϊế͙p͙ chính vương tham luyến dung mạo của Vân Trạch, nếu Vân Trạch còn sống, vinh hoa phú quý của Vân phủ có năm phần khả năng bảo vệ được. Một khi Vân Trạch không còn, Nhϊế͙p͙ chính vương sẽ không thương tiếc gì Vân phủ.
Trước mắt chỉ có thể để Nhϊế͙p͙ chính vương ra tay bảo vệ Vân Trạch.


Trong Kinh Triệu phủ, Mạnh Thương khó xử mọi bề.
Hắn ta đã biết Vân Trạch là con trai trưởng của An Lạc hầu, nhà ngoại là Phụ quốc công, tên đánh xe kia là người của phủ Phụ quốc công.


Trán Vân Trạch không ngừng máu chảy, Mạnh Thương bảo thủ hạ băng bó sơ cho cậu, sau khi lau sạch khuôn mặt, dung nhan tái nhợt ôm yếu này như trăng nhạt rực rỡ, dị sắc sáng trong làm phòng giam tối tăm bừng lên trong chớp mắt.


Mạnh Thương phát hiện Vân Trạch vẫn còn hộc máu, hắn ta thương tiếc dung mạo Vân Trạch, hỏi chủ sự bên cạnh: “Có cần mời đại phu cho xem cho cậu ta không? Nếu cậu ta chết ở nơi này, chỉ sợ ta và ngươi không thể nói rõ với Vân Thường Viễn, sau này ta cùng Vân Thường Viễn còn phải gặp mặt trên triều, có mối thù giết con, e rằng ngày sau lão sẽ trả thù.”


Chủ sự suy nghĩ rồi nói: “Hẳn là lồng ngực bị đè nặng, nếu như mời đại phu chữa trị cho cậu ta, truyền đến tai trưởng công chúa, ta và ngươi có thể vượt qua cửa ải của trưởng công chúa không? Lúc Vân Thường Viễn đắc tội trưởng công chúa Hoài Thục thì nên nghĩ đến ngày hôm nay. Đối nghịch với Trưởng công chúa là đối nghịch với Hoàng đế bệ hạ, trên đời này có ai dám không phục bệ hạ? Lão ta ngu ngốc quá!”


Mạnh Thương cân nhắc: “Mà thôi. Sống chết có số, ai bảo Vân Thường Viễn đắc tội trưởng công chúa Hoài Thục, báo ứng đến trên đầu con trai cũng phải.”


Chủ sự cười nói: “Ngươi yên tâm, Vân gia dám đối nghịch với trưởng công chúa Hoài Thục sẽ không còn tồn tại được lâu đâu. Vân Thường Viễn vừa chết, tám phần vị trí Hình bộ thượng thư sẽ thuộc về ngài, mấy năm nay ngài làm nhiều chuyện như vậy vì Phùng gia và Lang gia, không có công lao cũng có khổ lao, trừ khi nhân tài Kinh Triệu doãn không được trọng dụng.”


Hai người nhìn nhau cười, mỗi người vuốt râu của mình, lại nhịn không được phá lên cười: “Trưởng công chúa Hoài Thục là một người tàn nhẫn, Vân Thường Viễn dám đối nghịch với bà ta đúng là tự tìm đường chết. Ngươi biết gì không? Thiếu phu nhân Lang gia là do trưởng công chúa hại, ngay cả con dâu mà bà ta cũng dám lợi dụng giết chiết thì còn có gì mà không dám? Tiếc cho vị tiểu công tử ưu tú này.”


Mạnh Thương đang muốn đi ra ngoài với tên chủ sự này, bỗng một gã sai dịch thất tha thất thiểu chạy vào: “Mạnh đại nhân! Mạnh đại nhân! Không ổn rồi! Nhϊế͙p͙ chính vương ——”
Mấy trăm tướng sĩ mặc áo giáp cầm binh khí vây quanh Kinh Triệu phủ, người trong ngoài nha môn quỳ hết xuống đất.


Hai tướng quân cao lớn mặc ngân giáp mở đường phía trước, Mạnh Thương và chủ sự ngửa đầu liền nhìn thấy hai bóng người như tháp sắt đang đến gần, hai người bọn họ tay vịn bội đao bên hông, “rắc rắc” một tiếng, đao đã ra khỏi vỏ.


Trong lao ngục yên tĩnh, tiếng va chạm đặc biệt kích thích lỗ tai người khác, Mạnh Thương không rõ chuyện gì, sau đó nhìn thấy hai tướng quân đứng ở hai bên, một bóng người âm trầm khác mặc mãng bào màu đen xuất hiện từ góc rẽ.


Đầu gối Mạnh Thương mềm nhũn, theo bản năng quỳ xuống đất: “Thần Kinh Triệu doãn Mạnh Thương khấu kiến Liêu vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế.”


Lần đầu tiên chủ sự nhìn thấy trận thế như vậy, lão bị dọa run người, không phải không dám hé răng mà là cổ họng như bị nghẹn đá, bị dọa tới mức không phát ra được chút âm thanh nào.


Nếu như nói Vân Trạch như ánh trăng thắp sáng phòng giam tối tăm thì Chung Hành chính là mây đen dày đặc, hắn vừa tới liền không thấy sắc trời, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong bóng tối.
Chung Hành không thèm liếc hắn ta một cái: “Giết.”


Mạnh Thương vội vàng cầu xin tha thứ: “Điện hạ! Điện hạ! Không biết thần đã đắc tội điện hạ chuyện gì! Nếu thần có tội, đương nhiên…”


Lời còn chưa dứt, Hứa Kính đã lạnh lùng cắt nhang: “Đổi trắng thay đen, vì nịnh nọt thượng cấp mà bắt người vô tội, chỉ một chuyện này đã có thể tru di cửu tộc ngươi, ngươi còn muốn tranh luận gì nữa?”


Chung Hành đi vào bên trong, Vân Trạch đang mê man trong đống rơm, khuôn mặt cậu cực kỳ tái nhợt, khóe miệng dính rất nhiều vết máu, băng gạc trên trán cũng bị máu tươi làm ướt.
Chung Hành nhẹ nhàng ôm cậu lên.


Tướng quân cầm đầu người của Mạnh Thương cho Chung Hành xem, trong mắt Chung Hành xẹt qua một tia huyết sắc, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn mờ càng thêm tàn nhẫn, làm người ta không rét mà run: “Giết sạch toàn bộ Kinh Triệu phủ.”


Hứa Kính vội vàng đi theo Chung Hành ra ngoài: “Không được! Điện hạ làm như thế ——”
Chung Hành híp mắt: “Thế nào?”


Hứa Kính nuốt lời nói ban đầu lại, uyển chuyển đổi cách nói: “Chỉ sợ sẽ làm mất đi tuổi thọ của tiểu công tử. Ngài xem tiểu công tử còn chưa khỏi bệnh, lại bị thương nặng như vậy, không biết phải điều dưỡng đến khi nào, dính sát khí sẽ càng khó khỏi hơn.”


Khuôn mặt Chung Hành âm trầm: “Rút binh hồi phủ, bắt hết người của Thái viện tới.”
Hứa Kính thở phào nhẹ nhõm.


Chung Hành với tư cách là chủ tử của bọn họ đương nhiên có rất nhiều ưu điểm: Biết người khéo dùng, thưởng phạt rõ ràng, dã tâm bừng bừng, làm việc quyết đoán… nhiều vô số kể.


Khuyết điểm chính là bạo ngược vô đạo, sát khí đằng đằng, tâm địa như làm bằng đá, chưa bao giờ nương tay.
Từ bất chưởng binh**, người như Chung Hành thích hợp sinh tồn trong loạn thế nhất.
(** chưởng binh không phải không có lòng nhân ái mà không nên nhân từ quá độ.)


Nhưng nơi này là Minh Đô, Hứa Kính đã sống hơn nửa đời người, lão biết rõ có một số việc một khi làm sẽ không thể quay đầu lại được, lão không muốn Chung Hành dùng biện pháp huyết tẩy kinh thành để đoạt vị.
Cũng may tuy Chung Hành ham giết chóc, nhưng vẫn nghe lọt tai đề nghị của người bên cạnh.