Chung Hành phải rời đi một thời gian, Vân Trạch buồn bã.
Cậu lo lắng trên đường đi Chung Hành sẽ xảy ra chuyện.
Khế Triều đã sắp tàn, những năm tháng cuối cùng của một vương triều đa phần không yên bình, có phản loạn, thổ phỉ, cường đạo, cho dù bên cạnh Chung Hành có người bảo vệ nhưng vẫn không tránh khỏi bị kinh sợ.
Nơi an toàn và phồn hoa nhất có lẽ là Minh Đô, nơi ở của Thiên tử, bất kỳ lúc nào cũng phải phòng vệ nghiêm ngặt.
Dùng bữa sáng xong Vân Trạch về phòng luyện chữ, mấy ngày nay cậu không rời khỏi nhà.
Hai tên Chu Dũng và Quý Đức an phận hơn rồi, tuy vẫn lén lén lút lút nhưng chung quy không còn gây chuyện nữa.
Vân Trạch mãi ở nhà, Chu Dũng và Quý Đức không thể làm được chuyện gì, cả hai nhàn rỗi sắp khùng, lén lẻn đến sòng bạc mấy lần.
Quý Đức vẫn nhớ chuyện hạ độc vào thuốc của Vân Trạch, đáng tiếc Vân Trạch và Đương Quy không cho gã cơ hội, bốn tỳ nữ khác lại tinh mắt, gã rất khó tìm được thời cơ thích hợp để làm việc, chỉ có thể nhét gói thuốc kia vào ngực mình.
Chu Dũng và gã vốn định ở sòng bạc chơi một hai canh giờ, lâu hơn chỉ sợ không được, cả hai lo lắng Vân Trạch mượn cơ hội tức giận trừng phạt bọn họ, đầu gối đâu phải được bằng sắt, có thể đứng thì không muốn ngồi.
Chỉ là lần này hai người họ không thể quay về được nữa.
Đến chạng vạng Vân Trạch không thấy hai người Chu Dũng quay về, cậu cho rằng hai tên này lại lén chạy ra ngoài uống rượu.
Trong viện có bốn cô gái mười bảy mười tám tuổi, hai kẻ say rượu trở về vào nửa đêm sẽ không an toàn với mấy người các nàng. Vân Trạch dặn dò Đương Quy vài câu: “Đến giờ hợi mà cả hai còn chưa về thì ngươi khóa chặt cửa viện lại, nhốt bọn họ ở bên ngoài hứng lạnh cả đêm đi, bất kể bọn họ có gọi thế nào cũng không được mở cửa.”
Đương Quy gật đầu: “Được, tôi biết rồi ạ.”
Vân Trạch chép sách cả ngày, Đương Quy chuẩn bị nước nóng cho cậu, cậu đang định tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi thì An Lạc hầu đột nhiên phái người gọi cậu qua.
Vân Trạch qua đó.
Trên đường đúng lúc gặp Thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng không biết chuyện gì, hiện giờ Vân Dương không ở trong phủ, thấy Vân Trạch đi đến chỗ An Lạc hầu như mình, trong lòng ả cảm thấy lo lắng.
Vân Trạch chắp tay nhường đường: “Thái phu nhân.”
Thái phu nhân mỉm cười: “Gần đây tiểu công tử như tắm trong gió xuân, rất được lão gia yêu thích, ta thấy cũng vui vẻ lây.”
Thái phu nhân khẩu phật tâm xà*, Vân Trạch đã chứng kiến không ít thủ đoạn của ả, nên không hề có hảo cảm với Thái phu nhân.
(* tỏ vẻ đàng hoàng đứng đắn nhưng trong bụng xấu xa, độc ác)
Chờ khi đến chỗ của An Lạc hầu, Thái phu nhân hỏi: “Lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
An Lạc hầu ngồi trên giường, nửa người dưới được một tấm chăn che lại, lão lướt qua Thái phu nhân trước, rồi lại nhìn đến Vân Trạch: “Hai kẻ hầu Chu Dũng và Quý Đức đã bị giết chết.”
Sắc mặt Thái phu nhân khẽ thay đổi: “Là ai to gan như vậy? Dám giết nô tài trong phủ chúng ta, lão gia, ngà báo với quan phủ xử lý chưa?”
“Giết hai tên này là một vị quân gia.” An Lạc hầu nói, “Hai nô tài này lén chạy ra ngoài đánh bạc, không cẩn thận đắc tội đối phương.”
Thái phu nhân bình tĩnh lại.
Bất kể võ quan lớn cỡ nào, An Lạc hầu cũng không thể sợ đối phương. Nhìn thái độ của An Lạc hầu, hơn phân nửa hai tên tôi tớ này đã đắc tội với thủ hạ của Nhϊế͙p͙ chính vương.
Thái phu nhân nhìn sang Vân Trạch: “Có phải hai kẻ này đang hầu hạ công tử không? Công tử không quản giáo tốt tôi tớ, thế nên bọn họ đi gây chuyện. Xin hỏi tại sao công tử lại dung túng hai kẻ này vào sòng bạc? Nếu không có chuyện gì, cả hai phải ở trong viện của ngươi.”
Vân Trạch nói, “Ban ngày ta phải đọc sách, không để ý hai người bọn họ đi đâu. Bọn họ nếu đã bị giết thì để Kinh Triệu Doãn xử lý vụ án này, bắt hung thủ về quy án.”
An Lạc hầu nhắm mắt lại, lão phất tay để tôi tớ bên cạnh nói.
Đường Tiểu Ngũ nói: “Người giết bọn họ là hai giáo úy, trong sòng bạc đông đúc, Chu Dũng và Quý Đức giẫm lên đối phương, hai giáo úy này giận dữ, tính cách Quý Đức và Chu Dũng cũng nóng nảy nên đã động thủ với hai người kia.”
Quý Đức và Chu Dũng cảm thấy mình là người hầu của phủ An Lạc hầu, cho dù gặp quan thì đối phương cũng phải nể mặt An Lạc hầu không dám động đến hai người bọn chúng. Hai giáo úy này mặc thường phục, thoạt nhìn chỉ là người qua đường có vóc dáng khôi ngô một tí, thế nên lúc hai giáo úy này cho gã một đấm, hai kẻ này cũng trả lại.
Đáng tiếc Quý Đức và Chu Dũng đánh không lại đối phương, mới hai ba cái đã bị giẫm trên mặt đất cầu xin tha thứ. Một gói đồ rơi ra từ trong ngực Quý Đức, hai giáo úy kéo một đại phu hỏi thăm, đại phu nói gói bột thuốc trong ngực Quý Đức là thạch tín.
Hai giáo úy đánh Quý Đức sắp chết, Quý Đức nói thạch tín này dùng để đầu độc chuột, sau đó bị đánh quá ác, gã mới khai rằng thạch tín đó dùng để đầu độc công tử nhà mình.
Lúc nghe đến đây, Thái phu nhân đã đứng không vững, ả nói: “Lá gan hai nô tài này lớn lắm, lại dám nổi sát tâm với chủ tử.”
An Lạc hầu vỗ mạnh lên bàn: “Phu nhân, gói thạch tín này là do nàng sai người đưa cho bọn họ?”
Sắc mặt Thái phu nhân trắng bệch: “Không thể nào! Bao nhiêu năm qua thϊế͙p͙ coi tiểu công tử như con ruột, nếu như thϊế͙p͙ muốn giết tiểu công tử, tiểu công tử sẽ không thể bình an sống đến giờ này. Lão gia, ngài không thể vô duyên vô cớ vu khống thϊế͙p͙!”
Vân Trạch ở bên cạnh im lặng xem kịch.
Quý Đức không phải người có đạo đức gì, gã không khinh mềm sợ cứng, trời sinh phản nghịch, trong mắt không chứa bất kỳ kẻ nào. Ai dám đắc tội gã thì sẽ bị gã ghi hận cả đời.
Gã trộm gói thuốc này từ chỗ lão Lục, Quý Đức không muốn khai lão Lục ra, đúng lúc ngày đó Thái phu nhân trách cứ hai người bọn họ, Quý Đức hận Vân Trạch đồng thời cũng hận cả Thái phu nhân.
Gã không kéo được Vân Trạch làm đệm lưng, nhưng kéo Thái phu nhân làm đệm lưng cũng được, dù là người nào thì cũng là gã được hời.
Thái phu nhân muốn hại Vân Trạch, đây là chuyện mà cả phủ An Lạc hầu đều biết.
An Lạc hầu lạnh lùng nói: “Hai người bọn họ nói là nàng sai khiến, ta đã điều tra, mấy ngày trước hai kẻ này có đến chỗ của nàng.”
Thái phu nhân có miệng mà khó nói.
Ả đáp: “Hai kẻ này tới cửa kể với thϊế͙p͙, nói tính cách tiểu công tử quái gở, ngày nào cũng trừng phạt bọn họ, bọn họ chịu không nổi cho nên cầu xin thϊế͙p͙ điều bọn họ sang nơi khác làm việc. Nhưng cả hai là do lão gia an bài sang chỗ công tử, thϊế͙p͙ không dám điều đi nữa. Lão gia à, thϊế͙p͙ oan uổng mà.”
An Lạc hầu giận dữ: “Hai người bọn họ chính miệng thừa nhận là nàng làm, chuyện đến nước này mà nàng còn dám cãi?”
Nước mắt Thái phu nhân lập tức tuôn xuống: “Thϊế͙p͙ thân hầu hạ lão gia hơn hai mươi năm, chẳng lẽ lão gia không tin thϊế͙p͙ thân làm người thế nào?”
Vân Trạch nói, “Hai kẻ này đã chết, chỉ dựa vào lời nói thì không thể quyết định được, không bằng tra từ lai lịch của thạch tín đi.”
Thái phu nhân nhìn sang Vân Trạch: “Tiểu công tử được cưng chiều nên quá mức kiêu ngạo, bởi vì bình thường ngươi ngược đãi bọn họ, bọn họ mới động sát tâm. Hai người này hận ta không thể cứu bọn họ khỏi tay công tử nên đã giá họa cho ta. Lão gia cứ việc đi điều tra, nếu thật sự là ta làm thì để ta bị thiên lôi đánh.”
“Câm miệng lại!”
Thái phu nhân có đứa con trai Vân Dương, tình cảm của An Lạc hầu và ả cũng không hề cạn, dù thật sự là Thái phu nhân làm, nể mặt Vân Dương An Lạc hầu cũng sẽ tha cho ả.
Lần này sở dĩ gọi Thái phu nhân tới phê bình, là An Lạc hầu muốn cho Vân Trạch một lời giải thích.
An Lạc hầu nói, “Ta sẽ điều tra chuyện này rõ ràng. Trong vòng một tháng, nàng phải ngoan ngoãn ở trong viện, không có sự cho phép của ta thì không thể đi bất cứ nơi nào.”
Thái phu nhân lau nước mắt rời đi.
Chờ Thái thị rời đi, An Lạc hầu nhìn sang Vân Trạch: “Trạch nhi, con chịu oan ức rồi, may mà con không có chuyện gì, nếu con bị hai tên nô tài này hại chết, chẳng phải là lấy mạng của cha sao?”
Vân Trạch: “”
An Lạc hầu đột nhiên giả tạo, Vân Trạch không quen nổi.
Vân Trạch nói, “Con sợ hãi.”
An Lạc hầu nghẹn trong lòng.
Chuyện hôm nay không phải trùng hợp. Dưới trướng Chung Hành quân kỷ nghiêm minh, nếu như không có chỉ thị của cấp trên, hai giáo úy này sẽ không dám đánh chết người ở trước mặt mọi người.
Chung Hành đang giết gà dọa khỉ.
Nhìn như đang giết hai gã người hầu, trên thực tế đang cảnh cáo An Lạc hầu, để sau này An Lạc hầu không được giám thị Vân Trạch nữa.
Con trai của người khác thì là con trai, còn đứa con trai này của lão lại phải coi thành tổ tiên mà cung phụng.
Trong lòng An Lạc hầu nghẹn khuất cực điểm.
Vụ án của trưởng công chúa Hoài Thục còn đang trong quá trình xử lý, người của Lang gia đã nhắm vào An Lạc hầu, An Lạc hầu trước mặt hay sau lưng đều có địch, không thể để Nhϊế͙p͙ chính vương chán ghét lão thêm nữa..
Vì để Vân gia sống sót, lão không thể không nịnh bợ lấy lòng ông trời con Vân Trạch.
Cũng may Vân Trạch vẫn còn sống rất tốt, nếu hai tên Chu Dũng và Quý Đức cả gan làm loạn thật sự giết chết Vân Trạch, không biết cả Vân gia nhiều người như vậy còn sống không.
Bị Chung Hành diệt cả nhà không phải là chuyện hiếm có gì.
An Lạc hầu nói: “Trạch nhi, cha còn nhớ lúc con mới được sinh ra, khi đó cha nghĩ Vân phủ đã có con trai trưởng, cuối cùng gia nghiệp cũng có người kế thừa rồi, trong lòng vui mừng khôn xiết. Trong nháy mắt con mà đã lớn thế này, cha cũng đã già, nhiều năm qua đứa nhỏ cha coi trọng nhất chỉ có một mình con thôi.”
Vân Trạch không biết sao An Lạc hầu lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như thế được.
Đáng tiếc Vân Trạch rơi xuống nước vào mùa đông nọ không thể nghe thấy, Vương phu nhân bị chôn vùi trong đất cũng không nghe thấy.
An Lạc hầu có thể vừa thể hiện hình tượng người cha yêu thương con, cũng có thể xoay người viết phong thư dâng Vân Trạch lên cho Nhϊế͙p͙ chính vương làm người ta sợ hãi.
Nếu Vân Trạch không biết nội tình, không suy nghĩ nhiều đến vậy thì có lẽ đã tin lời quỷ của An Lạc hầu, cho rằng lão là một người cha vĩ đại yêu thương con mình nhưng không có thời gian chăm sóc.
Vân Trạch nói, “Nếu như không còn chuyện gì khác thì con về đây ạ.”
An Lạc hầu thở dài: “Trạch nhi, con sống trong Vân phủ nhiều năm rồi, Vân phủ có ân dưỡng dục với con, cha xin con đừng nghĩ đến việc hủy diệt nó.”
“Sao con có thể hủy Vân phủ được? Cha lo lắng quá rồi.”
An Lạc hầu không dám nhắc đến Chung Hành, lão biết rõ, Vân Trạch không thể hủy diệt Vân phủ, nhưng Chung Hành lại có thể.
Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa**, cho dù có ngàn vạn Vân phủ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.
(** chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. – nguyenduyxuan.net)
Trên đường về Vân Trạch nhịn không được suy nghĩ, có lẽ Chung Hành nói cũng không sai, ác nhân ắt có ác nhân trị, sở dĩ ác vô ác báo là bởi vì chưa tới lúc mà thôi.
Xem ra năng lực dự đoán của Quận vương rất giỏi.
Gió đêm thổi vào mặt.
Vân Trạch bắt đầu đếm ngón tay tính toán xem khi nào Chung Hành sẽ trở về.
Nửa tháng cũng chính là mười lăm ngày, chờ khi Chung Hành quay lại đã qua tháng hai.
Bạn tốt nhất, cũng là bạn thân nhất của Vân Trạch, Vân Trạch phải nhớ rõ ngày tháng chứ.
Đương Quy nói Minh Đô mới mở một cửa hàng điểm tâm, chờ Quận vương trở về sẽ dẫn Quận vương đi ăn điểm tâm ngon.
Đến cuối tháng giêng, Vân Trạch cảm thấy Chung Hành sắp trở về kinh thành.
Đương Quy nói: “Gần đây Minh Đô không xảy ra chuyện gì hiếm có, ngay cả Nhϊế͙p͙ chính vương cũng không giết người, sao ít nghe được tin tức của hắn thế nhỉ?”
Vân Trạch vốn cảm thấy Nhϊế͙p͙ chính vương quá xa xôi, bởi vì xa xôi cho nên mới cảm thấy đối phương là một nhân vật đáng sợ trong truyền thuyết, bất kể Nhϊế͙p͙ chính vương làm chuyện gì cũng rất khó liên quan đến mình.
Từ sau khi biết An Lạc hầu viết thư muốn dâng mình cho Nhϊế͙p͙ chính vương, Vân Trạch đột nhiên cảm giác mình và đối phương không có khoảng cách nữa, do khoảng cách gần lại nên Vân Trạch thấy đối phương trở nên đáng sợ gấp trăm lần.
Vân Trạch suy nghĩ: “Vĩ châu bị phản quân chiếm giữ, chỉ sợ Nhϊế͙p͙ chính vương đang chuyên tâm vào quân chính, không rảnh xử lý những chuyện khác.”
Không đề cập đến sinh hoạt cá nhân và đạo đức, chỉ đơn thuần nói về năng lực và dã tâm của đối phương, chỉ sợ triều đại này không ai có thể so sánh với Chung Hành.
Đương Quy nói: “Chỉ là phản quân, tiêu diệt bọn họ với Triệu Nghị tướng quân không phải là một món ăn vặt hay sao? Bọn người đó có thể so sánh với tướng sĩ Bắc Địch?”
Vân Trạch lắc đầu.
Với ngoại tộc cướp bóc quấy rối Khế Triều mấy trăm năm, Nhϊế͙p͙ chính vương chỉ cần dùng cách thức tàn khốc lãnh huyết nhất tàn sát đối phương.
Nhưng đám dân lưu lạc mất đất đai và đường sống bị buộc phải bất đắc dĩ tạo phản này không dễ xử lý đến vậy.
Ngoại tộc là sài lang, tàn sát hầu như không còn thì sẽ không có uy hϊế͙p͙.
Đám dân lưu lạc này là nước đã từng chứa thuyền, hiện tại định lật thuyền, nguồn nước vốn không ngừng chảy, chỉ sợ một đợt chưa san bằng lại có đợt khác dâng lên.
“Quận vương là cháu trai của Nhϊế͙p͙ chính vương, trên người gánh vác quân vụ, hy vọng huynh ấy trở về bình an.”
Vân Trạch nhìn thấy một cửa tiệm đồ cổ, cậu đột nhiên nhớ tới lúc ăn tết Chung Hành có tặng mình một cái ngọc bội, ngày nào Vân Trạch cũng đeo trên người, vẫn còn chưa đáp lễ cho Chung Hành.
Tặng quà gì mới được đây?
Vân Trạch dẫn Đương Quy vào cửa tiệm này.
Cậu liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cái tua quạt có hai con cá làm từ thạch anh. Vân Trạch giơ tay lấy, đúng lúc cũng có một người đưa tay tới.
Người này chậm hơn Vân Trạch một bước.
Vân Trạch và cậu ta bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy người này có vài phần quen thuộc.
Nam tử này cao lớn, cao không khác Chung Hành mấy, ngũ quan sâu sắc tuấn lãng, hoa văn trên áo rực rỡ, đầu đội mũ hoa lệ, bên hông cắm một cây quạt ngà voi, trên quạt gắn tua bằng vàng, nhìn ra được thẩm mỹ rất kém.
Chung Thiệu cảm thấy khuôn mặt Vân Trạch rất ấn tượng, mặt mày môi mũi tinh xảo, quả thực không có bất kỳ khuyết điểm nào, cậu ta sửng sốt: “Ngươi tên gì vậy? Ngươi cũng họ Vương hả?”
Vân Trạch không họ Vương Bát (rùa), cậu cũng không muốn làm quen với tên đàn ông ăn mặc như chim công hoa hòe này, Vân Trạch thuận miệng lừa gạt: “Ta họ Vân, tên Đương Quy.”
Đương Quy: “…”
Chung Thiệu sờ mũi mình.
Trở về kinh thành mới hai ngày mà cậu ta đã gặp được hai mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng sao không một ai thèm để ý tới mình vậy? Chẳng lẽ mình làm người ta chán ghét đến thế ư?
Cậu ta nhìn Vân Trạch mua tụa quạt song ngư thạch anh này rồi rời đi.
Đương quy nói: “Công tử định tặng nó cho Thụy quận vương ạ? Không biết Quận vương có thích kiểu này không.”
Chung Thiệu: “!!!”
Chung Thiệu thích chứ! Cậu ta cũng muốn mua nó! Cậu ta rất có tiền, vương tộc Liêu châu cực kỳ giàu, có thể trả giá gấp đôi!
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy? Rõ ràng không biết mình, tại sao còn muốn tặng đồ cho mình?
Theo Chung Thiệu biết, cả Triều khế chỉ có một Thụy quận vương thôi.
Chung Thiệu là một kẻ thích chưng diện.
Thích chưng diện học đòi văn vẻ, rõ ràng không hiểu tranh chữ, ỷ vào mình có tiền một hai phải sưu tầm rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, rõ ràng thích đại mỹ nhân cao quý lãnh diễm, nhưng vì giới quý tộc đều thích nuôi tiểu mỹ nhân dịu dàng, cậu ta cũng thu vài hoa cỏ về chăm sóc.
Nói tóm lại, Chung Thiệu vẫn mãi đi trên đường bị người ta lừa gạt.
Chỗ tốt cũng có, chỗ tốt đầu tiên chính là lòng dạ rộng lớn mạng cũng dai, nghe không hiểu lời người khác châm chọc mình, ngược lại còn làm một số người cảm thấy mình cao thâm khó lường. Bằng không ở Minh Đô nhiều năm như vậy, đối mặt với châm chọc khiêu khích xung quanh, nếu cậu ta là một người tâm tư tinh tế bi thương xuân thu thì đã sớm bị tức chết.
Chỗ tốt thứ hai chính là người dùng tiền và địa vị đập rất có tác dụng, người khác thật sự cho rằng cậu ta là người có học thức, nhắc tới tên Thụy quận vương Chung Thiệu, người bên ngoài sẽ nói “Quận vương thích thi văn khúc phú, xưa nay thích du sơn ngoạn thủy, là một nhân vật thần tiên phong nhã.”
Cứ nghe “nhân vật thần tiên” mãi, ai được khen như vậy mà không ưỡn ngực chứ.
Ngay cả người chú Nhϊế͙p͙ chính vương Chung Hành nhiều năm không gặp mặt của cậu ta cũng cho rằng như vậy.
Sau khi Chung Hành đến Minh Đô vội vàng đoạt quyền, không rảnh quan tâm tới đứa cháu trai vô dụng như cậu, Chung Thiệu hưởng thụ cuộc sống phong quang mà chú mình mang đến một đoạn thời gian, chờ Chung Hành bận rộn xong, Chung Thiệu sợ chuyện mình không có học vấn sẽ bị Chung Hành phát hiện, đầu tiên cậu ta giả bệnh một thời gian, sau đó lại chạy trốn đến Giang Nam du sơn ngoạn thủy.
Hiện tại nghe nói chú bận chân không chạm đất, có lẽ không có thời gian kiểm tra xem cậu có học vấn hay không, Chung Thiệu nhớ nhung ổ vàng bạc của mình ở Minh Đô, vội vàng mang theo nhân mã quay về.
Chuyện may mắn nhất chính là đúng lúc chú không có ở Minh Đô.
Chuyện không may là, Chung Thiệu còn chưa ôm ổ vàng bạc của mình đủ đã nghe nói chú mình đã về, hơn nữa còn ở trong Tầm Nguyệt viên không ai ở của mình rất lâu.
Vừa nghĩ tới mấy bức tranh diễm lệ treo trong Tầm Nguyệt viên, lại nhớ tới tính cách tàn bạo giết người như ma quỷ của Chung Hành, Chung Thiệu hận không thể tìm một sợi dây thừng siết chết mình.
Vân Trạch về đến nhà không lâu, Hứa Kính đi qua từ phủ Thụy quận vương: “Công tử, điện hạ nhà ta đã trở lại, đêm nay cậu rảnh không? Nếu rảnh thì mời cậu qua gặp điện hạ, nếu không rảnh thì xin từ chối những chuyện khác qua gặp điện hạ.”
Vân Trạch: “… Hứa tiên sinh, lão ngang ngược quá rồi.”
Hứa Kính chỉ có thể cõng cái nồi này, bởi vì trong mắt Vân Trạch, Chung Hành là một quân tử dịu dàng thiện lương.
Hứa Kính cười nói: “Điện hạ mới mang về mấy đầu bếp từ nơi khác, tay nghề của bọn họ rất tốt, không thua gì ngự trù trong cung.”
Vân Trạch đáp: “Hứa tiên sinh yên tâm đi, cho dù có chuyện lớn gì thì ta cũng sẽ đẩy nó sang để qua gặp Quận vương.”