Nhưng mà cách của Vân Trạch cũng vô dụng thôi.
Chu Dũng và Quý Đức đều thích dùng vài mánh khóe trộm gà trộm chó. Vân Trạch cố ý đặt túi tiền dưới bàn đọc sách, giả vờ không cẩn thận làm rơi, quả nhiên hai kẻ này lấy chia nhau.
Sau đó Đương Quy lục soát được túi tiền của Vân Trạch ở chỗ của hai tên này, Vân Trạch định tội, giao bọn chúng cho An Lạc hầu xử lý.
An Lạc hầu đưa thư nhưng lâu chưa thấy Nhϊế͙p͙ chính vương phản hồi, trong lòng lão bồn chồn, lo lắng mình muốn vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm lên đùi ngựa.
Vân Trạch quen Nhϊế͙p͙ chính vương, lão không thể lạnh nhạt với Vân Trạch như trước kia được, nhưng Vân Trạch không thân cận với người cha như lão, An Lạc hầu phải đặt tai mắt ở bên cạnh Vân Trạch để nghe ngóng tin tức.
Trộm cắp tiền tài của chủ nhân, nếu xử lý theo gia pháp của Vân gia, hai kẻ này phải bị bán đi. Nhưng hai gã sai vặt này chính là tai mắt lão đặt bên cạnh Vân Trạch, An Lạc hầu sẽ không để hai người họ quay về.
An Lạc hầu nói: “Lá gan của hai kẻ này lớn thật, nhưng niệm tình lần đầu phạm tội, kéo hai chúng nó ra ngoài đánh mười đại bảng là được. Trạch nhi, xưa nay con vốn khoan dung, tha cho bọn nó một lần đi.”
Vân Trạch không muốn thỏa hiệp.
An Lạc hầu đã sớm làm lòng Vân Trạch lạnh lẽo, chuyện lần này có liên quan đến Nhϊế͙p͙ chính vương càng làm Vân Trạch chán ghét đối phương hơn.
Vân Trạch nói: “Dựa theo gia pháp của Vân gia, trộm cắp tài tiền tài của chủ nhân phải bị bán khỏi phủ.”
An Lạc hầu nhíu mày.
Người thân của Chu Dũng và Quý Đức là đại quản gia của Vân phủ Quý Thuận. Quý Thuận được Đường Tiểu Ngũ gọi đến, vội vàng tới cứu cháu trai và cháu ngoại mình: “Lão gia, công tử, chuyện lần này là nô tài dạy dỗ không đúng cách, cầu xin hai người đừng bán bọn nó đi.”
An Lạc hầu nhìn sang Vân Trạch: “Trạch nhi, Quý Thuận đã làm việc trong phủ hơn hai mươi năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, nể mặt lão, lần này con tha cho Quý Đức và Chu Dũng đi. Nếu chúng nó dám có lần sau, không cần con nói, cha sẽ đuổi chúng nó đi.”
Phủ An Lạc hầu chung quy vẫn do An Lạc hầu làm chủ. Lão chịu hoà nhã nói chuyện với Vân Trạch đã là cực hạn rồi, nếu Vân Trạch còn dám bức bách, lão đành phải dùng hai chữ “bất hiếu” áp bách Vân Trạch.
Vân Trạch chắp tay nói, “Đã như vậy thì con không cần bọn họ hầu hạ đâu. Cha thu bọn họ về đi.”
“Làm càn.” An Lạc hầu nhíu mày, “Thân là công tử thế gia, sao bên người lại không có người chăm sóc được? Trạch nhi, đừng tưởng rằng con có bạn là điện hạ thì có thể không để cha vào mắt, dựa vào người khác thì có thể được bao lâu? Cút ra ngoài cho ta!”
Vân Trạch rời khỏi viện An Lạc hầu.
Chu Dũng và Quý Đức bị đánh mười bảng, bọn họ da dày thịt béo, mùa đông mặc dày nên cũng chẳng bị gì, vẫn cười hì hì đuổi theo Vân Trạch: “Công tử, cậu đừng tức giận nha, sau này chúng tôi sẽ không trộm đồ của cậu nữa đâu.”
Vân Trạch lạnh lùng đảo qua hai người bọn họ: “Cút!”
Chu Dũng cười hì hì nói: “Cậu bảo nô tài cút, nhưng lão gia không cho nô tài cút đâu, trong nhà này lão gia làm chủ, dù chúng tôi có muốn cũng không được, nếu không nô tài biểu diễn màn lăn lộn tại chỗ cho cậu xem nhé?”
Vân Trạch nổi giận, giơ tay cho Chu Dũng một cái tát: “Làm càn!”
“Chát” một tiếng cực kỳ vang, da mặt Chu Dũng không sưng nhưng lòng bàn tay Vân Trạch đã đỏ tấy.
Chu Dũng mặt dày mày dạn nói: “Nô tài lại chọc công tử tức giận rồi. Công tử không có sức lực nên đánh không đau, nô tài đánh thay công tử.”
Vừa nói, Chu Dũng “chát chát” cho mình hai cái tát: “Công tử có hài lòng không?”
Vân Trạch nghẹn trong ngực, làm sao cũng không phát tiết được.
Đương Quy vội vàng hòa giải: “Chu đại ca, Quý đại ca, các ngươi đừng đi theo nữa, năm mới đừng làm công tử tức giận.”
Chu Dũng và Quý Đức thấy Vân Trạch tức giận thật, hai kẻ này vội vàng chạy đi nơi khác.
Tuy rằng hai người bọn họ có An Lạc hầu làm chỗ dựa, nhưng chung quy Vân Trạch vẫn là chủ tử, đùa giỡn chút là được rồi, không thể làm quá.
Quý Đức nói: “Đánh người không đánh mặt, Hầu phủ không có mấy người tát hai chúng ta, cho dù đại công tử thấy chúng ta cũng sẽ không đánh. Cậu ta thì hay rồi, tính cách nóng nảy như vậy, khó trách mấy năm nay lão gia không muốn gặp cậu ta.”
Chu Dũng sờ da mặt mình: “Tay tiểu công tử mềm thật, trên tay còn thơm ngát, ăn một cái tát của cậu ta cũng đáng. Xem ra hai ngày nay cậu ta không muốn nhìn thấy hai chúng ta đâu, hay tối nay bọn mình tìm một nơi để trút giận đi? Ta mới quen một người trông cũng xinh đẹp, cho hắn hai đồng bạc là có thể sung sướng cả đêm, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn việc đời.”
Quý Đức nói: “Đến chỗ lão gia giải thích trước, bảo chuyện trộm tiền này là do công tử cố ý hãm hại, rồi báo lại hướng đi hai ngày nay của công tử với lão gia.”
Quý Đức và Chu Dũng kề vai rời đi.
Tận nửa đêm Chu Dũng và Quý Đức mới trở về, Quý Đức người đầy mùi rượu chửi mát: “Ngươi là đồ chó đẻ, trước khi đi không nói ta biết đó là đàn ông, hại ta chạy một chuyến vô ích.”
Chu Dũng cười ha ha về phòng nghỉ ngơi.
Quý Đức bực tức không có chỗ phát tiết, ba người gã và Chu Dũng, Đương Quy ở một thiên phòng, bốn tỳ nữ còn lại ngủ ở một thiên phòng khác, Quý Đức lén lút qua bên phòng tỳ nữ, gã phát hiện cửa vẫn còn khép hờ chưa khóa.
Gã sai vặt trong phủ và tỳ nữ có gian díu là chuyện bình thường, nếu bốn người các nàng không được công tử sủng ái, sau này sẽ phải thành đôi với gã sai vặt.
Quý Đức là cháu trai của đại quản gia Quý Thuận, sau này gã có thể cưới nha đầu được Thái thị yêu thích. Dù có ngủ với những tỳ nữ này cũng không cần chịu trách nhiệm, đám tỳ nữ muốn mặt mũi hơn phân nửa sẽ không nói ra, Quý Đức và Chu Dũng chà đạp không ít tỳ nữ làm việc nặng ở ngoài viện, trong số các nàng không có một ai dám nói lung tung.
Tôi tớ thường ngủ cạnh nhau, gã che miệng Tuệ Nhi đang ngủ, muốn kéo người ra ngoài.
Túc Nhi ngủ bên cạnh rất nông, nàng nghe tiếng động thì vội tỉnh lại, vừa “A” một tiếng liền nghe thấy Quý Đức uy hϊế͙p͙ nói: “Ngươi mà dám gọi công tử, ta sẽ nói cho công tử các ngươi cầm bạc của Thái phu nhân.”
Trong phòng tối như bưng, tuy Túc Nhi không nhìn thấy người, nhưng nàng nhận ra giọng của Quý Đức.
Hai người còn lại tuy đã thức, nhưng các nàng sợ nên vẫn giả bộ ngủ.
Tuệ Nhi đang bị cưỡng ép thừa cơ hội cắn mạnh vào mu bàn tay Quý Đức lớn tiếng kêu cứu: “Công tử! Công tử! Công tử cứu tôi với!”
Quý Đức tát Tuệ Nhi một cái thật vang: “Câm miệng!”
Đương Quy trước thì bị Chu Dũng trở về đánh thức, sau lại nghe thấy có người nào đó đang gọi công tử, nó cố tỉnh táo lại vội vàng thắp đèn đi ra ngoài.
Vân Trạch cũng đã thức, cậu cầm đèn ra khỏi phòng, phát hiện là thiên phòng náo nhiệt liền đi vào thiên phòng.
Đèn vàng thắp sáng bốn phía, Quý Đức cười nói: “Công tử, buổi tối tôi có uống mấy chén rượu không cẩn thận đi nhầm phòng nên đã dọa mấy vị tỷ tỷ đây.”
Tuệ Nhi miệng đầy máu tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất khóc, ba người còn lại vòng quanh chăn quỳ trên giường: “Công tử.”
Vân Trạch mặt như sương lạnh: “Vậy tại sao ngươi lại đánh cô ấy?”
Quý Đức vội vàng quỳ xuống liên tục cho mình hai cái tát: “Nô tài uống rượu hồ đồ. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ nói với bác, để bác làm mai mối, tôi cưới Tuệ Nhi tỷ tỷ bồi tội được không?”
Tuệ Nhi khóc nói: “Công tử, chuyện này cũng chẳng lớn gì, bỏ qua đi thôi, cầu xin cậu đừng nói cho lão gia và phu nhân, bằng không truyền ra ngoài nô tỳ không còn mặt mũi sống tiếp trong phủ nữa.”
Tất nhiên nàng không dám thành hôn với Quý Đức.
Quý Đức có cơ hội cưới đại nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân, nếu bởi vì chuyện này mà cưới Tuệ Nhi, sau khi thành hôn ngày nào nàng cũng sẽ bị đánh thôi.
Vân Trạch không có thói quen mang theo bội kiếm bên người, bằng không cậu rất muốn cắt bỏ đầu lưỡi Quý Đức.
Quý Đức nói, “Công tử, cậu xem Tuệ Nhi cũng đã nói bỏ qua đi rồi, hiện giờ đêm khuya yên tĩnh, làm to chuyện ai cũng sẽ không có lợi, không bằng công tử nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Vân Trạch híp mắt: “Ngày sau ta mà thấy các ngươi quấy rối tỳ nữ trong phủ, dù cho bác ngươi che chở ta cũng sẽ trục xuất ngươi khỏi phủ.”
“Dạ dạ dạ, công tử nói rất đúng, hôm nay là lỗi của nô tài. Mấy tỷ tỷ này là tim gan của công tử, sau này nô tài không dám mạo phạm những tỷ tỷ này nữa.”
Vân Trạch đá mạnh một cước lên ngực gã.
Quý Đức thở phào nhẹ nhõm, gã vội vàng chạy đi.
Vân Trạch rót một tách trà đưa cho Tuệ Nhi: “Ngươi súc miệng đi, Đương Quy, ngươi đi lấy thuốc mỡ dưới gối của ta tới đây.”
Sức lực Quý Đức rất lớn, một bên lỗ tai của Tuệ Nhi vẫn còn nổ vang, miệng bị răng đụng rách toàn là máu tươi.
Đương Quy vội vàng chạy đi lấy thuốc mỡ.
Vân Trạch đưa thuốc mỡ cho Tuệ Nhi: “Tự bôi đi. Sao nó vào được?”
Túc Nhi thấy Tuệ Nhi không trả lời, nàng sợ hãi nói: “Trước khi đi ngủ sơ suất quên khóa chốt cửa.”
Vân Trạch nhíu mày: “Sau này mỗi tối trước khi đi ngủ nhớ khóa cửa lại, mỗi người cảnh giác một chút, đừng để kẻ gian xông vào xúc phạm các ngươi.”
Bốn người bọn họ ở cùng một chỗ, đều là các cô bé chưa thành hôn, chuyện này không thể truyền ra ngoài.
Đương Quy phát hiện Vân Trạch ra ngoài lại không mang giày, chỉ mang một đôi vớ mỏng, trên người cũng không khoác áo ngoài, nó vội vàng khuyên Vân Trạch trở về: “Cơ thể công tử vốn yếu ớt, ban đêm lại lạnh như vậy, mau trở về ngủ đi thôi. Hai người cũng ngủ đi.”
Sau khi Tuệ Nhi bôi thuốc thì lên giường ngủ, nàng hận ba người còn lại không giúp mình, bởi vậy quay lưng lại với các nàng.
Túc Nhi nhỏ giọng nói: “Ngươi tức giận đấy à? Chúng ta chẳng thể làm gì được, gã có lão gia và quản gia làm chỗ dựa vững chắc, tiểu công tử cũng không có biện pháp với gã.”
Tuệ Nhi nói chuyện chậm vì đầu lưỡi đau: “Nếu như chuyện này xảy ra trong viện phu nhân hoặc đại công tử, các ngươi đoán sẽ có kết quả gì?”
Túc Nhi im lặng. Trong lòng các nàng biết rõ, những người khác sẽ trách các nàng suốt ngày lẳng lơ quyến rũ đàn ông, cho nên xảy ra chuyện này, thậm chí hoài nghi các nàng cố ý tư thông với Quý Đức.
Tuệ Nhi nói, “Từ nay về sau ta sẽ thành thật hầu hạ tiểu công tử, các ngươi muốn cáo trạng thì cáo trạng đi.”
Một lúc lâu sau, Túc Nhi nói: “Bốn người chúng ta đã nói là chị em, ngươi làm gì tụi ta cũng làm đấy, mấy ngày nay tiểu công tử chưa từng đánh mắng chúng ta dù chỉ một lần, chúng ta không nên phản bội cậu ấy, lương tâm không yên ổn nổi.”
…
Đương Quy trở về rót cho Vân Trạch một ly nước nóng làm ấm tay: “Công tử đổi đôi vớ mới rồi lên giường nằm đi ạ, mới chỉ một lát mà sắc mặt cậu đã trắng bệch rồi.”
Cha mẹ Vân Trạch vẫn dạy cậu làm một đứa trẻ ngoan lễ phép, hôm nay Vân Trạch bị hai tên tôi tớ kiêu ngạo này chọc tức cho nên đã ra tay với bọn họ, kết quả —— hiện giờ lòng bàn tay phải của Vân Trạch vẫn còn đau, bởi vì không mang giày nên chân phải đá người cũng bị thương xương cốt.
Vân Trạch nói, “Hôm nay ta mới hiểu được, vì sao trước tiên phải tu thân tề gia mới có thể trị quốc bình thiên hạ.”
Một gia đình cổ đại như thế này tựa như một hình ảnh thu nhỏ của triều đình, An Lạc hầu trong cái nhà này tương đương với Hoàng đế trong triều.
Tiên đế thiên vị gian thần, thế cho nên giang sơn đầy thương tích dân chúng lầm than, dẫn tới binh mã Liêu Châu cường thế vào kinh cướp quyền.
Địa vị của An Lạc hầu trong nhà này cũng như Hoàng đế, Vân Trạch là “con trai của lão”, chỉ có thể làm con trai “hiếu thuận”, trơ mắt nhìn người vô sỉ được An Lạc hầu sủng ái đăng đường nhập thất khi dễ người yếu đuối.
Tựa như một ít đại thần, biết rõ Hoàng đế không có năng lực, nhưng vì cái danh “trung thần”, vì “ăn bổng lộc của vua” nên mặc cho cao ốc triều Khế nghiêng ngả.
Khắp nơi đều đã thối rữa.
Ở một nơi như vậy, Vân Trạch rất nhớ cha mẹ ruột của mình.
Đương Quy thấy Vân Trạch đã ngủ, nó sờ trán Vân Trạch, Vân Trạch lại nhiễm phong hàn nữa rồi.
Ngày hôm sau Vân Trạch khoác áo choàng rất dày, trên đầu còn đội một mũ nhung trắng —— nghe nói đây là phong cách phổ biến gần đây của Minh Đô, cậu uống một hơi hết nửa bát thuốc đắng, tiếp tục đấu trí đấu dũng với hai tên nô bộc ác này.
Mặc dù không đuổi được tụi nó… Nhưng Vân Trạch có thể bắt nạt mà, để bọn họ quỳ trước mặt mình.
Bởi vì đêm qua chịu lạnh nghiêm trọng, Vân Trạch gần như sắp ho cả phổi ra ngoài, vừa nghĩ đến những thứ này lại càng hận hai kẻ đó.
Vân Trạch nâng cằm lên: “Quỳ chưa thẳng.”
Chu Dũng và Quý Đức bị người khác quản chế, không thể không quỳ thẳng người.