“Cái này gọi là đại ẩn, ẩn vu thị, chính vì chị Từ quá bắt mắt nên chúng ta mới không bị người của Kỳ Tễ chú ý. Bởi vì dựa theo lẽ thường, em không đời nào lại huênh hoang như vậy.” Viên Chỉ Yên kéo cánh tay cô, vô cùng thân thiết nói: “Chị cứ yên tâm đi.”
Từ Du bị cô thuyết phục, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm no mới có sức làm việc, việc hôm nay chúng ta phải đối mặt cũng không tầm thường.”
Cơm nước xong, không biết Từ Mỹ Hoa lấy từ đâu ra một chiếc xe nhỏ, để bọn họ dùng thay cho việc đi bộ, nếu không từ đây đi tới nội thành phải tốn không ít thời gian.
“Du Du, các cháu nhất định phải cẩn thận, cho dù có thể cứu được bà cố ngoại của cháu hay không thì cũng đừng lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.” Từ Mỹ Hoa như sắp khóc, nhà bọn họ đã tạo ra nghiệp gì, mà lại gặp phải chuyện này chứ, đã thế còn không dám báo cảnh sát.
“Dì Hai, dì yên tâm, bọn cháu đều sẽ cẩn thận, dì và dượng cứ yên tâm chờ ở nhà, có chuyện gì cháu sẽ gọi điện cho mọi người.” Từ Du ôm Từ Mỹ Hoa, lại dặn dò: “Nhất định đừng báo trước cho bố mẹ cháu, họ sẽ lo lắng.”
Từ Mỹ Hoa gật đầu, nhưng mà chuyện nghiêm trọng như vậy, sao lại có thể không nói với bố mẹ của Từ Du? Nếu Từ Du có gì bất trắc, bà làm sao ăn nói với chị gái và anh rể?
“Chúng ta lên xe thôi.” Từ Du gọi anh em Viên Chỉ Hề và Bắc Thanh.
Thật ra chiếc xe này ngoại trừ thay cho đi bộ còn có một tác dụng rất quan trọng, chính là thuận lợi mang ba người khác vào nội thành. Rất có thể Kỳ Tễ đã sắp xếp người giám sát xung quanh đây, như vậy cho dù mấy người Viên Chỉ Hề hóa trang thế nào đi nữa, chỉ cần vừa xuất hiện trong thôn thì sẽ bị nhận ra.
Nhưng mà tới nội thành rồi, cho dù có nhiều người muốn truy tìm tung tích ba người họ cũng sẽ khó hơn.
Bắc Thanh lái xe, Viên Chỉ Yên ngồi ở ghế phó lái, Từ Du và Viên Chỉ Hề ngồi ở phía sau. Cửa sổ đều che sáng, từ bên ngoài cơ bản không nhìn thấy tình hình bên trong.
Trên đường, mọi người lần lượt mô phỏng tình huống có thể xuất hiện, Bắc Thanh còn gắn máy định vị và máy thăm dò địa hình lên người Từ Du, bảo cô tùy cơ ứng biến.
Tới một chỗ hẻo lánh trong nội thành, Viên Chỉ Yên liền xuống xe trước, qua một đoạn nữa, Viên Chỉ Hề cũng xuống xe, cuối cùng mới là Từ Du. Bắc Thanh đưa Từ Du đến thẳng nhà ga, mãi đến khi cô đi qua cửa soát vé mới lái ô tô rời đi.
Không ai chú ý tới một anh chàng có dáng vẻ lưu manh và một cô nàng ăn chơi mặc áo đỏ dung mạo xuất chúng lần lượt mua vé, chàng trai cùng Từ Du lên cùng một chuyến tàu cao tốc, cô gái ăn chơi đua đòi thì tại đi chuyến tiếp theo.
Còn Bắc Thanh lại lái xe tới thành phố bên cạnh.
Từ Du dựa vào cửa sổ, lúc nhàm chán thì lấy di động ra chơi, thường xuyên báo tin với mấy người Viên Chỉ Hề. Nhưng ba người trả lời cô đều là những lời quan tâm, không lộ ra vị trí của mình. Không có cách nào khác, thế lực của Kỳ Tễ quá lớn, nói không chừng còn theo dõi cả di động của bọn họ, vì vậy không thể không cẩn thận.
Viên Chỉ Hề và Từ Du cách một toa tàu, đeo tai nghe điện thoại, người thì đu đưa lắc lắc, thu hút ánh mắt của không ít người, nhưng thật sự không ai nhìn ra cậu chính là Viên Mỹ Nhân nổi tiếng một thời.
Thời gian dần đến tám giờ rưỡi, Từ Du đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, quả nhiên là Kỳ Tễ gọi tới.
“Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là tới thời gian hẹn, nếu cô không thể tới trong thời gian quy định, thì sẽ không gặp được bà cố ngoại của cô nữa.”
Từ Du nhẹ giọng nói: “Tôi còn đang ở trên tàu cao tốc, còn mười phút sẽ tới thành phố K, nhất định sẽ tới núi Vô Nhai đúng giờ!”
“Vậy được, tôi chờ cô.” Kỳ Tễ dường như cười một cái, tiếng cười rất nhẹ, Từ Du không rõ có phải mình nghe nhầm hay không. Trong ấn tượng của cô, theo tính cách của cái tên Kỳ Tễ này thì hẳn là rất ít cười, lúc này anh ta cười đã nói lên tâm trạng vô cùng, vô cùng tốt.
“Thật ra anh căn bản không cần lấy bà cố ngoại của tôi ra làm cái gì, tôi biết mục tiêu của anh là tôi…
“Không, không, không, đối với tôi mà nói thì bà cố ngoại của cô rất quan trọng, bà ấy có hẳn một bồ đầy bí mật, tầm quan trọng của bà ấy so với cô chỉ kém một chút thôi.”
Từ Du khẽ nhíu mày, hừ nhẹ, nói: “Cho nên trước khi bà nói ra bí mật kia, anh tuyệt đối sẽ không làm bà bị thương đúng chứ? Bà ấy gần một trăm tuổi rồi, xương cốt đã rất yếu, có thể không chịu nổi một chút hành hạ. Theo tôi thấy, anh không chỉ sẽ làm không tổn thương bà, mà trái lại còn chăm sóc bà thật tốt.”
Dù sao nếu bà cố ngoại thật sự xảy ra việc gì, cả đời Kỳ Tễ cũng không thể biết được bí mật đó nữa.
Kỳ Tễ im lặng một lúc lâu mới thở dài, nói: “Không ngờ bị cô nhìn thấu, quả thật bà ấy là một bà cụ rất khó đối phó, mềm cứng đều không ăn, tôi thì lại không thể làm gì bà ấy. Có điều, Từ Du, cô đừng cho rằng như vậy tôi sẽ không có được bí mật mà tôi muốn, tôi không thể làm gì bà ấy, nhưng nhà họ Từ các cô thì chưa chắc.”
“Anh lại muốn làm gì?!” Giọng Từ Du đột nhiên trở nên cao hơn, thấy xung quanh có người nhìn qua, cô nhíu chặt mày rồi đi tới toa bên cạnh. “Kỳ Tễ, tôi nói cho anh biết, anh đừng có quá đáng!”
Bắt bà cố ngoại, lại bảo cô một mình tới còn chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nhà họ Từ?
Cô đột nhiên lo lắng cho cả nhà dì Hai, còn cả bố mẹ cô.
“Cô đừng vội, chỉ cần cô và bà cố ngoại của cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không làm gì ai cả, dù sao đối với tôi mà nói thì bọn họ cũng không có tác dụng gì.” Thấy Từ Du đã bị uy hiếp, Kỳ Tễ dường như có chút đắc ý.
Từ Du tức giận ngắt điện thoại, lại vội vàng gọi điện cho dì Hai, bảo mọi người mấy ngày này nhất định phải cẩn thận, nói không chừng đám người xấu kia lại có thể tới gây rắc rối.
Đương nhiên cô cũng nói với Viên Chỉ Hề, nhưng Viên Chỉ Hề lại bảo cô không cần quá lo lắng, Kỳ Tễ hiện giờ chỉ đang hù dọa cô mà thôi.
Tàu cao tốc nhanh chóng tới thành phố bên cạnh, Từ Du và Viên Chỉ Hề lần lượt xuống xe, hai người chen trong đám người cũng không lo bị người của Kỳ Tễ phát hiện. Ra khỏi nhà ga, Từ Du liền trực tiếp bắt xe đi ra ngoại thành. Vừa nghe nói đi tới núi Vô Nhai thì tài xế đã muốn từ chối, Từ Du không có cách nào đành phải chủ động đưa thêm tiền.
Viên Chỉ Hề thì lại vòng vo trong nội thành, cuối cùng thuê được một chiếc xe máy và dụng cụ sửa chữa từ chỗ một người môi giới, loạng choạng đi đến khu biệt thự chỗ Kỳ Tễ.
Bắc Thanh tự mình lái xe, tốc độ chắc chắn không nhanh bằng tàu cao tốc, hơn nữa anh còn phải luôn chú ý đến sự thay đổi vị trí của Từ Du và anh em Viên Chỉ Hề. Anh không vào nội thành, mà chọn một con đường tắt đi tới núi Vô Nhai.
“Cô bắt xe rồi? Người của tôi đã nhìn thấy cô lên xe taxi đi tới núi Vô Nhai.” Sau khi lên xe không lâu, Từ Du lại nhận được cuộc gọi từ số lạ, mỗi số điện thoại Kỳ Tễ chỉ dùng một lần, đúng là cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
“Anh giám sát tôi?” Từ Du ra vẻ kinh ngạc, cười lạnh, nói: “Quả thực anh để ý tôi quá nhỉ? Ha ha, thật sự là được sủng mà lo.”
Kỳ Tễ đứng ở trước ban công, hôm nay vẫn mặc một bộ áo dài màu xám trắng như trước, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mà nhạt.
Anh nhếch khóe môi lên, càng tới gần thời khắc kia, anh lại càng không khống chế được niềm vui sướng trong lòng, cho nên dù hiện giờ bị Từ Du nói móc châm chọc thì tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng.