Ấn đường Từ Du khẽ giật, nghiêng đầu nhìn Viên Chỉ Hề một cái, thấy sắc mặt đối phương vẫn như thường liền nghi ngờ có phải bản thân suy nghĩ nhiều hay không.
“Ngồi hay không ngồi cùng nhau thì sao? Tóm lại là cùng một chuyến tàu, cùng một toa. Em còn chưa cai sữa sao? Cần phải ngồi cùng chị mới được à?”
Hai má Viên Chỉ Hề đỏ bừng, nổi cáu, nói: “Đương nhiên không phải... Quên đi, không thèm nghe chị nói nữa.”
Từ Du nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc lại nhìn thấy ánh mắt Viên Chỉ Hề trên cửa sổ, sau khi hai người nhìn nhau qua cửa sổ đều có chút không được tự nhiên, Viên Chỉ Hề nhanh chóng dời ánh mắt.
Từ Du mỉm cười, cố ý trêu chọc cậu: “Vừa rồi em nhìn cái gì?”
“Nhìn cảnh bên ngoài thôi, không phải chị cũng nhìn sao?” Viên Chỉ Hề bực mình, nói.
“À, thì ra em đang nhìn phong cảnh, chị còn tưởng em đang nhìn chị đấy, là chị tự mình đa tình rồi.”
Mặt Viên Chỉ Hề lại đỏ lên: “... Chị đừng nói lung tung.”
“Cho dù là em đang nhìn chị thì cũng có gì mà ngại không thừa nhận? Vừa rồi chị cũng nhìn em mà.” Từ Du phát hiện Viên Chỉ Hề lúc này ngay cả hai tai cũng đỏ lựng rồi, không khỏi cười thầm, “Này, em xem chị là bạn bè hay là chị gái, hay là cái gì khác?”
Viên Chỉ Hề một lúc lâu vẫn không hé răng, dường như cảm thấy bản thân rất giống đà điểu, vì thế liền thốt ra một câu: “Vậy chị xem em là gì?”
“Đương nhiên là bạn bè rồi.” Từ Du cười nói, “Bạn bè của chị không nhiều lắm, em xem như là một người bạn.”
“Vậy em... cũng xem chị là bạn bè.” Nghĩ một hồi, cậu lại nói thêm một câu, “Người bạn duy nhất, tốt nhất.”
Không thể thay thế, cậu âm thầm nói trong lòng.
Từ Du gật đầu, lại dạy dỗ cậu: “Về sau có chuyện gì đừng giữ trong lòng, chuyện gì cũng có thể nói với chị. Có một số việc, nếu em không nói ra, người khác sẽ không biết.”
Viên Chỉ Hề cân nhắc một lát, nói: “Em biết rồi, em sẽ làm như vậy. Mà còn nữa, chị đừng xem em như trẻ con, còn nửa tháng nữa là em tròn hai mươi tuổi rồi.”
“Ồ? Chị đây chờ em biến thành đàn ông đích thực.” Từ Du trêu ghẹo một câu. Viên Chỉ Hề lại nhếch mày.
Tới nơi, sau khi bốn người ăn uống no nê mới xuất phát tới khu du lịch sinh thái của Từ Đạo Tử. Từ Đạo Tử mở khu du lịch sinh thái tên là “trang viên Phong Vân”, nghe có khí thế hào hiệp, vô cùng phù hợp với “gu” của ông cụ.
Tuy trang Viên Phong Vân trên danh nghĩa là ông mở, nhưng lại mời người tới trông coi. Thường ngày ông cũng chơi đánh cờ, uống trà, trồng hoa, chăm chim với những cụ ông, cụ bà tới đây, cuộc sống vô cùng nhàn hạ.
“Chính là chỗ này, vào đi thôi.” Bắc Thanh phủi vạt áo, mới mở cửa xin phép vào trang Viên Phong Vân.
Bởi vì là ngày trong tuần, lại là hai giờ chiều, cho nên lúc này người tới đây thưa thớt. Bắc Thanh nói rõ lai lịch với quản lý, rồi còn đưa giấy tờ chứng nhận ra, quản lý mới dẫn bọn họ tới chỗ Từ Đạo Tử.
Từ Đạo Tử lúc này đang câu cá bên ao với hai cụ già, ba cụ già ngồi ở chỗ đó nói cười, vô cùng thỏa mãn.
Sau khi quản lý vào thông báo, ba cụ già liền nhìn về phía Bắc Thanh.
“Hai nam một nữ, người nào là Từ Đạo Tử?” Từ Du nhỏ giọng nói thầm.
Viên Chỉ Hề nói: “Hẳn là người mặc áo bào in hình Thái Cực màu trắng kia.”
Từ Du vừa nhìn, quả nhiên thấy có một ông cụ mặc một cái áo bào in hình Thái Cực màu trắng, ống tay áo choàng rộng thùng thình, giống như bọc hai túi gió, hơn nữa tóc Từ Đạo Tử bạc trắng, từ xa nhìn lại thật sự có chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Ông cụ mời mọi người qua đó.” Quản lý vô cùng cung kính, nói.
“Cám ơn.” Bắc Thanh gật đầu chào hỏi, dẫn mấy người Từ Du cùng đi tới cạnh bờ ao.
Không có chỗ ngồi, bốn người chỉ có thể đứng, Bắc Thanh tự giới thiệu nói: “Xin chào cụ Từ, cháu là chủ nhiệm của Sở mật vụ quốc gia, Bắc Thanh. Trước đó Sở trưởng chúng cháu hẳn là đã liên hệ với cụ, nói hôm nay chúng cháu sẽ đến hỏi thăm.”
Từ Đạo Tử cười ha ha nói: “Đã liên hệ, đã liên hệ rồi, có điều ta rất tò mò, Sở mật vụ quốc gia là làm gì vậy? Tìm lão già như ta có chuyện gì chứ?”
Ông cụ vừa câu cá vừa hỏi, không bảo mấy người Từ Du ngồi, cũng không nói đổi chỗ khác nói chuyện.
Từ Du có chút khó chịu, ông cụ này có phải quá kiêu ngạo rồi hay không? Bắc Thanh tốt xấu gì cũng là nhân viên công chức đến làm việc đấy.
Trái lại, sắc mặt Bắc Thanh vẫn như thường, đáp: “Sở chúng cháu chuyên nghiên cứu những người và sự việc mà lẽ thường và khoa học không thể giải thích được.”
“Thứ khoa học không thể giải thích... Vậy các người tìm nhầm người rồi, ông cụ như ta sống cả đời chưa từng gặp phải việc gì khoa học không thể giải thích được cả.” Vẻ mặt Từ Đạo Tử buồn bực, nhưng rồi hình như mới phát hiện mấy người đang đứng, vỗ đầu nói: “Cậu xem xem tôi già rồi, trí nhớ không tốt nữa. Tiểu Lưu à, chuyển bốn cái ghế qua, châm thêm bốn chén trà.”
“Cụ là quý nhân.” Bắc Thanh cười, Từ Đạo Tử vẫn chờ nửa câu sau của anh, anh lại không nói nữa.
Từ Du phản ứng lại, nhịn không được phì cười một tiếng, Bắc Thanh làm vậy chẳng phải là chê trá hình người ta hay quên sao? Cao tay, quả là cao tay.
Ghế nhanh chóng được chuyển sang, trà cũng đã đưa lên, sắc mặt Từ Đạo Tử lại khó chịu hơn. Từ Du cảm thấy không khí hôm nay có chút không ổn, ông cụ Từ này rõ ràng là không muốn nói nhiều với bọn họ.
“Cụ Từ, ngài thật sự chưa từng gặp việc hoặc người mà khoa học không thể giải thích sao?” Bắc Thanh nhấp ngụm trà thấm giọng rồi mới tiếp tục hỏi.
Từ Đạo Tử hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta còn cần phải lừa các ngươi sao? Ông cụ như ta có thể tạo ra xí nghiệp lớn như vậy chính là dựa vào uy tín. Tuy rằng hiện giờ già rồi, không quản việc nữa, nhưng cũng sẽ không gạt người.”
Bắc Thanh nhướng mày, ông cụ này thật sự là mềm rắn đều không ăn. Anh nháy mắt ra hiệu với mấy người Từ Du, ám hiệu bọn họ xem bệnh hốt thuốc, Từ Du liền chỉ có thể vươn thẳng cổ.
“Cụ Từ, có cá cắn câu rồi.” Từ Du nảy ra ý hay, cười nhắc nhở một câu.
“Ấy, đúng là thật.” Sắc mặt Từ Đạo Tử vui vẻ, dường như cá mắc câu quan trọng hơn nhiều so với tiếp đãi mấy người này.
Lần này câu được một con cá trích lớn cỡ bàn tay, hai ông bà cụ bên cạnh nhìn thấy cũng khen Từ Đạo Tử may mắn. Từ Đạo Tử vui tươi hớn hở bỏ cá vào thùng, lại mắc mồi câu mới, ném vào trong hồ nước rồi mới nhìn về phía bốn người lần nữa.
“Bà ngoại cháu cũng thích câu cá, cháu nhớ có một lần bà câu được một con cá chép dài nửa thước, mấy đứa nhỏ chúng cháu đều nhao nhao đòi buổi tối ăn cá, uống canh cá, nhưng bà lại ném cá trở về. Nói cá chép có thể tu luyện, không chừng về sau sẽ hóa thành rồng.” Từ Du nói lảm nhảm, không ngờ Từ Đạo Tử lại nghe rất chăm chú.
“Bà ngoại cháu cảm thấy cá chép có thể hóa rồng? Ái chà, thật ra ta cũng cảm thấy như vậy! Cho nên ta mà câu được cá chép thì cũng sẽ phóng sinh.”
Từ Du ra vẻ kinh ngạc: “Cụ Từ cũng cho rằng như vậy sao? Vậy chắc chắn ông và bà ngoại cháu sẽ có tiếng nói chung.”
“Ồ, cô bé, cháu tên gì? Là người ở đâu? Nếu ở gần đây thì có thể bảo bà ngoại cháu tới đây câu cá.” Từ Đạo Tử cứ vậy nói ra lời mời.