Sắp về quê, Từ Du dĩ nhiên phải thông báo với mẹ một tiếng, Từ Dung Hoa nghe nói Bắc Thanh cũng đồng ý thì bà liền đồng ý không chút do dự.
“Trước khi đi, các con nhất định phải nói với các bà của con một tiếng, để bà chuẩn bị chỗ ăn ở cho các con, biết không?” Từ Dung Hoa sợ bọn họ âm thầm lặng lẽ đi về, tuy trong nhà vẫn còn gia đình Từ Mỹ Hoa, có thể tiếp đãi, nhưng kiểu gì cũng sẽ luống cuống tay chân.
“Biết rồi ạ, mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Có điều, khi nào trở về còn phải xem bên Bắc Thanh có thể hẹn được khi nào đã.” Bọn họ phải thăm hỏi cụ Từ kia rồi mới có thể đi, cho nên phải xem thời gian mà Sở hẹn với ông cụ này.
Ông cụ này tên Từ Đạo Tử, nghe giống như cao nhân xuất thế, tiên phong đạo cốt. Trên thực tế, ông cũng thật sự sống cuộc sống nhàn tản. Khi còn trẻ, ông đã làm nên cơ nghiệp nhất định, sau đó con ông lại tiếp nối ông và phát huy. Còn ông, có tuổi rồi lại thích cuộc sống bình đạm, nên đã dứt khoát mở một khu du lịch sinh thái, tự mình trồng hoa cỏ rau dưa, còn thường xuyên cùng người khác câu cá, đánh cờ, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Từ Đạo Tử năm nay tám mươi chín, cũng kéo dài tuổi thọ vào năm năm trước, ông còn có một chị gái, năm nay chín mươi mốt, hơn nữa không hề kéo dài tuổi thọ!
Vợ chồng chị ông cũng ở cùng với ông, quan hệ của hai chị em rất tốt, cùng nhau an hưởng tuổi già.
Ông cụ như vậy, nghe nói có người của Sở mật vụ quốc gia muốn tới thăm hỏi dĩ nhiên là đồng ý ngay, thái độ cũng vô cùng nhiệt tình.
“Chị đã đặt xong vé tàu cao tốc rồi, sáng mai sẽ xuất phát.” Từ Du xoa tay, lại cẩn thận kiểm tra lại quà mua cho nhà bà ngoại một lượt, lần này rốt cuộc cũng sắp về quê rồi, “Vừa rồi chị đã gọi điện cho dì hai của chị, bọn họ đều rất vui mừng.”
“Chị Từ, vậy lần này chị định ở lại quê bao lâu? Chúng ta có cần mua trước vé về luôn không? Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh rồi, sợ là đến lúc đó không dễ mua vé.” Viên Chỉ Yên càng ngày càng thích ứng với cuộc sống hiện đại hóa, ngay cả ngày lễ ngày nghỉ ra ngoài chen chúc cũng biết.
Từ Du nói: “Vậy chúng ta chờ qua tiết Thanh Minh rồi trở về sau.” Dù sao có mọi người ở cùng, cô cũng không sợ mấy tòa nhà cũ kia nữa.
Viên Chỉ Yên không có ý kiến, Viên Chỉ Hề cũng bày tỏ thế nào cũng được, Bắc Thanh lại nhìn bọn họ với ánh mắt sâu kín. Anh ta là người có công ăn việc làm, không thể tùy hứng như vậy.
“Mọi người có phát hiện hay không, mấy nhà mà chúng ta thăm hỏi này, tuy rằng thu hoạch không lớn, nhưng sự việc đều tiến triển rất thuận lợi.” Viên Chỉ Hề dựa nghiêng lên tường, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen dài buộc thành một cái đuôi ngựa, gương mặt thanh tú đến mức ngay cả phụ nữ cũng thấy mặc cảm.
Cậu khẽ nhíu mày, dường như đang suy tư về điều gì.
“Em vốn cho rằng việc bí mật như vậy, mọi người đều không muốn chia sẻ.”
“Cố Tùy kia cũng không tình nguyện chia sẻ mà, có lẽ là suy nghĩ của những cụ già kéo dài tuổi thọ đều rất thoáng, suy nghĩ của người tám mươi, chín mươi tuổi không phải điều mà chúng ta có thể hiểu rõ.” Từ Du cắt táo thành từng miếng, từng miếng hình trăng non, còn cẩn thận gọt vỏ rồi mới dùng tăm ghim vào rồi chậm rãi ăn. “Hy vọng về sau cũng có thể thuận lợi như vậy.”
“Chị Từ, hy vọng đến nhà chị cũng có thể thuận lợi như vậy.” Viên Chỉ Yên nhân lúc cô chưa chuẩn bị, ghim một miếng táo liền đút vào miệng, còn làm mặt quỷ với Từ Du.
Từ Du: “... Aizzz, chị nói anh em các em này, cả ngày hết ăn lại nằm, ngay cả tiền vé tàu cao tốc cũng là chị ứng ra, còn cả tiền thuê nhà tháng sau, có phải các em quên luôn rồi hay không? Em nói xem, lúc rời khỏi khỏi Viên Gia Bảo sao các em không mang theo một vài bình hoa cổ, đến lúc đó bán đi, cũng được mấy trăm ngàn, mấy triệu, ít nhất cũng không đến mức nghèo như bây giờ.”
Viên Chỉ Yên ăn hai miếng liền “xử” hết miếng táo, cười hì hì nói: “Cái này thì không được, đồ cổ đều là do tổ tiên để lại, ông cố có lệnh, ai dám lấy đồ trong nhà ra bán sẽ bị đuổi khỏi thôn Viên Sơn vĩnh viễn. Chị Từ, chị thông cảm cho bọn em một chút đi mà.”
“Vậy các em nói xem, tiền các em thiếu chị nên làm thế nào đây? Chỉ Yên, em không cần nói, để anh của em nói.” Từ Du hất cằm với Viên Chỉ Hề, vừa mở ghi chú trong di động ra, hừ một cái, cười nói: “Tiền các em thiếu chị, chị đều lưu ở trong này, từ Tết âm lịch đến giờ, ăn, mặc, ở, đi lại tổng cộng thiếu chín ngàn tám trăm bảy mươi ba tệ. Số lẻ bảy mươi ba thì thôi không tính nữa, như vậy cũng vẫn còn chín ngàn tám.”
Chân mày Viên Chỉ Hề nhếch lên, không thể tin nổi à nói: “Tết âm lịch đến giờ còn chưa đến hai tháng, bọn em sao có thể thiếu nhiều như vậy? Chín trăm tám là nhiều lắm rồi.”
“Muốn chối sao? Lại đây, lại đây, chị tính từng khoản, từng khoản với các em.” Đề cập đến tiền bạc, Từ Du nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào, cô nắm lấy cánh tay Viên Chỉ Yên liền kéo lại. “Xem rõ rồi chứ, chi tiêu lớn nhất chính là lễ phục. Lần trước tới chỗ cụ Từ, anh em bọn em mỗi người mua một bộ lễ phục, tiêu bốn ngàn ba. Tiếp đó là tiền vé tàu cao tốc và máy bay lần trước, chậc chậc, hay lắm, các em còn giấu chị đi máy bay, cái này gần bốn ngàn nữa. Còn lại hơn một ngàn là chi tiêu ngày thường, em thử nói xem, chín ngàn tám này chị tính đúng hay không? A, thiếu chút nữa thì quên, tiền vé tàu cao tốc lần này hơn một ngàn nữa, chị phải ghi lại mới được.”
Tim Từ Du thật sự là đang nhỏ máu, thêm cái này là hơn mười ngàn, cô đã tạo nghiệp gì mới gặp phải hai anh em này chứ!
“Lễ, lễ phục không phải chị tặng cho bọn em sao? Vé tàu cao tốc và vé máy bay kia... Bọn em cũng là giúp chị đi điều tra mà, phải tính là chi phí chung chứ.” Viên Chỉ Hề đỏ bừng mặt, cậu và Viên Chỉ Yên thật sự thiếu Từ Du nhiều tiền như vậy sao? Sao chẳng có cảm giác gì nhỉ.
Cậu xấu hổ gãi ót, đột nhiên lại nghĩ tới phú hào giấu mặt Kỳ Tễ, so ra thật sự là tức chết người mà.
Viên Chỉ Yên lại liếc mắt xem thường một cái, anh họ à, anh có cần phải mất mặt như thế không, cứ thế này, cả đời cũng không thể theo đuổi được con gái.
Nhân lúc trước khi Từ Du nổi giận, cô vỗ lên vai Viên Chỉ Hề một cái, nghiêm túc nói: “Chị Từ, xin chị yên tâm, bọn em chắc chắc sẽ trả hết nợ trong vòng ba tháng! Anh họ, anh nói có đúng không?”
Câu cuối cô gần như là nghiến răng nói ra.
Anh họ à, đối diện với con gái nhất định đừng tranh cãi, đừng ngụy biện, càng đừng nên bủn xỉn, nếu không chỉ có đường chết.
Từ Du cũng bị chọc cười: “Trả hết nợ? Chị sợ các em trả hết nợ hiện tại, ba tháng sau lại thiếu chị một khoản khác đấy.” Cô lườm Bắc Thanh tươi cười khi thấy người khác gặp họa một cái, nháy mắt ra hiệu với anh em Viên Chỉ Hề, nói: “Anh Bắc, anh nói ba người bọn tôi coi như là giúp Sở mật vụ các anh điều tra nhỉ, anh không nên trả công cho bọn tôi sao?”
Bắc Thanh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, quả nhiên không nên vui sướng khi người gặp họa, à không, không nên vui sướng khi người gặp họa mà còn biểu hiện ra ngoài.
Anh em Viên Chỉ Hề lập tức phản ứng lại, kẻ hát người bè với Từ Du, đòi Bắc Thanh trả tiền công.
“Không, không, không, hai bên chúng ta rõ ràng là quan hệ hợp tác, tôi cũng đâu có thuê các người, vì sao phải trả công cho các người chứ?” Bắc Thanh không biết nói gì, mấy người này nghèo tới điên rồi? Vậy mà lại có ý đồ với anh.