“Năm đó đánh giặc, quân đội chúng ta từng đóng quân ở thành phố Y, lúc đó ta vừa tròn hai mươi, là một chàng trai nhiệt huyết dâng trào. Bà cố ngoại của cháu lớn hơn ta ba tuổi, bà và bố mẹ của bà thường xuyên đưa đồ ăn cho bọn ta, thường xuyên qua lại, cho nên bọn ta liền quen biết.” Chuyện này cụ Từ rất ít kể tới, có điều con cháu của ông, bao gồm vợ ông cũng biết, cũng không phải việc gì không thể nói với người khác.
“Cháu và Vân Tưởng có chút giống nhau, đặc biệt là ánh mắt, rất đẹp, không ít chàng trai bọn ta đều thích bà ấy. Ta cũng thích bà ấy, nhưng ta biết ta không thể nào ở lại, trận chiến còn chưa kết thúc. Bọn ta trú đóng ở đó ba tháng, từng đánh vài trận lớn nhỏ, mỗi lần đều có người chết, ta rất may mắn là còn sống. Ta từng viết cho Vân Tưởng một bức thư, xin bà ấy cho ta thời gian ba năm, nếu trong ba năm chiến tranh kết thúc, ta vẫn chưa chết thì ta sẽ tới cưới bà ấy. Nhưng ta không ngờ tới...”
Cụ Từ thở dài, bốn người lại có chút trợn tròn mắt, đặc biệt là Từ Du. Cô thật sự là không ngờ tới, ông cụ Từ Cửu Chương này thiếu chút nữa đã thành người thân của cô!
“Nhưng ta không ngờ tới, ta rời đi chưa tới một năm bà ấy đã thành hôn, gả cho... không, là ‘cưới’ một người đàn ông thật thà, sau đó còn có một cô con gái đáng yêu, chính là bà ngoại cháu. Lúc đó ta mới biết được nhà các cháu khác với các gia đình bình thường, nhà họ Từ các cháu nhiều thế hệ đều là phụ nữ làm chủ, đàn ông ở rể. Cũng khó trách Vân Tưởng không chờ ta.”
Cụ Từ khi đó chính là người có quân công hiển hách, người như vậy tuyệt đối không có khả năng ở rể, huống chi, khi đó vẫn có chút kiêng kỵ vợ chồng cùng họ, bố mẹ của Từ Vân Tưởng sẽ không đồng ý chuyện này.
Chính vì đủ loại nguyên nhân mà ông và Từ Vân Tưởng lỡ mất cơ hội, nhưng Từ Vân Tưởng lại trở thành thần tượng trong lòng ông, đến nay vẫn nhớ mãi không quên.
“Đúng rồi, bà cố ngoại của cháu thế nào rồi?” Thật ra ông có chút lo sợ, lo sợ nghe được tin đối phương đã không còn trên nhân thế.
Từ Du phục hồi lại tinh thần, đáp: “Thật ra cháu cũng đã rất lâu không thăm hỏi bà cố ngoại rồi, bà và bà ngoại quanh năm ở trong nhà, vẫn ở tại căn nhà trước kia. Có điều lần trước cháu gặp bà, tinh thần bà rất tốt, nhìn cũng không giống người hơn chín mươi tuổi, vô cùng khỏe mạnh.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Cụ Từ tươi cười, thì ra Từ Vân Tưởng cũng còn sống như ông. Chỉ là bọn họ đều đã là mấy bộ xương già, nói đến chuyện tình ái gì đó cũng quá buồn cười, có thể sống thêm ngày nào thì hay ngày đó thôi. “Từ Du à, vậy cháu phải thường xuyên trở về thăm bà ấy.”
“Cụ Từ xin yên tâm, cháu đang chuẩn bị trở về thăm bà và bà ngoại.” Từ Du cảm nhận được sự quan tâm của cụ Từ, nhiều năm như vậy qua đi, ông vẫn có thể nói ra lời như vậy, xem ra năm đó ông quả thật rất yêu bà cố ngoại.
Cụ Từ gật đầu, tự giễu một tiếng: “Để các cháu chê cười rồi, đều là chuyện cũ năm xưa, không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa.”
Có lẽ là vì gương mặt Từ Du và Từ Vân Tưởng quá giống nhau, gợi cho ông nhớ lại nên ông mới không nhịn được mà nói nhiều như vậy.
Từ Du nở nụ cười, nói: “Đây đều là những hồi ức tốt đẹp, sẽ không ai chê cười.”
Tiếp xúc nhiều rồi phát hiện ông cụ này thật ra rất hiền hòa, gần gũi, đương nhiên, Từ Du cảm thấy có thể vì cô là con cháu của Từ Vân Tưởng.
Bắc Thanh xem giờ một chút, cảm thấy nên tạm biệt rồi, hôm nay bọn họ cũng có chút thu hoạch. Nhưng lại không ngờ Viên Chỉ Hề bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cụ Từ, có việc muốn mạo muội hỏi một chút.”
“Cháu cứ hỏi.” Cụ Từ không để ý, nói.
“Cụ Từ từng kéo dài tuổi thọ, hơn nữa chỉ có Kỳ Tễ có thể kéo dài tuổi thọ cho cụ, nếu bọn cháu thật sự bắt được Kỳ Tễ, vậy về sau sẽ... “ Viên Chỉ Hề vừa rồi vẫn luôn cân nhắc về vấn đề này, cậu cũng không cảm thấy hứng thú việc giữa cụ Từ và Từ Vân Tưởng.
Nếu bọn họ bắt được Kỳ Tễ, với tính cách của Kỳ Tễ, tuyệt đối sẽ không phục tùng ai, cũng tuyệt đối sẽ không kéo dài tuổi thọ cho người mật báo là cụ Từ nữa. Cụ Từ lúc trước kéo dài tuổi thọ mười năm, hiện tại đã bảy năm, nghĩa là ông chỉ còn lại ba năm để sống.
Ông thật sự cam tâm để sự việc biến thành như vậy sao?
Cụ Từ nhướng mày, không giận mà uy, không khí lập tức lắng lại. Từ Du trừng mắt với Viên Chỉ Hề một cái, tên nhóc này sao lại hỏi ra những lời này? Cái này bảo cụ Từ trả lời như thế nào?
“Thời gian mười năm này đã là ta trộm lấy, ta đã nghĩ kỹ rồi, về sau sẽ không làm việc thế này nữa. Nếu không, năm đó ta cũng sẽ không đưa video cho Sở mật vụ quốc gia.” Sắc mặt cụ Từ nghiêm túc nhìn bốn người, nhắc nhở: “Ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy các cháu, nhưng những người khác có hay không, ta cũng không biết. Cho nên các cháu về sau nhất định phải hành động cẩn thận.”
“Cám ơn cụ Từ nhắc nhở, chúng cháu sẽ để ý.” Bắc Thanh vội vàng kết thúc đề tài này, thầm nghĩ Viên Chỉ Hề thật sự là ẩu tả quá rồi, sao có thể hỏi những lời này trước mặt lão thủ trưởng chứ?
Nếu đổi thành một người tính tình nóng nảy, chỉ sợ sẽ quy chụp bọn họ, trách mắng bọn họ nghi ngờ người khác lung tung.
Có điều, nghi vấn này của Viên Chỉ Hề ngược lại cũng nhắc nhở mọi người, người được Kỳ Tễ kéo dài tuổi thọ rất nhiều, những người này đều muốn sống lâu hơn một chút, nếu biết bọn họ muốn bắt Kỳ Tễ, rất có thể sẽ quấy rối họ.
Bắc Thanh nhất thời cảm thấy con đường phía trước lại bao phủ thêm một tầng bóng tối.
Trên đường xuống núi không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe vô cùng đè nén, ngột ngạt. Tài xế của cụ Từ vô cùng tận tâm, đưa bọn họ trở về tận chỗ của Từ Du.
Bắc Thanh cũng ở lại, có một số việc vẫn cần bàn bạc thêm một chút.
“Việc có liên quan đến Viên Chỉ Hề mạo phạm cụ Từ chúng ta không cần nói...”
“Em mạo phạm cụ ấy khi nào chứ?” Viên Chỉ Hề bĩu môi, không phục, nói: “Em hỏi thẳng trước mặt vẫn tốt hơn so với về sau gặp vấn đề lại nghi nhờ cụ ấy.”
Bắc Thanh không nói gì, khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, cho nên vấn đề này chúng ta tạm thời để sang một bên không nhắc tới, mà nói một chút về chỗ kỳ lạ mà cụ Từ nhắc tới kia đi. Vì sao Kỳ Tễ lại hỏi cụ ấy có chị gái hay không? Tôi cảm thấy người Kỳ Tễ muốn tìm chính là một người phụ nữ họ Từ.”
“Lúc cụ Từ nói tới chỗ này tôi cũng rất nghi ngờ, hơn nữa nghĩ tới tổ tiên của tôi cộng thêm với những hành động của Kỳ Tễ trước đó, tôi cảm thấy người anh ta muốn tìm chính là một người trong nhà chúng tôi. Nhưng vấn đề hiện tại là, anh ta tìm chúng tôi làm gì? Chỉ là vì phương pháp điều chế thuốc trường sinh sao? Anh ta hẳn là biết rõ, hiện giờ cho dù lấy được phương pháp điều chế cũng không làm được gì, máu rồng và phượng không có khả năng có được nữa.” Sắc mặt Từ Du nghiêm túc, đoán không ra ý đồ thật sự của Kỳ Tễ, đây là việc phiền lòng nhất.
Viên Chỉ Hề bổ sung, nói: “Hơn nữa phương pháp điều chế thuốc trường sinh đã bị cảnh sát nắm được, với năng lực của Kỳ Tễ, sớm muộn gì cũng có thể lấy được. Nếu sau đó hắn tiếp tục tới tìm chị, vậy điều đó chứng minh thứ hắn muốn không phải là phương pháp điều chế.”
Viên Chỉ Yên hai tay chống cằm, thở dài nói: “Thay vì chúng ta ở đây suy đoán lung tung, còn không bằng về quê của chị Từ hỏi thăm bà ngoại và bà cố ngoại, không phải đã xác định thứ anh ta muốn tìm là nhà các chị sao?”
“Cũng không chắc, chỉ là có 90% khả năng. Huống hồ, bà ngoại và bà cố ngoại của Từ Du cũng chưa từng gặp Kỳ Tễ.” Bắc Thanh đẩy mắt kính, mở máy tính ra, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể thăm hỏi một chút người tiếp theo, bà cụ họ Từ từng kéo dài tuổi thọ này.”