Trước khi đi, Từ Du gọi điện hỏi ông chủ béo, tâm tình ông chủ béo rất không tốt, nói cho bọn họ biết chị Phân đang cấp cứu trong phòng cấp cứu, nghe ra giọng ông đang run rẩy.
“Sự việc hình như nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.” Từ Du khẽ nhíu mày, từ khi chị Phân được đưa tới bệnh viện đến hiện giờ ít nhất cũng đã một tiếng, vậy mà vẫn còn đang cấp cứu, chỉ sợ không phải bệnh thông thường.
Thật sự là ngộ độc thực phẩm sao?
“Vậy bây giờ chúng ta đi không?” Viên Chỉ Yên hỏi.
“Đi, tốt xấu gì cũng là khách thuê của chị, quen biết đã gần mười năm rồi.” Từ Du xuống lầu lái xe, chưa tới mười phút đã đi tới bệnh viện trung tâm. Trước đó cô đã hỏi kỹ địa điểm, bởi vậy dẫn theo anh em Viên Chỉ Hề đến thẳng phòng cấp cứu.
Sắc mặt ông chủ béo rất khó coi, ông ôm đầu, tâm trạng thấp thỏm không yên ngồi trên băng ghế dài. Từ Du nhìn phòng cấp cứu một cái, chị Phân vẫn chưa ra.
“Chú Lưu.” Từ Du gọi một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông.
Ông chủ béo ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hình như đã khóc.
“Du Du, cháu nói xem hai vợ chồng chú đã gây ra nghiệp gì chứ? Chị Phân của cháu đang yên đang lành, sao đột nhiên lại như vậy chứ? Cháu nói xem, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không hay, chú và Đậu Đinh phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông nói xong liền chảy nước mắt, có lẽ là đã kiềm chế cả buổi sáng, lúc này nhìn thấy người quen thì mọi cảm xúc liền vỡ òa.
Từ Du nghe ông chủ béo nói vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu, lúc cô đi học vẫn thường xuyên tới tiệm ăn nhà họ ăn chực uống chùa, chú Lưu và chị Phân đối xử với cô vô cùng tốt, nói là xem cô như một nửa con gái cũng không quá. Đậu Đinh năm nay mới vừa vào lớp một, đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn, nếu bây giờ chị Phân xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy không thể nghi ngờ sẽ trở thành nỗi ám ảnh sâu nhất trong lòng cậu bé.
“Không sao đâu chú Lưu, chắc chắn sẽ không sao. Chú và chị Phân đều là người tốt, cho nên chắc chắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Lời an ủi yếu ớt như vậy, ngay cả chính cô cũng không thuyết phục được mình. Lúc này Từ Du ghét bỏ bản thân vô cùng, bình thường biết ăn nói như vậy, sao vừa đến thời điểm mấu chốt lại không nói được gì ra hồn?
Ông chủ béo vùi mặt vào trong lòng bàn tay, ngón tay ngắn ngủn mập mạp tuy không đẹp, nhưng lại có vẻ rất có sức.
Từ Du biết ông đang khóc, bởi vậy không dám lên tiếng quấy rầy, cô thậm chí có một suy nghĩ, đi tìm Kỳ Tễ, bảo anh ta kéo dài tuổi thọ cho chị Phân!
Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong nháy mắt đã bị bóp chết, không nói đến việc bọn họ căn bản không tìm được Kỳ Tễ, chỉ nói riêng cái giá để kéo dài tuổi thọ thôi đã không phải là điều bọn họ có thể chi nổi. Còn nữa, chưa chắc chị Phân đã gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Ba người và ông chủ béo cùng nhau chờ đợi, lại qua chừng nửa tiếng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Mấy vị bác sĩ lần lượt đi ra, ông chủ béo và ba người Từ Du lập tức xúm lại.
“Bác sĩ, vợ của tôi thế nào rồi?”
“Tình hình không tốt lắm, cô ấy trúng độc rất nặng, chúng tôi đã rửa sạch dạ dày cho cô ấy, nhưng chất độc đã ngấm vào máu một ít, tạm thời chúng tôi vẫn chưa có thuốc hóa giải loại độc này, cho nên…”
“Cho nên làm sao? Vợ của tôi, cô ấy…”
“Chú Lưu, chú đừng lo lắng, chắc chắc có thể nghĩ ra biện pháp.” Trái tim Từ Du nhanh chóng trầm xuống, đây rốt cuộc là chất độc gì? Ngay cả bệnh viện cũng không tìm ra cách tiêu trừ?
Bác sĩ đẩy mắt kính, bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu chữa, người bệnh cần được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một thời gian.”
Chị Phân nhanh chóng được đẩy ra, Từ Du thấy sắc mặt chị tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, kìm lòng không được mà nắm chặt hai nắm tay. Cô rất sợ... sợ chị Phân cứ như vậy mà không tỉnh lại nữa.
Mãi cho đến buổi chiều, chị Phân vẫn chưa tỉnh lại, đến chạng vạng, Đậu Đinh sau khi tan học cũng đến bệnh viện, vẻ mặt hai cha con đều vô cùng đau buồn, khóc đến sưng cả mắt.
“Buổi chiều cháu đã hỏi bác sĩ, biết được một chút tình hình, bác sĩ nói chị Phân trúng mấy loại độc, trong đó còn có một loại là nọc rắn. Điều này quá kỳ quái, chị Phân không hề bị rắn cắn mà. Chú Lưu, gần đây chị ấy có ăn thứ gì gì kỳ lạ không?”
Thật ra còn có một vài điểm Từ Du chưa nói, bác sĩ nói với cô, ở trong dịch dạ dày của chị Phân phát hiện một lượng lớn cặn thuốc. Loại thuốc này nếu dùng trong liều lượng cho phép thật ra không có hiệu quả gì, nhưng không biết vì sao chị Phân lại một lúc dùng quá nhiều, nên mới bị trúng độc.
Từ Du rất tò mò rốt cuộc đây là thuốc gì, bác sĩ nói còn phải làm xét nghiệm chi tiết, thành phần thuốc vô cùng phức tạp. Một loại trong đó chính là nọc rắn.
Ông chủ béo mù tịt, lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Bọn chú vẫn luôn ở tiệm ăn, ba bữa đều ăn ở nhà, sao lại có thứ gì kỳ lạ? Hơn nữa đồ bọn chú ăn đều giống nhau, nếu thật sự trúng độc, vậy sẽ không chỉ có một mình cô ấy.”
“Đồ ăn vặt thì sao? Hoặc là chị ấy có ăn thứ gì đó khác hay không? Gần đây chị ấy có bị ốm không, hoặc là dùng thuốc gì đó quá hạn?” Thật ra Từ Du đã có suy đoán, chính là do thuốc trường sinh mà chị Phân bán trên Wechat kia.
Nhưng cô không nghĩ ra được, tại sao chị Phân lại dùng một lúc nhiều như vậy.
“Không, sức khỏe cô ấy rất tốt, còn về việc có ăn thứ gì khác hay không…” Ông chủ béo còn đang nghi hoặc, chợt nghe Đậu Đinh nói: “Có, có thể là dùng loại thuốc kia.”
Bé gái xoa đôi mắt đỏ, nhỏ giọng giải thích: “Buổi sáng con thức dậy nhìn thấy mẹ đang dùng loại thuốc kia.”
“Thuốc gì?” Ông chủ béo đầu tiên là không rõ, sau đó bỗng nhiên kinh ngạc hô lên: “Không phải là thuốc trường sinh kia chứ? Chú đã sớm nói cái thứ kia không nên dùng rồi, sẽ bán không được, nhưng cô ấy lại khăng khăng không nghe! Cô ấy còn nói dùng có hiệu quả, có cảm giác bản thân trẻ hơn, sao chú không nhìn ra chứ?”
Đậu Đinh hít mũi, gật đầu nói: “Chính là thuốc trường sinh kia, bố, thầy bọn con cũng nói thuốc kia không thể dùng, là sản phẩm không rõ ngồn gốc.”
Hai cha con đều vô cùng đau khổ, quả thật là khóc không ra nước mắt, nếu có thể vứt thuốc kia đi sớm một chút thì đã không xảy ra việc này rồi.
Ba người Từ Du nhìn nhau, thật sự là bọn họ đã đoán trúng rồi, như vậy xem ra, có thể là chị Phân dùng loại thuốc này lâu dài, hôm nay sức chịu đựng vượt quá giới hạn, vì vậy nên mới trúng độc.
Cô híp mắt, không cần biết kết quả của chị Phân như thế nào, cô cũng không thể để cho sự việc này tiếp tục xảy ra, nhất định phải đi tố giác! Không thể để thứ không rõ nguồn gốc này tồn tại!
Đồ bỏ vào miệng, há có thể đùa?
Tối đó về nhà cô liền lên mạng tìm hiểu một chút tin tức về loại thuốc này, ông chủ béo nói với cô rằng thuốc này tên là thuốc Trường Sinh Ích X. Không tìm hiểu còn không biết, vừa tìm mới phát hiện đã có người tố giác, hơn nữa cảnh sát đã bắt đầu điều tra việc này rồi.
Thì ra mấy hôm trước cũng có người bởi vì dùng loại thuốc này mà trúng độc nằm viện, có điều trúng độc không nặng lắm, hiện giờ đã hồi phục, xuất viện rồi. Người này rất tức giận liền đi báo cảnh sát, qua nhận định của cảnh sát, loại thuốc này quả thật là sản phẩm không rõ nguồn gốc, hơn nữa phạm vi tiêu thụ rất rộng, ông chủ kiếm được lời ít nhất mấy triệu tệ.
“Ông chủ tên Từ Sướng Giác, đã bị bắt…” Từ Du nhìn thấy chữ “Từ” này liền nheo mắt, cảm thấy có thể gần đây bản thân quá nhạy cảm rồi.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bình luận bên dưới bài viết, kể lại tình hình của chị Phân, chị Phân cũng là người bị hại, nhất định phải bắt ông chủ này bồi thường!