Từ Du cố nhịn xúc động muốn văng tục, thật muốn nói ngay với nữ thần thân phận thật sự của Kỳ Tễ, nhưng dựa vào sự tin tưởng và tâm tư của Mân Nghi Giai đối với Kỳ Tễ, nếu cô nói ra, chỉ e là sẽ trực tiếp trở mặt rồi đuổi cô ra ngoài.
“Chị Mân... chị thích anh ta? Em đây lại rất tò mò đấy, rốt cuộc là người đàn ông thế nào có thể khiến chị Mân động lòng như vậy.”
Mân Nghi Giai dường như không muốn nói, ngồi bất động ở đó thật lâu. Từ Du có chút thất vọng, quả nhiên vẫn là chưa đủ thân thiết.
Có khách mời tới bắt chuyện với Mân Nghi Giai, Mân Nghi Giai tươi cười đáp lại mấy câu, ngay khi Từ Du định rời đi khi, bỗng nhiên nghe Mân Nghi Giai nói: “Nói ra có thể em không tin, thậm chí cho rằng chị điên rồi, cho nên chị sẽ không nói.”
Có biến!
Hai mắt Từ Du bỗng dưng sáng ngời, ra vẻ trịnh trọng, cổ vũ nói: “Em chính là fan số một của chị Mân, cho dù chị nói gì em đều tin, hơn nữa tuyệt đối giúp chị giữ bí mật! Chị Mân chịu đựng một mình nhiều năm như vậy, hẳn là rất mệt?”
Mân Nghi Giai dường như có chút xúc động, nhưng không lập tức trả lời, lại suy tư trong chốc lát mới nói: “Chị quen biết anh ấy vào năm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, trái tim chị giống như bị một bàn tay siết chặt lấy. Anh ấy thoạt nhìn rất bình thường, nhưng chỉ khi tiếp xúc với anh ấy thì chị mới biết được anh ấy đặc biệt đến nhường nào. Điểm đặc biệt của anh ấy đã không thể dùng từ ngữ thô thiển như anh tuấn để hình dung nữa, giống như là, anh ấy vốn cơ bản không thuộc về thế giới này.”
“Chị Mân, chị có nói quá rồi không? Có điều với em mà nói, chị cũng rất đặc biệt, đặc biệt đến gần như không thuộc về thế giới này.” Từ Du thêm vào câu chọc cười, nghe Mân Nghi Giai khen Kỳ Tễ như vậy, cô càng buồn bực.
“Cái này không giống, tóm lại em chưa từng gặp anh ấy thì không thể hiểu được lời của chị.” Mân Nghi Giai nở nụ cười, mặc dù có rất nhiều người từng nói giống Từ Du, thế nhưng được ca ngợi, cho dù nhiều lần hơn nữa cũng vẫn sẽ khiến người ta vui vẻ.
“Chị Mân, chị nói vậy không phải khiến lòng người ta càng thêm ngứa ngáy sao? Thật muốn tận mắt xem thử người mà chị Mân cảm thấy đặc biệt như vậy. Có điều em vẫn cảm thấy anh ấy thật thiếu suy nghĩ, lại có thể vì một chút việc nhỏ như vậy mà không để ý chị.” Từ Du dẫn dắt từng bước, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật ra rất có kỹ xảo lấy lòng. “Lần đầu tiên chị Mân và anh ấy gặp mặt có phải rất lãng mạn hay không?”
Mân Nghi Giai lập tức lắc đầu, nói: “Ở bên anh ấy chưa từng có lãng mạn, anh ấy không hiểu lãng mạn là gì. Lần đầu tiên gặp mặt thật ra là ở trong một cửa hàng nhỏ...”
Dường như nhận ra điều gì, Mân Nghi Giai bỗng nhiên dừng câu chuyện, chuyển hướng đề tài.
“Người như anh ấy không thích gặp người lạ, hơn nữa gần đây cũng không để ý chị, cho nên chỉ sợ em không có cách nào gặp anh ấy.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, hy vọng chị Mân có thể sớm làm lành với anh ấy, như vậy chị mới có thể xốc lại tinh thần.” Từ Du ngăn chặn sóng to gió lớn trong lòng, thật muốn lập tức tìm một chỗ không người để sắp xếp lại một chút.
Vừa rồi lượng tin tức trong lời nói của Mân Nghi Giai thật sự là quá lớn rồi, nếu cô hoàn toàn không biết gì về Kỳ Tễ, phỏng chừng sẽ không nhận ra điều gì bất ổn, thế nhưng cô lại biết thân phận của Kỳ Tễ.
“Ừm, cám ơn sự quan tâm của em, về sau nếu có cơ hội, có lẽ hai người có thể gặp mặt.” Mân Nghi Giai nói xong câu này thì không nói nữa, tâm tình dường như tốt hơn một chút, lại bắt đầu gia nhập với khách mời, chuyện trò vui vẻ.
Trên đường trở về, Từ Du hưng phấn tổng kết, vừa lái xe vừa thuật lại lời nói của Mân Nghi Giai cho Viên Chỉ Hề nghe, nào ngờ Viên Chỉ Hề chỉ ừ hử đáp lại một tiếng, khiến Từ Du sắp tức chết luôn.
“Này, này, rốt cuộc em làm sao vậy?” Từ Du liếc mắt nhìn cậu, chẳng lẽ tên nhóc này còn tức giận vì việc cô bị quấy rối à? Nghĩ một lúc, cô liền mềm giọng xuống, an ủi nói: “Em đừng nghĩ nhiều quá, dù sao về sau chị cũng sẽ không gặp Lục Khôn nữa. Hơn nữa chị cũng đã đồng ý với em, sẽ không rời khỏi tầm mắt của em...”
“Ha...”
Lời nói của Từ Du bị một tiếng cười lạnh vô tình của Viên Chỉ Hề cắt ngang, hơn nữa phát hiện sắc mặt đối phương có xu hướng càng ngày càng đen, lần này có vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra được rốt cuộc tên nhóc này đã xảy ra việc gì.
Mãi đến khi đi đến cửa nhà, giây phút mở đèn, cô cuối cùng phát hiện điểm không đúng.
Một tay chỉ vào hai má Viên Chỉ Hề hỏi: “Đây là cái gì? Em bị người ta đánh hả? Sao toàn dấu đỏ vậy?”
Viên Chỉ Hề buồn bực trừng mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh nói: “Bây giờ chị mới phát hiện? Em thà bị đánh còn hơn! Mấy người phụ nữ kia quả thật là dê xồm trong dê xồm, đây đều là vết bị bọn họ hôn đó, hôn đó! Mà chị căn bản là không phát hiện ra! Không thèm tới cứu em! Sau này em sẽ không bao giờ theo chị đi dự tiệc nữa!”
“Hôn, hôn...” Tam quan của Từ Du dường như sắp sụp đổ đến nơi rồi, khách Mân Nghi Giai mời tới toàn là những người gì vậy chứ? Nhìn thì đạo mạo, trang nghiêm, lễ độ, phóng khoáng, sao có thể làm ra việc này với một đứa nhỏ chứ?
Cô nắm chặt tay tự trách, xoay người muốn đi tìm đám người kia nói cho ra lẽ lại bị Viên Chỉ Hề nắm lấy cánh tay.
“Quên đi, thật ra cũng không có gì, coi như bị chó cắn đi. Em chỉ giận chị không thèm để ý tình cảnh của em, cảm thấy chị không quan tâm em chút nào cả.” Viên Chỉ Hề tội nghiệp chớp chớp mắt, rõ ràng cậu quan tâm Từ Du như vậy, Từ Du lại không coi trọng cậu, điều này khiến người từ nhỏ đã được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như Viên Chỉ Hề cảm thấy hụt hẫng, tủi thân.
Cậu là tiểu thiếu gia đó.
“Thật xin lỗi, về sau chị nhất định sẽ quan tâm đến em nhiều một chút.” Từ Du giúp cậu lau dấu son trên mặt, vừa oán giận nói: “Mấy người này quá đáng thật, sao có thể đối xử với em như vậy chứ? Em cũng ngốc, không biết tránh đi sao?”
“Bọn họ lấy em ra đánh cược, ai thắng thì người đó hôn em, em làm sao tránh được?!” Viên Chỉ Hề lòng đầy căm phẫn, hừ, đời này cậu chưa từng chịu khổ thế này, cậu uất ức đến nỗi muốn tìm Kỳ Tễ đánh một trận.
“Lần sau chúng ta không tới nơi như vậy nữa.” Từ Du nói xuôi theo cậu.
“Đúng, không bao giờ đi nữa, chị cũng không được đi.” Dường như Viên Chỉ Hề cũng không quá tức giận như vậy, lúc này mới nói: “Rất rõ ràng, nữ thần của chị cũng gặp Kỳ Tễ ở tiệm Trường Sinh.”
Từ Du nói: “Em chuyển đề tài cũng nhanh quá nhỉ? Có điều, chị cũng nghĩ giống em... Trời ơi, vậy không phải có nghĩa là nữ thần của chị cũng từng bán tuổi thọ đấy chứ? Hôm nay chị lại không để ý nhìn cánh tay chị ấy, không biết trên đó có vòng tròn nhỏ hay không.”
Liên hệ đến thời điểm này năm năm trước, thật sự rất trùng hợp.
Năm năm trước, Mân Nghi Giai đột nhiên nổi tiếng bởi vì năm đó đóng một bộ phim IP bom tấn, nghe nói bộ phim kia vốn là tìm một diễn viên hạng nhất, nhưng về sau diễn viên lại là Mân Nghi Giai, lúc đó trên internet còn bàn luận về chuyện này rất sôi nổi. Khi đó, mọi người đều nói là Mân Nghi Giai được bao nuôi, nhưng cuối cùng không có chứng cứ, sau khi cô nhận được giải thị hậu, việc này cũng nhạt dần.
“Bộ phim năm năm trước kia, còn có tin đồn là chị ấy tự bỏ tiền đầu tư, nhưng trước đó chị ấy chỉ là diễn viên nhỏ hạng ba, gia cảnh lại nghèo túng, sao có tiền đầu tư được?” Từ Du lắc đầu, bỗng nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Viên Chỉ Hề giúp cô nói ra: “Rất có thể chính là tới tiệm Trường Sinh bán tuổi thọ, hơn nữa chỉ sợ là bán không ít năm.”