Đang nói thì hai người bạn của Ngu Tranh Tranh tới, một nam, một nữ, nhìn khí chất, quần áo, có vẻ lai lịch đều không đơn giản. Cũng đúng, người có thể kết bạn với Ngu Tranh Tranh, bối cảnh dĩ nhiên cũng sẽ không thua kém gì.
“Hai vị này chính là bạn của chị, Ông Hựu Luân, Mỹ Tâm.” Ngu Tranh Tranh giới thiệu cho Từ Du và Viên Chỉ Hề.
Ông Hựu Luân cao ít nhất một mét tám lăm, đeo kính mát, thân hình cao ráo, làn da trắng nõn, lại có cơ bắp. Bề ngoài của chàng trai rất tuấn tú, tháo kính râm xuống, đôi mắt đen đậm mà sắc bén, mũi cao thẳng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, có chút bất cần.
Cô gái tên Mỹ Tâm nhìn có vẻ lớn hơn Từ Du vài tuổi, thấp hơn Từ Du vài phân, vóc dáng nhỏ nhắn, nụ cười rất ngọt, cảm giác lanh lợi đáng yêu.
“Hai vị này là bạn mới của chị, Từ Du và Viên Chỉ Hề.” Ngu Tranh Tranh lại giới thiệu.
Sau khi hai bên làm quen, ánh mắt Mỹ Tâm liền không rời Viên Chỉ Hề, sau một lúc cuối cùng kinh ngạc kêu lên: “Chị Tranh Tranh, Viên Chỉ Hề này chính là đại mỹ nhân lúc trước em từng nói với chị đó!”
Mặt Ngu Tranh Tranh liền đỏ lên, có chút bất đắc dĩ nói: “Mỹ Tâm, đừng như trẻ con vậy. Đúng rồi, em cũng không biết đánh golf, vậy thì tán gẫu với Chỉ Hề đi.”
“Được đó, được đó!” Mỹ Tâm vui đến quên cả trời đất, ánh mắt đảo quanh, nhìn Viên Chỉ Hề từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, nhìn đến mức da đầu Viên Chỉ Hề tê dại.
Ngu Tranh Tranh không để ý đến bọn họ nữa, quay đầu sang phía Ông Hựu Luân nói: “Hựu Luân, hôm nay cậu là đến đúng rồi, Du Du cũng giống cậu, cũng là fan cứng của Mân Nghi Giai, hai người các người nhất định có tiếng nói chung.”
Ông Hựu Luân nhìn thoáng qua Từ Du, có chút xấu hổ, nói: “Cậu đừng nói lung tung, tôi chỉ rất thích phim truyền hình và phim điện ảnh của Mân Nghi Giai, không tính là fan trung thành.”
Từ Du cười thầm không thôi, đây rõ ràng là ngại thừa nhận còn gì, cũng đúng, một người đàn ông có thân phận, sao có thể không biết xấu hổ để lộ bí mật nhỏ của mình trước mặt người ngoài chứ?
“Đúng rồi, không biết chị Tranh Tranh làm sao liên hệ được với Mân nữ thần? Người làm fan như em cũng không biết chị ấy gần đây đang làm gì.”
Ngu Tranh Tranh nói: “Chị có số điện thoại liên hệ của chị ấy mà, trước đây chị ấy cũng tới đây chơi, tuy rằng lúc ấy là anh trai chị mời chị ấy tới, nhưng chị cũng có mặt. Tuy rằng không tính là bạn với, nhưng cũng là người quen rồi.”
Từ Du gật gật đầu, xem ra chuyện này nhờ vả Ngu Tranh Tranh thật đúng là không sai.
“Bọn họ đến rồi.” Ngu Tranh Tranh nhìn về phía cửa, quả nhiên có một nam một nữ đi tới.
Hai người đều mặc áo thun đơn giản, chỗ hai người đi qua dường như tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, không hổ là ảnh đế, ảnh hậu nổi tiếng!
Mân Nghi Giai nhìn rất trẻ, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, cô không phải kiểu đặc biệt xinh đẹp, nhưng chỉ cần từng gặp cô thì tuyệt đối liếc mắt một cái khó quên. Khí chất của cô rất đặc biệt, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa cách, có người gọi cô là nữ thần băng giá cũng không phải không có lý.
Cảm giác Tống Thần mang lại cho người khác lại có chút thân thiện, điểm thu hút nhất của anh ta chính là đôi mắt. Có người nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này đặt trên người Tống Thần thì không thể thích hợp hơn. Ánh mắt anh ta như biết nói, những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình mà anh ta đóng, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng có thể nhận ra đó là phim gì.
Vẻ đẹp trai của anh ta đã không chỉ thể hiện ở bề ngoài, mà là khí chất đẹp trai tỏa ra từ xương cốt.
Bởi vậy, dù không phải fan của anh ta, Từ Du cũng hoàn toàn khâm phục người này.
Ngu Tranh Tranh lại lần lượt giới thiệu lần nữa, chủ yếu giới thiệu Từ Du với Mân Nghi Giai, Mân Nghi Giai nghe nói Từ Du là fan trung thành của cô thì không khỏi nhìn thêm một cái.
“Hình như chị từng gặp em.” Mân Nghi Giai hơi hơi tò mò, giống như đang tìm kiếm ký ức trong đầu: “Trước đây có phải em từng tới thăm phim trường hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, em từng tới tổng cộng bốn lần, lúc ấy còn từng chụp ảnh chung với chị, chị Mân, vậy mà chị vẫn nhớ em? Em thật sự rất vui.” Từ Du vui vẻ ra mặt, cô thật sự không nghĩ tới Mân Nghi Giai vẫn nhớ rõ, dù từ lần gặp cuối cùng tới giờ đã hơn hai năm.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nhắc tới lần gặp mặt mấy hôm trước, nếu không Mân Nghi Giai sẽ nghi ngờ động cơ lần gặp mặt này rồi.
Mân Nghi Giai cười nắm tay cô, nói: “Trí nhớ chị vẫn rất tốt, chỉ là hai năm nay, không gần gũi với những người hâm mộ các em nữa, nhưng các em cũng không lựa chọn rời xa chị, khiến chị rất cảm động.”
Từ Du nói: “Bọn em thích chị Mân cũng không phải vì lúc nào cũng gặp được chị, có thể nhìn thấy chị tỏa sáng trên màn ảnh là rất tốt rồi.”
“Nào nào nào, chúng ta đánh trước một lượt rồi lại tán gẫu.” Ngu Tranh Tranh mời mọi người ra sân, chỉ còn lại nhóm hai người Viên Chỉ Hề và Mỹ Tâm đáng thương ngồi dưới ô che nắng, uống nước, tán gẫu, quan sát.
Là fan trung thành, Từ Du dĩ nhiên theo sát Mân Nghi Giai, thường xuyên tán gẫu mấy câu, nhưng không dám kéo đến chuyện Kỳ Tễ.
Giữa trưa, mọi người rất tự nhiên cùng nhau ăn trưa, Từ Du cũng thuận lợi lấy được phương thức liên lạc với Mân Nghi Giai.
“Chị Mân, nghe nói bộ phim điện ảnh tiếp theo của chị đã quyết định rồi, phải vậy không?”
“Ừm, có điều đã ký cam kết bảo mật, tạm thời không thể tiết lộ.” Mân Nghi Giai khách sáo nói, tuy rằng ấn tượng đối với Từ Du không tệ, nhưng vấn đề liên quan đến công việc, cô vẫn rất cẩn thận.
Từ Du liên tục xua tay nói: “Không sao cả, không sao cả, dù bao lâu bọn em cũng sẽ chờ. Bộ phim lần này chị đóng, đến lúc đó em nhất định dẫn theo cả nhà người đi xem.”
“Ha ha, hy vọng sẽ không khiến các em thất vọng.”
“Có thể chụp ảnh chung với chị không?” Lần trước đã quên xin chữ ký, lúc đó Mân Nghi Giai cũng không tiện, hôm nay không thể lại như vậy được.
Mân Nghi Giai quả nhiên không từ chối, chủ động nghiêng đầu qua, Từ Du vội vàng lấy di động ra bảo Viên Chỉ Hề chụp một tấm, cười vô cùng vui vẻ. Thấy Tống Thần ở bên cạnh, cô lại mặt dày chụp chung với Tống Thần một tấm.
Điều khiến cô vui vẻ hơn là, trong hai bức ảnh, cô cũng không phải là vịt con xấu xí làm nền cho nam thần, nữ thần, trái lại rất ăn ảnh.
“Đúng rồi, chị Mân, mấy hôm trước xem tin tức giải trí, nghe nói chị có bạn trai?” Đề tài Từ Du không dám nhắc tới lại bị Mỹ Tâm không tim không phổi hỏi ra.
Nào ngờ Mân Nghi Giai lại không hiện vẻ xấu hổ, lắc đầu cười nói: “Toàn là người khác bịa chuyện, chị không có bạn trai. Hơn nữa, người ta còn không để ý chị đấy.”
“Không thể nào? Chị Mân xinh đẹp như vậy, lại nổi tiếng, còn có ai không để ý chị chứ?” Mỹ Tâm kinh ngạc nói.
Mân Nghi Giai cười cười không đáp lại, Từ Du lại có chút đăm chiêu nhìn cô, nếu đổi là người đàn ông khác, chỉ sợ là sẽ lập tức quỳ gối dưới váy của cô rồi. Nhưng Kỳ Tễ không phải là con người, thân phận thần bí, lại là đại phú hào giấu mặt, tất nhiên là có khả năng không để ý Mân Nghi Giai.
Buổi chiều, mọi người chơi thêm hai tiếng rồi đều tự rời khỏi. Trên đường, Ngu Tranh Tranh gọi điện cho Từ Du, hỏi cô thu hoạch thế nào.
“Có được cách thức liên hệ rồi, tạm thời vẫn trong giai đoạn bạn mới, vẫn chưa dám hỏi chị ấy chuyện liên quan đến Kỳ Tễ.” Nhưng Từ Du cũng không chán nản. Thành Rome không thể xây xong trong ngày một ngày hai, chỉ cần xây dựng tốt quan hệ, cô chắc chắn có thể lấy được thông tin từ Mân Nghi Giai.
Ngu Tranh Tranh nói: “Cố lên, nếu có gì cần hỗ trợ, có thể nói với chị.”
“Cám ơn chị Tranh Tranh.” Thiện cảm của Từ Du đối với cô nhanh chóng tăng lên, cô Ngu không chỉ đẹp người, còn đẹp nết nữa.