Cửa Tiệm Trường Sinh Truyện Full

Chương 124: Tìm đường sống trong chỗ chết

ỳ Tễ thấy Bắc Thanh đi vào đã muốn hạ gục mình trước, nhưng mà cơ bản trong khoảng thời gian ngắn không thoát khỏi Viên Chỉ Hề được, Viên Chỉ Hề còn cố ý dời chiến trường về phía giường, rõ ràng muốn lấy Kỳ Trạch ra uy hiếp.

Kỳ Tễ sao có thể để cậu đến gần Kỳ Trạch? Lúc này cũng không quan tâm Bắc Thanh nữa, muốn nhanh chóng xử lý Viên Chỉ Hề!

“Ôi trời ơi!” Bắc Thanh nhìn thấy tình trạng thê thảm của Từ Du, nhịn không được than nhẹ một tiếng, lập tức rút kim cám trên cổ tay cô ra, vừa giúp cô cởi trói, vừa gọi tên Từ Du.

Dây thừng tháo xong rồi, nhưng dao phẫu thuật cắm vào cổ tay cũng không dễ xử lý, cuối cùng Bắc Thanh hạ quyết tâm, dùng sức gạt ghế, lúc này mới rút dao phẫu thuật từ trên khung ghế ra.

Bắc Thanh không dám chậm trễ liền cõng Từ Du đi ra ngoài, khóe mắt Viên Chỉ Hề thoáng nhìn bóng dáng hai người, không khỏi nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần Từ Du an toàn rời đi, mục đích của bọn họ đã đạt được.

Bắc Thanh cõng Từ Du vào thang máy, Từ Du mất máu quá nhiều, phải lập tức đưa tới bệnh viện chữa trị, về phần Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên, Bắc Thanh tin tưởng bọn họ có thể thoát khỏi chỗ này. Ai ngờ thang máy mới vừa đi lên, anh liền nhìn thấy Viên Chỉ Yên, phía sau Viên Chỉ Yên lại là bao nhiêu người nằm la liệt, kêu rên, liếc mắt nhìn qua cũng có ít nhất hai mươi, ba mươi người!

“Anh Bắc Thanh, em đang đinh xuống tìm các anh, nhưng mà thang máy vẫn không lên. A… Chị Từ làm sao vậy? Trời ạ!” Viên Chỉ Yên thấy tình trạng của Từ Du lập tức hoảng sợ.

“Cô ấy mất máu quá nhiều, phải lập tức cứu chữa. Anh đưa cô ấy tới bệnh viện, em xuống dưới giúp anh của em đi.” Bắc Thanh không dám chậm trễ, cõng Từ Du đi ra ngoài.

“Các người là…” Trên cầu thang bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua, hai người nhìn lại, lúc này mới nhớ tới bọn họ còn quên mất một người: bà cố ngoại của Từ Du, Từ Vân Tưởng!

Viên Chỉ Yên nhanh chóng lao lên cầu thang, kích động hỏi han: “Bà là bà cố ngoại của chị Từ Du ạ?”

“Chính là ta, các cháu là bạn của Du Du? Con bé thế nào rồi? Con bé đã bị Kỳ Tễ mang đi mấy tiếng rồi.” Từ Vân Tưởng được Viên Chỉ Yên dìu từng bước xuống cầu thang, sau khi nhìn thấy Từ Du thí nước mắt lập tức đầm đìa, được Viên Chỉ Yên và Bắc Thanh khuyên vài câu mới ngừng khóc.

“Không thể chậm trễ nữa, bà Từ, bà đi cùng bọn cháu đi, cháu đưa bà và Từ Du tới bệnh viện trước.” Bắc Thanh mang theo một già một trẻ ra ngoài, Viên Chỉ Yên đưa bọn họ lên xe mới quay lại để xuống tầng hầm.

Trong tầng hầm, Viên Chỉ Hề mấy lần bị Kỳ Tễ đánh ngã trên mặt đất lại quật cường đứng lên, cậu muốn thoát khỏi Kỳ Tễ để mau chóng rời đi, nhưng lại không tìm được cách. Một lần nữa, Viên Chỉ Hề lại cảm nhận được thực lực của mình chênh lệch với Kỳ Tễ.

Kỳ Tễ lấy máu được một nửa bị cắt ngang đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, nếu Viên Chỉ Hề đã đưa tới cửa, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“Không ngờ tới bọn tôi sẽ tìm đến đây nhỉ? Kỳ Tễ, mưu tính của anh phải kết thúc ở đây rồi!” Viên Chỉ Hề không chút sợ hãi, tìm dịp để rời khỏi phòng, Kỳ Tễ lập tức đuổi theo.

“Tới địa bàn của tôi rồi còn muốn trốn sao? Viên Chỉ Hề, nếu đã đến đây thì để mạng lại đi.” Tính cách của Kỳ Tễ này vốn vô cùng ngang ngược, nếu không cũng sẽ không làm ra việc đâm thủng cổ tay Từ Du. Anh ta muốn giết người đến đỏ cả mắt rồi, một lòng muốn xử lý Viên Chỉ Hề, sao có thể để cho cậu chạy thoát?

Tuy rằng Viên Chỉ Hề chỉ đi qua nơi này một lần, nhưng vẫn nhớ rõ đường đi, quẹo đông, quẹo tây vẫn không hề đi nhầm. Mắt thấy Viên Chỉ Hề sắp tới cửa thang máy, dao giải phẫu trong tay Kỳ Tễ bay đi trong nháy mắt, xẹt qua một đường thẳng tắp trong hành lang sâu thẳm, ghim vào sau lưng Viên Chỉ Hề!

Ai ngờ thân hình Viên Chỉ Hề vừa nhoáng cái, nhanh chóng tránh được dao phẫu thuật đang lao tới, vì thế con dao liền bay thẳng về phía thang máy, cuối cùng ghim trên cửa! Nhưng vào lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Viên Chỉ Yên xuất hiện.

“A, anh! Mau vào!” Viên Chỉ Yên không ngờ tới vừa xuống tới liền nhìn thấy cảnh tượng này, Viên Chỉ Hề ngay ở trước cửa.

Viên Chỉ Hề không chút do dự liền lao vào thang máy, thuận tiện còn rút con dao phẫu thuật kia ra, Viên Chỉ Yên lập tức nhấn nút đi lên. Mắt thấy Kỳ Tễ sắp tới, cửa thang máy lại vẫn chưa đóng, Viên Chỉ Hề nhanh chóng tính toán thời gian, lần lượt ném dao giải phẫu trong tay và dao ngắn của mình tới!

Vì né tránh dao giải phẫu và dao ngắn, nên tốc độ của Kỳ Tễ không thể không chậm lại, cuối cùng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.

“Chết tiệt!” Kỳ Tễ thầm mắng một tiếng, biết chắc chắn không đuổi kịp nữa, chỉ có thể chấp nhận.

Anh ta lập tức chỉ huy thuộc hạ dọn dẹp dấu vết, mau chóng rời khỏi nơi này, tránh cho cảnh sát tìm tới cửa.

Bên kia, Bắc Thanh đã mang theo Từ Du và Từ Vân Tưởng tới bệnh viện gần nhất, bác sĩ nhìn thấy trên cổ tay Từ Du còn cắm một con dao giải phẫu thì cũng hoảng sợ, còn tưởng rằng cô bị cướp hành hung.

Cửa phòng giải phẫu nhanh chóng đóng lại, Bắc Thanh và Từ Vân Tưởng ngây ngốc đứng ngoài cửa, chỉ có thể cầu khẩn Từ Du có thể kiên trì được.

“Trời phạt, trời phạt… chắc chắn Kỳ Tễ không được chết tử tế.” Từ Vân Tưởng lau nước mắt, nhìn thấy Từ Du bị hành hạ ra nông nỗi này, trong lòng bà vô cùng khó chịu. Tên Kỳ Tễ này rõ ràng không phải là người, mà là ác ma!

“Bà Từ, bà có cần kiểm tra sức khỏe một chút không?” Bắc Thanh thật sự lo bà cụ tức giận hại thân mà ngã xuống.

Từ Vân Tưởng khoát tay nói: “Ta không sao, anh bạn nhỏ, lần này thật sự cám ơn cậu.”

“Bà Từ không cần khách sáo, cháu và bố mẹ Du Du là bạn bè, quan hệ với Du Du cũng không tệ, huống chi điều tra Kỳ Tễ vốn là bổn phận của cháu. Cháu quên tự giới thiệu, cháu là Bắc Thanh, Bắc trong Bắc Kinh, Thanh trong thanh bạch.” Bắc Thanh đẩy đẩy gọng kính, vừa nói vừa dìu Từ Vân Tưởng ngồi xuống.

“Vậy ta gọi cháu một tiếng tiểu Bắc nhé. Tiểu Bắc à, cháu nói Du Du nó… Aizzz… Đều do ta vô dụng, không thể ngăn cản Kỳ Tễ mang con bé đi…”

“Bà Từ, bà đừng nói như vậy, người lợi hại như Kỳ Tễ, ngay cả cháu cũng không ngăn cản được anh ta. Nhưng mà xin bà yên tâm, Du Du chắc chắn sẽ không sao, cô ấy là người tốt, ắt sẽ gặp lành.”

Từ Vân Tưởng gật đầu, thở dài nói: “Hy vọng là như vậy, không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, Kỳ Tễ thật đáng chết, thật sự đáng chết!”

Bắc Thanh nói: “Sớm muộn gì chúng cháu cũng sẽ bắt được anh ta.”

“Đúng rồi, trước đó ta còn nhìn thấy một cô bé, cô ấy cũng đi cùng với các cháu sao?” Từ Vân Tưởng nhớ tới Viên Chỉ Yên, để một cô bé như vậy ở lại biệt thự, có phải quá nguy hiểm hay không?

Bắc Thanh an ủi nói: “Bà không cần lo, cô ấy tên Viên Chỉ Yên, cũng là bạn của chúng cháu, cô ấy còn có một anh trai tên Viên Chỉ Hề, võ công hai anh em bọn họ đều rất lợi hại, chắc chắn có thể thoát khỏi Kỳ Tễ.”

“Lần này thật sự phải cám ơn các cháu.” Từ Vân Tưởng lại nhắc một lần nữa, nếu không có mấy người họ kịp thời đuổi tới, chỉ sợ tính mạng Từ Du thật sự khó bảo toàn rồi.

Trong phòng giải phẫu, các bác sĩ đang truyền máu cho Từ Du, Từ Du nhóm máu A, là nhóm máu phổ thông nhất, cũng không khó tìm, thế nhưng do mất máu quá nhiều trong cùng một lúc, muốn khôi phục lại chỉ e là rất khó. Dao phẫu thuật trên cổ tay cũng đã được rút ra, y tá đã cẩn thận đắp thuốc, băng bó cho cô, vết sưng trên má cũng đã được xoa thuốc, sẽ nhanh chóng hết sưng.

Trừ những thứ đó ra, trái lại không có vết thương nào khác.