Cây củ cải thực sợ hãi
Bạch Quảng Hàn thô lỗ xách lá của cây củ cải, vụt qua vụt lại vừa xách vừa đi trên đường cái, xe hơi trên đường từng chiếc từng chiếc bay vèo vèo qua sát bên người y. Y vốn ở lâu trong thành phố, đã sớm luyện thành thói quen, nhưng Tam Thiên không chịu được, nó chưa từng thấy cảnh đời, vốn sinh sống lẻ loi trên núi sâu nên cho tới bây giờ nó cũng không nghĩ thế giới bên ngoài lại là như vậy… Thật đáng sợ! Tam Thiên kinh hồn bạt vía, lạnh run, càng làm cho nó cảm thấy sợ hãi hơn chính là, nó nhạy cảm phát hiện ra: kẻ xách nó theo đích thị là kẻ thù không đội trời chung của cây củ cải, một con thỏ!
Nói đến con thỏ, mọi người đại khái sẽ không ai bảo ai mà cùng nghĩ đến cây củ cải.
Quả thực, giữa con thỏ và củ cải giống như có một mối liên hệ không ngừng gắn kết.Nhưng mà, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mối liên hệ như vậy được xây dựng ra sao? Chúng ta đều biết thỏ là loài động vật ăn cỏ, củ cải là thực vật thân cỏ, cho nên việc con thỏ ăn củ cải là chuyện rất bình thường, thế nhưng, vì cái gì lại phải là cây củ cải chứ? Rõ ràng thỏ biết ăn rau xanh, cải trắng, rau diếp cùng hoa quả, tại sao cùng con thỏ có liên hệ luôn là cây củ cải, cho dù là củ cải đỏ hay củ cải trắng chỉ cần củ cải đẹp là được, mấy cái kia đều là khác biệt về hình thức, còn bản chất chúng nó đều như nhau thôi.
Vậy đến tột cùng là vì sao chứ?
Đây thật sự là một chuyện đáng để cho kẻ khác suy nghĩ sâu xa.
Huyền cơ đã định tại đây, khó mà phân giải rõ ràng.
Đồng thời trong lúc đang nói đến những chuyện vô nghĩa bên trên, Tam Thiên đã bị Bạch Quảng Hàn xách trở về nhà, chà xát sạch sẽ, tươi ngon mọng nước mà nằm trên thớt gỗ, Bạch Quảng Hàn mài dao soàn soạt nhìn về phía cây củ cải, suy nghĩ rốt cuộc nên thái mỏng đem xào hay là cắt khối đem hầm thì ngon hơn, y là con thỏ theo đuổi cuộc sống chất lượng cao cùng tinh tế, cho nên mặc dù ăn củ cải là chuyện nhỏ, cũng không thể làm qua loa.
Tuy rằng Tam Thiên không có thiên nhãn, nhưng hắn dù sao cũng không phải cây củ cải bình thường, thực rõ ràng cảm nhận được vết dao chói lọi kia đang hướng về phía mình, hắn không nhịn được mà run rẩy, đem nước trên chùm tua vẩy xuống nền nhà.
Động tĩnh lớn như vậy, nếu Bạch Quảng Hàn còn không nhận ra, y sẽ không là con thỏ nữa mà là dưa chuột luôn đi!
Yêu quái?Đây là phản ứng đầu tiên của y, y nhấc cây củ cải lên, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, không ngửi được yêu khí, chỉ có một cỗ hương vị tươi mát đặc thù của cây củ cải.
Đại khái là y để mặt gần quá, làm cho Tam Thiên nhìn thấy hai cái răng thỏ sáng choang, chỉ nghe cây củ cải trên tay thảm thiết kêu lên một tiếng, hung hăng đá một cước vào mặt y, một đường chạy như điên xuống dưới gầm giường.
Lúc đó, không chỉ có Bạch Quảng Hàn kinh sợ, mà Tam Thiên cũng sợ hãi, bởi vì từ khi sinh ra tới nay hắn luôn cho rằng bản thân bị câm điếc, không ngờ rằngnó lại có thể nói được, ý nghĩ này an ủi nó, trong khi lâm vào hoàn cảnh đáng sợ như thế, cũng không thể không sinh ra một chút cảm giác vui mừng.
Bạch Quảng Hàn cũng mặc kệ cây củ cải có thể nói chuyện hay không, y bị chọc tức rồi. Bạch Quảng Hàn y là con thỏ vô cùng nổi danh trong sử sách, lại bị cây củ cải cho một cước vào mặt! Sỉ nhục, thực sự là sỉ nhục to lớn!
Người lúc đang phẫn nộ tất nhiên sẽ làm chuyện điên rồ.
Cho dù là chuyện ngốc này sẽ biến thành hồi ức cực kì khó chịu trong trí nhớ của y.
Đầu óc con thỏ so với sau này nhỏ hơn một chút, cho nên sẽ làm như vậy.
Bạch Quảng Hàn lúc đó không có một chút phong độ, làm ra vẻ bình bình tĩnh tĩnh, lấy tư thế người đàn bà chanh chua mở ván giường, lật tung cái bàn, đập bể ghế dựa, lộn ngược ngăn tủ, rốt cuộc dồn cây củ cải vào góc phòng.
Nhìn nó sợ hãi run lẩy bẩy, y thỏa mãn mà cười dữ tợn, cầm nó ném tới ném lui, lên lên xuống xuống trên không trung, cứ gần chạm đất thì lại ném lên, rồi đá, lại ném tiếp…